Cường Đại Chiến Y

Chương 833: Không thấy Đường Sở Vi



Nửa ngày sau Giang Cung Tuấn về tới thủ đô, trở về nhà.

“Sở Vi, anh về rồi đây”.

Anh đi vào sân thì lớn tiếng kêu lên nhưng trong nhà lại không ai đáp lại.

Anh đẩy cửa ra rồi đi vào.

Trong phòng trống rỗng, chẳng có một ai cả.

“Sở Vị?”

Anh lại gọi một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại như trước.

“Kỳ lạ, người chạy đi đâu rồi?”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghi hoặc, anh đi vào phòng xem một chút.

Trong phòng, chăn đệm được gấp rất ngăn nắp.

Anh lại đi ra, ngồi ở trong phòng khách, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đường Sở Vị.

“Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy”

Điện thoại đã tắt máy rồi, không thể gọi được.

“Rốt cuộc là chạy đi đâu rồi chứ?”

Giang Cung Tuấn trở nên nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một lát, anh gọi điện thoại cho Giang Vô Song.

Rất nhanh, điện thoại được chuyển tiếp, bên kia truyền đến tiếng nói của Giang Vô Song: “Anh Giang, sao vậy, có việc gì sao?”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vô Song, Sở Vi có ở nhà họ Giang không?”

“Không có

“Vậy thì chạy đi đâu rồi chứ, sao lại không có ở nhà, điện thoại cũng gọi được nữa.”

“Em không biết”

“Được rồi.”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại sau đó, anh gọi điện thoại cho Hứa Linh “Hứa Linh, Sở Vi có ở chỗ cô không?”

“Không có”

Giang Cung Tuấn gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà cũng không có tin tức của Đường Sở Vị.

Anh cảm thấy, Đường Sở Vi đi ra ngoài dạo phố rồi, nhưng điện thoại lại hết pin, nên anh cũng không nghĩ nhiều, anh trở lại phòng, lấy quần áo, định đi tắm một cái.

Lúc anh trở về phòng, anh phát hiện có một bức thư được đặt trên bàn ở bên cạnh giường.

Anh nghi hoặc mà cầm lên, mở thư ra.

Vừa mở ra thì đã nhìn thấy chữ viết thanh tú.

“Ông xã, cho phép em gọi anh như vậy một lần cuối cùng, lúc anh nhìn thấy bức thư này, em đã đi rồi”

Giang Cung Tuấn nhìn thấy lời này, trong lòng anh nhất thời nổi lên một dự cảm không tốt. Anh không chờ được mà nhìn xuống phía dưới.

“Ông xã, em đi rồi”

“Tình trạng cơ thể em, em biết rõ, căn bản là không cứu được nữa rồi.”

“Em vốn là định sinh một đứa con cho anh, nhưng bây giờ cơ thể em không cho phép, anh đi hai ngày này, em cảm thấy tình trạng thân thể em càng lúc càng không ổn rồi.”

“Em biết, em không kiên trì nổi nữa rồi”

“Em không muốn làm liên lụy đến anh, em không muốn trở thành trói buộc của anh.”

“Em đi rồi.”

“Em rời khỏi rồi.”

“Anh cũng đừng đi tìm em nữa, em sẽ tìm một nơi không người, chấm dứt cuộc sống bi kịch này của bản thân em”

“Cuộc sống của anh còn rất dài, anh là một võ giả rất mạnh mẽ, anh có thể sống thật lâu. Em biết, anh ở tương lai, chắc chắn là hào quang vạn trượng, đáng tiếc là em không thể nhìn thấy được một khắc kia”

“Quên em đi”.

“Bên cạnh anh vẫn còn có rất nhiều phụ nữ ưu tú”.

“Giang Vô Song, Hứa Linh, cho dù là Y Đình Thi cũng không tồi, các cô ấy đều là cô gái tốt, anh tùy tiện chọn một người, cũng có thể sống được cả đời”

Giang Cung Tuấn xem đến đây, anh có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trên thư có vết nhòe.

Anh có thể biết, đây là nước mắt rơi lên trên thư mà tạo ra. Ở phía cuối cùng bức thư, còn có phần kí tên của Đường Sở Vi.

“A.”

Sau khi Giang Cung Tuấn xem xong, trong nháy mắt anh hét lên.

Tiếng gào lên truyền đến dư âm cực kỳ đáng sợ.

Căn tổ hợp viện này, trong nháy mắt bị chấn động mà chia năm xẻ bảy.

“Vì sao?”

“Vì sao phải đi chứ?”

“Vì sao phải như vậy?”

“Anh đã giải quyết xong tất cả mọi thứ rồi, làm xong hết tất cả rồi, anh đang chuẩn bị thực hiện hứa hẹn, đi ẩn cư với em. Vì sao mà em phải đi? Vì sao phải rời khỏi anh?”

Giang Cung Tuần tựa như là phát điện bình thường, anh vọt ra ngoài từ trong đống đổ nát của tứ hợp viện.

“Đi đâu rồi, rốt cuộc là đã đi đâu rồi?”

Giờ phút này, anh tựa như là một con dã thú mất đi phương hướng.

Anh không biết anh phải đi đâu nữa.

Không biết phải đi đến nơi nào mới có thể tìm được Đường Sở Vị.

“Thành phố Tử Đằng. Đúng rồi, chắc chắn là ở thành phố Tử Đằng”

Giang Cung Tuấn nhớ đến.

Anh lập tức chạy tới quân khu, ngồi máy bay chuyên dụng mà đi thẳng tới thành phố Tử Đằng.

Sau hơn nửa tiếng sau khi anh rời đi, Giang Vô Song đuổi tới.

Nhưng lúc cô ta tới thì chỉ nhìn thấy tứ hợp viện đã trở thành đống đổ nát, mà Giang Cung Tuấn thì đã không biết tung tích nữa.

Cô ta đứng bên ngoài đống đổ nát, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ ngưng trọng.

Cô ta biết Giang Cung Tuấn mà biết được Đường Sở Vi rời đi, chắc chắn anh sẽ sụp đổ. Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi.

Cô ta tin rằng Giang Cung Tuấn có thể đi ra khỏi nỗi bị thương này, có thể phấn chấn trở lại một lần nữa.

Bây giờ cô ta chỉ có thể đợi, đợi Giang Cung Tuấn phấn chấn trở lại là được.

Nửa ngày sau, Thành phố Tử Đằng, nhà họ Đường. Giang Cung Tuấn vội vàng vọt vào bên trong.

Sau khi tiến vào nhà họ Giang thì anh nhìn thấy Hà Diệp Mai cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, anh nhào tới rồi gọi lớn: “Sở Vị đã trở về rồi sao?”

“Hả?”

Bỗng nhiên có một người vọt vào, dọa cho Hà Diệp Mai sợ hãi.

Sau khi thấy rõ ràng là Giang Cung Tuấn, bà ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt bà ta hiện lên ý cười sáng lạn: “Giang Cung Tuấn, con rể tốt của mẹ, con trở về rồi à?”

“Sở Vi đã trở về rồi sao? Sở Vi đâu rồi, Sở Vi ở nơi nào?” Anh lớn tiếng rít gào.

Tiếng là của anh làm cho Hà Diệp Mại sửng sốt.

Qua vài giây, bà ta mới phản ứng lại được, bà ta nói: “Sở Vị không phải đang ở cùng với con sao? Sở Vi không phải vẫn luôn ở thủ đô sao?”

“Cái gì? Không trở về?”

Giang Cung Tuấn tựa như là bị sét đánh, trong nháy mắt anh đã mất đi tinh thần, anh tê liệt trên mặt đất, hơn nửa ngày cũng không đứng lên được.

Hà Diệp Mại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ta thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn có hơi không thích hợp, trong khoảng thời gian ngắn, bà ta cũng không dám tới gần Giang Cung Tuấn, cũng không dám nói gì nữa.

Giang Cung Tuấn ngồi trên mặt đất khoảng chừng một phút đồng hồ thì mới đứng lên, một câu cũng không nói mà xoay người rời đi.

Ba ngày sau.

“Đã nghe nói chưa, Giang Cung Tuấn đã đăng tin, nói trong tay anh ta có cửu chuyển kim đan. Đây là đan dược có thể làm cho người ta bước vào cảnh giới trường sinh thứ chín. Anh ta tuyên bố, ai có thể có tin tức của Đường Sở Vi, anh ta sẽ dùng cửu chuyển kim đan làm thù lao”

“Ừ, nghe nói rồi.”

“Bây giờ tất cả mọi người khắp thiên hạ đều đang tìm kiếm Đường Sở Vi”Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ? Đường Sở Vi làm sao vậy, vì sao Giang Cung Tuấn lại muốn tìm cô ấy chứ?”

“Ai mà biết”

“Có lẽ là hai vợ chồng tranh cãi với nhau chứ gì.”

Bây giờ, cả giới cổ võ đều đang lưu truyền tin tức này. Bởi vì cửu chuyển kim đan quá cám dỗ rồi, rất nhiều võ giả đều gia nhập vào đại quân tìm kiếm Đường Sở Vi.

Mà sau khi Giang Cung Tuấn đăng tin lên, anh cầm Kiếm Long đệ nhất xuất hiện bên ngoài Lâm Lang Các.

Núi Lâm Lang.

Ở khu vực này, tất cả núi non trập trùng nổi tiếp nhau.

Bên dưới chân núi của một ngọn núi cao tầm một nghìn mét, xuất hiện một người, trong tay anh cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm có màu trắng, mà chuôi kiếm thì lại màu vàng, ở phía đỉnh chuôi kiểm còn được khắc hoa văn hình đầu rồng.

Đây là Giang Cung Tuấn đã đi tới.

Sau khi Đường Sở Vi để lại một bước thư thì rời đi.

Giang Cung Tuấn đi tới thành phố Tử Đằng, nhưng cũng không tìm thấy cô.

Anh đã tìm hết tất cả mọi nơi một lần, nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Đường Sở Vi. Do đó anh mới phát tin ra, để cho võ giả khắp thiên hạ đi tìm kiếm.

Nhưng đã trôi qua mấy ngày rồi, mà cũng không có tin tức gì cả. Anh tự mình đi tới Núi Lâm Lang, tìm các chủ của Lâm Lang Các Bách Hiểu Sinh tìm hiểu tình hình.

Anh xuất hiện ở chân núi, sải bước bước vài bước đã xuất hiện ở giữa sườn núi. Thời gian mấy giây, thì lại xuất hiện ở đỉnh núi, thân thể anh tựa như là bóng mau, tốc độ nhanh đến mức thần kỳ.

“Người nào đó?”

Giang Cung Tuấn xuất hiện, trong nháy mắt khiến cho đệ tử của Lâm Lang Các phát giác ra.

Lập tức có đến mười đệ tử cầm kiểm xông tới.

“Giang… Giang Cung Tuấn”

Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Giang Cung Tuấn, mấy đệ tử này đều bị dọa cho hơi lùi ra sau.

Giờ phút này, trên cằm Giang Cung Tuấn đã mọc đầy râu dài, nhìn qua anh có chút tang thương.

“Bách Hiểu Sinh đâu? Bảo ông ta tới gặp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.