Cường Đại Chiến Y

Chương 875: Phương thức trao đổi



Ở ngoài biển. Trên hải đảo chỗ Long vực.

Giang Cung Tuấn mất vài ngày thời gian, cuối cùng đã khôi phục hoàn toàn chân khí bị tiêu hao khi sử dụng Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm.

Lần này khôi phục mất thời gian vài ngày, làm cho anh rất buồn bực, Nếu lúc này có đan dược khôi phục chân khí trên người, vậy không cần mất nhiều thời gian như vậy.

Anh quyết định chờ sau khi quay về thành phố Tử Đằng nước Đoan Hùng, khẳng định muốn đi nghiên cứu một chút sách y học, tự mình luyện chế một ít đan dược khôi phục chân khí.

Như vậy về sau lại tiêu hao chân khí, có thể khôi phục rất nhanh.

Sau khi khôi phục chân khí, anh cầm đệ nhất Long kiếm, thật cẩn thận đi đến Long vực.

Rất nhanh thấy Long vực.

Chỉ là lần này anh không dám tùy tiện xâm nhập vào hang động.

Anh dựa theo biện pháp lúc trước, đi bắt một ít động vật hoang dã.

Nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt.

Mùi thịt tràn ngập trong không khí, quái nhân lông rậm rất nhanh đã bị hấp dẫn đến Lần này, màu sắc trong mắt ông ta bình thường.

Ông ta đi đến, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang nướng thịt, xì xà xì xèo nói rất nhiều.

Giang Cung Tuấn không biết ông ta nói cái gì nữa, chỉ là lại hiểu được ý của ông ta.

Chỉ chỉ khối nham thạch ở bên cạnh.

Quái nhân xem hiểu động tác của Giang Cung Tuấn, đã đi đến, ngồi xuống ở trên tảng đá.

Giang Cung Tuấn kéo xuống một miếng thịt đã nướng chín đưa qua.

Quái nhân lông rậm tiếp nhận, cầm lấy ăn như hổ đói.

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta.

Giờ phút này, bộ dáng của ông ta lúc này so với lúc nổi điên như là hai người, “Ông, ông thật sự nghe không hiểu lời nói của tôi?”

Giang Cung Tuấn hỏi.

Quái nhân dừng lại, xì xà xì xèo nói rất nhiều.

Giang Cung Tuấn từ bỏ.

Anh kéo xuống một cái chân lợn rừng ăn vào, còn lại toàn bộ đưa cho quái nhân lông rậm.

Sau khi ăn xong.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Có thể, có thể mang tôi đi vào trong hang động nhìn xem sao?”

Giờ phút này, quái nhân đứng lên, khoa chân múa tay, xì xà xì xèo nói gì đó, vừa nói vừa chỉ vào xa xa.

Sau đó đi ở phía trước.

Đi rồi vài bước, còn quay đầu lại nhìn Giang Cung Tuấn, vẫy tay với anh.

“Muốn dẫn tôi đi đâu sao?”

Giang Cung Tuấn nhỏ giọng thì thào.

Sau đó đi theo phía sau.

Quái nhân lông rậm dẫn đường, Giang Cung Tuấn đi vào chỗ sâu trong Long vực. Ở sâu bên trong, càng ngày càng rộng lớn. Cuối cùng, đi đến một cái hang động rất rộng lớn.

Quái nhân chỉ chỉ bên trong, ngay sau đó, xoay người bước vào.

Giang Cung Tuấn theo sau.

Trong động rất rộng rãi, rất sáng.

Trên đỉnh đầu thông ra bên ngoài, có ánh sáng chiếu rọi xuống. Quái nhân chỉ vào tường đá, xà xì xèo nói gì đó. Giang Cung Tuấn đến gần tường đá nhìn một chút.

Anh phát hiện, trên tường ghi lại chữ của nghìn năm trước, mà loại chữ viết này anh lại biết.

Anh nghiêm túc nhìn.

Này vừa thấy, nhất thời giật mình.

“Bí tích võ học?”

Giang Cung Tuấn chấn động. Anh không ở để ý đến quái nhân xì xà xì xèo ở bên cạnh, mà là nghiêm túc nhìn, Nhìn trong một lúc, anh hít một hơi thật sâu.

Trên bức tường ghi lại võ học, là võ học của hơn một nghìn ba trăm nhiều trước, võ học gì cần có đều có.

Có khẩu quyết nội công tâm pháp, có kiếm thuật, có thân pháp, có quyền thuật, có chân pháp, còn có tâm pháp chữa thương cao thâm, cũng có thủ pháp điểm huyệt kỳ lạ.

Những võ học này, ghi lại còn cao minh so với Cửu Tuyệt Chân Kinh, nhưng, so với đệ nhất kiếm thuật anh lấy được ở lăng mộ Thủy Hoàng yếu hơn một chút.

“Đúng rồi?”

Giang Cung Tuấn đột nhiên nhớ tới cái gì.

Quái nhân dẫn anh đến nơi này, khẳng định là biết chữ của một nghìn ba trăm năm trước.

Anh cũng biết loại chữ này.

Sao không dùng loại này chữ này trao đổi.

Anh rút ra đệ nhất Long kiếm.

Anh rút kiếm, quái nhân lông rậm nhất thời lui về sau, đồng thời trên người bộc phát ra hơi thở tàn bào, tóc dài tung bay, đội mắt tối đen biển thành đỏ như máu, Thấy như vậy một màn, Giang Cung Tuấn giật mình.

Anh chỉ muốn dùng kiểm viết chữ trên mặt đất mà thôi.

Không nghĩ tới lại bị hiểu lầm, kích thích đến quái nhân.

Có lần trước kinh nghiệm, một lần này Giang Cung Tuấn tuyệt không dám dừng lại, nhấc chân bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất ở trong hang động.

Tốc độ chạy trốn chết của anh rất nhanh, trực tiếp chạy trốn đến bờ biển.

Phát hiện quái nhân không đuổi theo, lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lần này, anh dừng lại nửa ngày mới này quay trở về.

Lại về đến hang động ghi lại võ học.

Giờ phút này, quái nhân lông rậm đang khoanh chân ngồi dưới đất, giờ phút này ông ta trang trọng nghiêm túc, khác hoàn toàn so với lúc nhập ma. Giang Cung Tuấn đi đến, cười chào hỏi: “Tiền bối, vừa rồi ông làm tôi sợ muốn chết” Quái nhân lông rậm liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, không nói gì. Giang Cung Tuấn tùy tay nhặt lên một nhánh cây, đi qua viết chữ của mấy nghìn năm trước trên mặt đất.

Nội dung là: Tiền bối là ai, vì sao lại ở chỗ này?

Quải nhân nhìn Giang Cung Tuấn một cái, trong vẻ mặt mang theo nghi hoặc, giống như đang suy nghĩ, sao Giang Cung Tuấn lại viết ra loại chữ này?

Ông ta duỗi tay, đầu ngón tay chỉ mặt đất, kình lực trong đầu ngón tay được huyễn hóa ra để lại một ít chữ trên mặt đất.

Chữ ông ta viết, cong cong vẹo vẹo. Sau khi Giang Cung Tuấn phân biệt một lúc lâu, mới nhận ra.

“Cậu là ai, đến nơi này làm gì?”

Sau khi Giang Cung Tuấn nhận ra, trên mặt anh mang theo vui mừng, nhất thời tiếp tục viết nói: “Tôi tên là Giang Cung Tuấn, là võ giả nước Đoan Hùng, tôi đến đây là vì chuyện tìm kiếm long, tiền bối là người sống sót từ một nghìn năm trước sao?”

Quái nhân lông rậm tiếp tục viết rất nhiều chữ.

“Bao nhiêu năm tôi không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ rõ ta ở trong này sống thời gian rất lâu, mà trí nhớ trước kia của tôi cũng rất mơ hồ, tôi chỉ biết, tôi đi theo rất nhiều người cùng nhau đến chỗ này giết Long, cuối cùng lại thất bại, chúng tôi toàn bộ chết trận”

“Tôi trọng thương hôn mê, chờ sau khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi người không thấy”

Nhìn đến cái này, Giang Cung Tuấn khẳng định, người này chính là người sống sót từ một nghìn năm trước, Anh hít sâu một hơi.

Trước kia anh vẫn không tin người có thể trường sinh.

Hiện tại người trường sinh ngay tại trước mắt.

Anh tin.

“Tiền bối vì sao phải ra tay với tôi?”

Giang Cung Tuấn lại viết nói.

Quái nhân hơi hơi ngây người, sau đã ở viết trên mặt đất nói.

“Tôi không biết, tôi giống như bị cái gì kích thích, một khi bị kích thích, tôi sẽ nối điện, sẽ nhập ma, mà sau khi nhập ma, tôi làm cái gì tôi cũng không biết.”

Giang Cung Tuấn nhìn đoạn này, lại nhìn quái nhân lông rậm.

Anh cảm thấy được người này không xấu.

Chỉ là nhập ma, làm chuyện gì, một chút trí nhớ đều không có.

“Tiền bối, chỗ tôi có một bộ tâm pháp, có lẽ đối với ông có trợ giúp” “Ôi, phải không?” “Vâng.”

Giang Cung Tuấn viết, sau đó viết tâm pháp sau Thượng Thanh Quyết trên mặt đất, còn viết tu luyện xuống như thế nào.

Quái nhân còn rất nghiêm túc nhìn, sau khi nhớ kỹ Thượng Thanh Quyết, liền khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu tu luyện.

Tạm thời biết thân phận quái nhân đích, Giang Cung Tuấn cũng hiếu kỳ, những võ học này là ai lưu lại đây.

Anh lại viết nói: “Tiền bối, võ học trên tường là ông lưu lại sao?”

Quái nhân ngừng tu luyện, viết nói: “Tôi không có bản lĩnh này, lúc tôi tỉnh lại đã phát hiện nơi này, ai lưu lại tôi cũng không rõ ràng, mà võ học bên trong ghi lại, đến bây giờ tôi cũng gần lĩnh ngộ được một ít”

“Ồ, đã biết, tôi nhìn xem trước.”

Sau khi Giang Cung Tuấn viết xuống trên mặt đất vài câu, liền đứng lên, đi đến bức tường, nhìn chằm chằm bức tường, cẩn thận nhìn, bắt đầu nghiên cứu võ học trên bức tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.