Một người đàn ông vác trên lưng một cái gùi đang đi qua núi.
Trong tay anh cầm một cái liềm, ăn mặc đơn giản, một thân y phục may bằng vải bố và vải lanh, ngay cả chân cũng chỉ mang một đôi dép cỏ.
Trong chiếc gùi sau lưng anh có rất nhiều cây thuốc.
Những cây thuốc ở núi này gần như bị anh hái sạch rồi.
“Ấy! Đây là loại thảo dược gì vậy?”
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy ở vách núi phía xa xa có một ánh sáng xanh lóe lên, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được ánh sáng đó là của một ngọn cỏ nhỏ.
Mắt của anh rất tốt, tuy rằng khoảng cách hơn trăm mét nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng.
Anh lẩm bẩm một tiếng, lập tức lao đến bên vách núi phía đằng xa đến bên cạnh ngọn cỏ kia.
Anh đứng trên vách đá giữa không trung, ánh mắt tập trung vào đám cỏ.
Cây cỏ này không to lắm, nhìn qua rất giống cây hoa lan.
Ngọn cỏ này còn đang ra hoa nữa. Đóa hoa nở ra một màu đỏ rực rỡ đẹp tuyệt trần, mơ hồ còn ngửi thấy hương thơm của nó toa ra.
Đây là Giang Cung Tuấn.
Anh đã sống ẩn dật trong ba năm rồi. Trong ba năm này, anh không có việc gì làm ngoài vào núi hái thuốc. Bây giờ anh đã trồng không ít dược liệu quanh thôn rồi.
Hơn nữa trong mấy năm này, anh đều mỗi ngày nghiên cứu y thuật, hiện tại cũng không rõ trình độ của bản thân đã đạt được đến trình độ nào rồi, anh chỉ biết rằng, chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở anh cũng có thể cứu người đó từ cõi chết trở về.
Anh chăm chú nhìn vào cây hoa đỏ rực này. Anh biết, đây không phải là hoa lan.
Dưới cảm giác của bản thân, anh có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ tiềm ẩn của cây cỏ này, cảm nhận được linh khí vô cùng mạnh mẽ của đất trời.
Ba năm trước anh ở nước ngoài luyện được Càn Khôn Quyết.
Trong ba năm qua mặc dù sống ẩn dật nhưng anh vẫn luôn tu luyện Càn Khôn Quyết, lợi dụng phương pháp hô hấp của Càn Khôn Quyết, mỗi buổi sáng sẽ hấp thụ linh khí của đất trời, tuy nhiên anh vẫn chưa đột phá được cảnh giới, vẫn dừng lại ở đỉnh phong Thiên Thế.
Tuy nhiên phương pháp hô hấp đặc biệt này làm cho cơ thể và vóc dáng của anh có sự thay đổi.
Hơn nữa anh còn mang trong mình dòng máu của rồng. Long huyết cũng một phần làm cho cơ thể anh có sự thay đổi. Mặc dù không phải cảnh giới thứ chính nhưng cũng đã có thể so sánh với cảnh giới thứ chín.
Cùng với sự tu luyện theo năm tháng anh càng ngày càng mẫn cảm với linh khí của đất trời.
Những loại thảo dược trước đây mà anh tìm thấy đều chỉ là những loại thảo dược bình thường.
Anh cẩn thận đem cây hoa đó nhổ lên, nhẹ nhàng đặt vào chiếc gùi sau lưng. Thân ảnh anh chợt lóe lên, nháy mắt đã đứng vững ở một khoảng đất bằng phẳng ở phía xa. Anh vừa ngâm nga một bài hát vừa đem đống thuốc đã hái được đi xuống núi.
Dưới chân núi là một căn nhà gỗ, xung quanh có nuôi một vài con vật. Bên cạnh có dựng một cái chuồng gà nuôi rất nhiều gà. Ở phía sau còn đào một cái ao cá, trên mặt ao là đàn vịt đang tung tăng nghịch nước, bốn vòng quanh căn nhà đều trồng thuốc là thuốc tạo nên một vườn thuốc lớn. Vườn thuốc đó trồng rất nhiều loại thuốc khác nhau, chỉ cần đến gần là có thể ngửi thấy mùi thuốc phảng phất trong không khí.
“Sở Vi, anh về rồi”
Giang Cung Tuấn vác gùi thuốc đi tới, đem nó đặt lên cái bàn gỗ trước cửa nhà rồi ngồi xuống, gọi với vào bên trong.
Rất nhanh, cánh cửa gỗ phía sau đã mở ra rồi.
Một cô gái với mặc bố y với mái tóc đen dài được búi gọn đằng sau gáy thản nhiên bước ra. Mặc dù quần áo trên người rất bình thường nhưng không thể giấu được vẻ diễm lệ của cô.
Hơn nữa, cô còn mang một cái bụng lớn. Đường Sở Vị đi đến. Giang Cung Tuấn liên tiến đến tay khẽ xoa lên bụng cô, trên gương mặt mang theo nụ cười vui vẻ: Giang Cung Tuấn liền tiến đến tay khẽ xoa lên bụng cô, trên gương mặt mang theo nụ cười vui vẻ!
“Con trai, có nhớ cha không?”
Đường Sở Vị cũng nở nụ cười vui vẻ, mắng khẽ: “Nếu là con gái thì sao?”
Khóe miệng Đường Sở Vị nở một nụ cười vô cùng là vui vẻ.
“Đúng rồi Sở Vi..”
Giang Cung Tuấn nhớ tới loại thảo dược kỳ lạ mình gặp được ở sau núi, lập tức từ trong gùi thuốc lấy ra đưa cho Đường Sở Vị Xem: “Em xem đây là loại thuốc gì vậy?”.
Đường Sở Vị nhận lấy. Vừa mới cầm trên tay, gương mặt diễm lệ của nàng đã lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Linh khí đất trời mạnh mẽ quá”
“Đúng vậy”.
Giang Cung Tuấn nói: “Trong ba năm nay anh vẫn thường lên núi hái thuốc, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được loại thuốc có chứa linh khí như vậy. Thế nhưng trong y thư không hề có ghi chép về loại thảo dược này, trong sách luyện độc có không?”
Đường Sở Vị xem xét một hồi, lắc đầu nói: “Không có, em cũng không biết đây là loại thảo dược gì.”
“Thôi không quan tâm nữa, để anh đem nó đi trồng trước vậy”
“Ừm”
Đường Sở Vị đưa lại cây thuốc cho anh. Giang Cung Tuấn lập tức đi ra sân sau, đào đất, cẩn thận đem ngọn cỏ trồng xuống, sau đó lấy một chút nước tưới cho nó. Làm xong hết thảy anh mới quay lại sân trước.
Đường Sở Vị ngồi trên chiếc chiếc xích đu nhỏ trong sân, tay khẽ vuốt ve cái bụng, nhìn về phía Giang Cung Tuấn đang bước tới, trên gương mặt lộ ra một nét cười hạnh phúc.
“Hai tháng nữa là sinh rồi, tên của con vẫn còn chưa nghĩ xong nữa”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Không cần vội, cứ từ từ, đợi con sinh ra để xem là nam hay nữ rồi quyết định cũng chưa muộn”
“Như thế làm sao mà được” Đường Sở Vi không vui, mắng.anh: “Anh ấy à, trong đầu đều là y thuật với võ công, chuyện của con đều thờ ơ như vậy?
“He he”- Giang Cung Tuần cười trừ.
“Lại còn cười. Mau đi xem gà mái có đẻ quả trứng nào không đi”
“Được rồi” Giang Cung Tuấn vội vàng đi đến xem chuồng gà. Rất nhanh từ phía đó gọi lớn: Sở Vi, hôm nay bọn nó đẻ năm quả liền”
“Anh đến chỗ ao cá bắt cá đi, hôm nay em muốn ăn cá”
Không thành vấn đề”.
Giang Cung tuần cầm trứng đi vào trong nhà để sau đó mới đi về phía ao cá trước nhà, đừng bên bờ chuẩn bị bắt cá. Lúc này trên mặt nước có một con cá quẫy đuôi nhảy lên. Anh lập tức phất tay, bàn tay xuất hiện một cỗ khí lực kinh người bắn về phía con cá, đem nó bắt sống. Anh vui vẻ cầm con cá đi về phía Đường Sở Vi: “Ha ha, có phúc ăn rồi.”
Vì vừa bắt được cá, anh cười rất vui vẻ. Ngay sau đó có một người đàn ông đi tới. Người đàn ông này tầm ba mươi tuổi, đầu trọc, người mặc quần áo vải thô, miệng đang ngậm một cái tẩu thuốc.
“Tôi muốn ăn cá, cậu mau nấu đi.”
Giang Cung Tuấn ném con cá trong tay qua.
“Thằng nhóc này”.
Mộ Dung Xuân mặt tỏ vẻ đầy bất lực, than thở: “Lần nào đến đây ăn cơm cũng đều đẩy cho tôi nấu vậy?”
Giang Cung Tuấn ở nơi này sống ẩn dật, Mộ Dung Xuân tìm thấy chỗ này rồi trở thành hàng xóm của anh. Anh thường cùng Mộ Dung Xuân học tập và nghiên cứu võ thuật.
Khi còn ở nước ngoài, Mộ Dung Xuân cũng lĩnh hội được nhiều thứ bổ ích. Hiện tại ông ta đã luyện hóa được Long nguyên, thuần phục được Long huyết, hiện tại đã đạt được đến cảnh giới ở đỉnh Cửu Thiên, chỉ thiếu một chút là có thể đạt đến cảnh giới thứ chín.
Mộ Dung Xuân cầm lấy cá đi vào trong nhà bếp bắt đầu nấu cơm. Giang Cung Tuấn tinh thần vui vẻ, ngồi trên ghế lấy ra thuốc tự chế, cầm lấy tẩu thuốc rồi bắt đầu khoan thai nhả ra một hơi thuốc.
Rất nhanh Mộ Dung Xuân đã chuẩn bị xong cơm nước. Bên ngoài căn nhà gỗ ba người ngồi quân quần ăn cơm cùng nhau.
Trong bữa ăn, Mộ Dung Xung nói chuyện: “Cậu em Giang gần đây có lẽ giới cổ vẽ xảy ra chuyện rồi.”
“Hử?”.
Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi Mộ Dung Xuân: “Chuyện gì?” Hỏi cầu đó xong, cảm nhận được ánh mắt của Đường Sở Vi, anh lập tức cười đùa nói: “Có chuyện thì có chuyện thôi, tôi đã không quan tâm chuyện của giới cổ võ nhiều năm rồi. Cho dù trời đất có bị sập xuống, cũng không liên quan đến tôi”
Giang Cung Tuấn lén nhìn qua.
Đường Sở Vị nhắc nhở: “Hai tháng nữa con ra đời rồi, anh chỗ nào cũng không được đi, không được chạy lung tung nữa”