Cường Đại Chiến Y

Chương 826: Lối vào ở đỉnh núi



Lan Lăng Vương là nhân vật của ngàn năm trước.

Ngàn năm trước đến bây giờ, tính cũng không được mấy đời.

Tuổi thọ của người bình thường có thể đạt ngưỡng tám chín mươi tuổi, nếu như chú trọng giữ gìn sức khỏe thì có thể sống hơn trăm tuổi.

Còn đối với võ giả, cho dù là võ giả có tu vị thấp nhất, cũng có thể sống đến hơn một trăm tuổi.

Cảnh giới thứ tám là một cột mốc.

Từ cảnh giới thứ tám trở xuống, đại khái có thể sống một trăm sáu mươi đến một trăm bảy mươi tuổi.

Bước vào cảnh giới thứ tám, tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều, sống đến hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Còn cảnh giới thứ chín thì sao?

Mặc dù Giang Cung Tuấn cho đến bây giờ vẫn chưa gặp người nào đạt cảnh giới thứ chín, cũng không biết cảnh giới thứ chín có thể sống được bao lâu, nhưng, nếu tính ra, sống năm trăm tuổi, cũng không thành vấn đề.

Nghe đồn, Lan Lăng Vương là người đầu tiên bước vào cảnh giới thứ chín.

Hơn nữa, ông ấy chắc chắn có đời sau.

Lúc trước, Giang Cung Tuấn cũng đoán rằng Lan Đà là hậu nhân của Lan Lăng Vương.

Bây giờ gặp Trần Vân, anh cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Tôi cũng không biết” Trần Vân cà lơ cà phất, ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, nói: “Anh ta chỉ chỉ điểm cho tôi tu luyện Huyền Linh Chân Công mà thôi, đồng thời dạy cho tôi một số môn võ công khác, về phần lại lịch, anh ta chưa bao từng nhắc đến, tôi cũng không hỏi”

Trần Vân không biết, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.

Hai người dọc theo đường núi đi về phía trước.

“Đúng rồi, anh có hiểu rõ về lăng mộ của Tần Thủy Hoàng không?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Tần Thủy Hoàng được xưng là nhất để thiên cổ.

Lăng mộ của ông ta, chắc chắn là một cái mê cung.

Từ xưa đến nay, lăng mộ của ông ta chính là đối tượng ghé thăm của vô số đạo mộ, thế nhưng, trải qua nhiều thời đại, vẫn không một ai có thể vào được lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, bây giờ lăng mộ của Tần Thủy Hoàng đã được bảo vệ, bốn phía còn có quân đội canh gác..

Mà ngọn núi Giang Cung Tuấn đang ở bây giờ, chính là ngọn núi nơi có lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

Theo sự hiểu biết của anh, bốn phía xung quanh lăng mộ Tần Thủy Hoàng đều là thủy ngân, một khi tiến vào, sẽ trúng độc ngay lập tức.

Mà từ xưa đến nay, cũng chưa một ai có thể đi vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

Trần Vân nghĩ nghĩ, nói: “Không hiểu rõ lắm, đi thôi, thử tiến sâu vào bên trong xem xem, chúng ta cứ đi theo sau gia tộc Tiêu Dao là được rồi.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.

Đi chưa được bao lâu, đã gặp quân đội.

Quân đội đi đến, cản đường của Giang Cung Tuấn.

Một chiến sĩ cất giọng lạnh lùng nói: “Đây là cấm khu do quốc gia bảo hộ, du khách xin dừng bước”

Giang Cung Tuấn lấy ra giấy chứng minh thân phận, quơ quơ trước mặt chiến sĩ.

“Thiên Soái”

Chiến sĩ canh gác lập tức cúi chào, ngay ngắn mở miệng.

Giang Cung Tuấn khoát tay, nói: “Đi đi, ở đây không có chuyện của các cậu, các cậu mang binh lính rời khỏi đây trước, đi xa khỏi khu vực này.”

Giang Cung Tuấn biết, có không ít người đã chạy đến đây.

Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng bị khai quật là điều chắc chắn.

Nếu như trong lăng mộ thật sự có Cửu Chuyển Kim Đan, thì nhất định chỗ này sẽ xảy ra một cuộc ác chiến kịch liệt.

So với trận chiến ngày hôm đó ở trên núi Thiên Sơn Quân cướp đoạt nội đan rùa thần còn ác liệt hơn.

Khu vực này nhất định sẽ bị phá hủy.

Những chiến sĩ này ở lại đây, chỉ có một con đường chết.

Vì vậy, Giang Cung Tuấn mới bảo bọn họ rời đi.

“Vâng”

Chiến sĩ canh giữ lập tức rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn và Trần Vân tiếp tục đi lên.

Không bao lâu sau, đã đứng trước lối vào của lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

“Ở đây không phải là lối vào

“Hả?” Giang Cung Tuần nhìn Trần Vân.

Trần Vân chỉ chỉ lên đỉnh núi, nói: “Lối vào thật sự hẳn là ở đỉnh núi”

“Làm sao anh biết?”

“Nghe nói”

“Nghe ai nói?”

“Cái này anh không cần phải quan tâm”

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời.

Đương nhiên chỗ này không phải là cửa vào, anh cũng không nán lại thêm, lập tức xoay người đi lên phía đỉnh núi, một bước liền xuất hiện ở cách đó một trăm thước, đi vài bước đã xuất hiện ở giữa sườn núi.

Chớp mắt, đã xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Tốc độ của Trần Vân cũng không chậm, theo sát phía sau Giang Cung Tuấn.

Trên đỉnh núi của ngọn núi này, địa hình bằng phẳng.

Mặt đất trơ trụi.

Giang Cung Tuấn nhìn xung quanh trơ trụi, hỏi: “Ở đây chỗ nào là lối vào?”

Trần Vân đặt mông ngồi xuống, mở miệng nói: “Nhất định là ở đây, chúng ta cứ ngồi ở đây chờ một lát, người của gia tộc Tiêu Dao hẳn là vẫn còn chưa đến.”

“Tạm thời tin tưởng anh một lần”

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống.

Một lần ngồi xuống này, chính là hơn một tiếng đồng hồ sau.

Hơn một tiếng sau, mới có người đi lên đỉnh núi.

Đây là một nhóm người mặc vest, trong số đó còn có mấy lão giả, trong tay lão giả cầm một số dụng cụ cổ xưa hình tròn.

Dẫn đầu chính là tộc trưởng Tiêu Dao Đàm của gia tộc Tiêu Dao.

Tiêu Dao Đàm đã dẫn người tới đây được mấy ngày, mấy ngày này bọn họ đều ở trong khu vực này không ngừng điều tra.

“Tộc trưởng, chính là chỗ này, chính là chỗ này”

Một lão giả cầm một cái la bàn hình tròn, kích động kêu to thành tiếng.

Nhưng, Tiêu Dao Đàm lại không quay lại.

Bởi vì, ông ta nhìn thấy ở phiến đá phía trước, có hai người đang ngồi. Trong đó, có một người ông ta không biết, một người thì ông ta biết.

Trần Vân cũng nhìn thấy đám người Tiêu Dao Đàm xuất hiện, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi nói không có sai chứ, lối vào nhất định ở trên đỉnh núi này.”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ nhìn Trần Vân.

Tiêu Dao Đàm có bản vẽ cách bố trí cơ quan, cũng tốn công tốn sức mới tìm ra được đỉnh núi này, Trần Vân làm sao lại biết được lối vào ở đây?

Lúc này, Tiêu Dao Đàm đi đến.

“Giang Cung Tuấn, tại sao cậu lại ở đây?” Giang Cung Tuấn cũng nhìn Tiêu Dao Đàm, hỏi: “Vậy tại sao ông lại ở đây?”

Tiêu Dao Đàm vừa cười vừa nói: “Tôi gần đây si mê khảo cô, cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên dẫn người đi loanh quanh”

“Vậy sao?” Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Đi loanh quanh bốn phía là giả, muốn tiến vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng mới là thật nhỉ? Tiêu Dao Đàm à, lá gan của ông cũng quá lớn rồi đấy. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng là di sản quốc gia trung tâm bảo vệ, ông lại muốn đến trộm mộ?”

Tiêu Dao Đàm hơi sững sờ, bỗng cười nói: “Giang Cung Tuấn, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi cũng chỉ là đến đây xem một chút mà thôi.”

Trên mặt ông ta mang ý cười, nhưng trong lòng đã lôi tổ tông mười tám đời nhà Giang Cung Tuấn ra chửi mắng một trận.

“Giang Cung Tuấn chết tiệt, tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn đã biết mình muốn đi vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng, nên đặc biệt đến đây để ngăn cản sao? Không được, mình phải đuổi hắn đi.”

Sau khi có ý nghĩ này, ông ta cười tủm tỉm đi đến.

“Giang Cung Tuấn, Thiên Soái, tôi nào dám có ý này chứ. Tôi chỉ là si mê khảo cổ, đi loanh quanh bốn phía tham quan mà thôi, tôi còn đang định đi đến Trường Bạch Sơn tham quan một chút, nghe nói ở dưới Trường Bạch Sơn cũng chôn giấu một di tích cổ”

Ông ta bắt đầu luyên thuyên.

“À, vậy sao, tôi cũng có hứng thú, hay là cùng đi đi?” Giang Cung Tuấn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dao Đàm.

Cơ mặt Tiêu Dao Đàm giật giật.

“Thiên Soái, cậu trăm công nghìn việc, bây giờ cũng sắp đến cuộc tổng tuyển cử rồi, cậu không ở thủ đô, chạy lung tung làm gì chứ?”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tiêu Dao Đàm, đừng có lằng nhằng, hôm nay nếu như ông muốn đi vào lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, vậy thì phải dẫn theo tôi, bằng không, đừng hòng đi vào”

Sắc mặt Tiêu Dao Đàm thay đổi, trở nên nghiêm trọng.

Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Lai lịch của gia tộc Tiêu Dao đã lan truyền khắp thiên hạ rồi, ông nên sớm ra quyết định đi, nếu chậm trễ, những người khác cũng chạy đến nơi, sau đó cùng nhau tiến vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng, đến lúc đó đồ tốt không đến phần của ông đầu”

“Cái gì? Đều biết rồi sao?”

Tiêu Dao Đàm kinh hãi.

Bí mật này chỉ có những nhân vật trụ cột trong gia tộc Tiêu Dao mới biết được.

Bây giờ, làm sao mà cả thiên hạ đều biết rồi?

Trong lúc nhất thời, ông ta có chút ngây ngốc.

“Đúng vậy, đều biết cả rồi”

Giang Cung Tuấn vừa cười vừa nói: “Có dẫn tôi đi cùng không, ông tự quyết định đi.”

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng có lừa tôi”

Tiêu Dao Đàm sau khi hơi sốc đã kịp phản ứng, nói: “Muốn tôi dẫn cậu cùng đi vào? Không có cửa đầu, cùng lắm thì tôi không vào là được rồi.”

Tiêu Dao Đàm biết, một khi dẫn Giang Cung Tuấn cùng đi vào, đồ tốt chắc chắn sẽ không có phần của ông ta.

Bởi vì, ông ta không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.