Cường Đại Chiến Y

Chương 908: Mộ Dung Xuân rời núi



“Em sẽ cùng đi với anh.”

Trong lòng của Đường Sở Vi lúc này cũng rất lo lắng cho an nguy của người nhà họ Đường.

Dù sao đi nữa thì đó cũng chính là người nhà của cô.

Hiện tại người nhà gặp nguy hiểm như vậy thì làm sao mà cô có thể không lo lắng cho được.

Giang Cung Tuấn lại nhanh chóng đỡ lấy cô sau đó nói: “Sở Vi, em đừng lo lắng, hiện tại em đang mang thai, rất nhanh sẽ đến lúc sinh, cho nên không thể bôn ba bốn phía được, em cứ ở trong thôn này yên tâm dưỡng thai, vài ngày nữa thì anh sẽ quay trở về”.

“Anh rể, chúng ta cần phải mau chóng đi thôi, nếu mà chậm thêm một chút nữa thì có thể cả ba mẹ, ông nội và các chú đều sẽ có thể mất mạng”

Vẻ mặt của Đường Tấn rất sốt ruột.

Nghe thấy vậy thì Đường Sở Vi khẽ nhíu mày.

Trong lòng của cô suy nghĩ.

Cô không biết là vào thời điểm lúc này tại sao nhà họ dường lại gặp chuyện không may.

Đây là do có người cố ý sắp đặt hay là chỉ do trùng hợp mà thôi?

“Sở Vi, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu” Giang Cung Tuấn nắm lấy tay của Đường Sở Vị an ủi nói: “Thực lực của anh như thế nào, em còn không rõ sao? Cho dù là vẫn chưa đạt đến cảnh giới thứ chín nhưng cho dù chồng của em có phải chống lại cả cường giả ở cảnh bán thánh thì cũng chưa chắc phần được thắng bại”

“Em không phải lo lắng về thực lực của anh” Đường Sở Vi lo lắng nói: “Tất nhiên là em rất yên tâm về thực lực của anh, chỉ là do em lo lắng là mấy chuyện này xảy ra vào những thời điểm rất kỳ lạ, em sợ tiếp theo còn có những chuyện không may khác xảy ra”

“Sẽ không có chuyện gì đâu”

“Vậy thì anh đi cẩn thận một chút, em sẽ ở trong thôn chờ anh về”

“Anh đi ra phía sau núi lấy đệ nhất Long kiểm”

Giang Cung Tuấn đã cất kiếm ba năm.

Ba năm qua, anh chưa lần nào chủ động đi lấy kiếm.

Bây giờ, anh buộc phải đi lấy kiếm.

“Em cũng sẽ đi với anh” Đường Sở Vi nói: “Cuối cùng thì em cũng có một loại cảm giác không yên tâm, em phải đi lấy Chân Tà kiếm, có Chân Tà kiểm bên người thì em cũng cảm thấy bớt lo hơn”

“Được, đi thôi”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Cả hai người cùng đi ra phía sau núi.

Một lần nữa hai người họ đi tới chiếc hồ mà ba năm trước hai người họ ném kiếm xuống.

Giang Cung Tuấn đưa tay ra triệu hồi kiếm.

Trong hồ nước, một thanh kiếm bay lên trên, Giang Cung Tuấn chuẩn xác mà bắt lấy.

Chíu!

Đệ nhất Long Kiếm được lấy ra, trong một cái chớp mắt liền phát ra một loạt ánh sáng chói måt.

Cho dù thanh kiếm đã được ngâm ở trong nước ba năm, thế nhưng chất liệu làm nên chiếc kiếm này lại rất đặc biệt, chính là thiên ngoại huyền thiết, đã ba năm trôi qua, thanh kiếm này vẫn không bị rỉ sắt.

Đường Sở Vị cũng đưa tay ra triệu hồi kiếm.

Chân Tà kiểm cũng từ trong nước bay ra, cô cầm lấy Chân Tà kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là đang vuốt ve con của chính mình.

Sau khi cầm lấy kiếm thì hai người lập tức xuống núi.

Vừa về tới sân nhỏ thì hai người nhìn thấy Mộ Dung Xuân và Đường Tân đang nói chuyện.

Mộ Dung Xuân cũng biết được là nhà họ Đường đã xảy ra chuyện.

“Cậu cứ như vậy rời núi sao?” Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Năm đó cậu đến đây ẩn cư, cho dù không có công bố cho mọi người biết nhưng mà tất cả mọi người đều đã truyền tai nhau về việc cậu ẩn cư, từ đó về sau thì cậu sẽ không bao giờ hỏi về chuyện của giới cổ võ nữa, nếu như cậu cứ rời nói như vậy thì không khỏi có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng đấy?”

Giang Cung Tuấn nói: “Nhà họ Đường xảy ra chuyện, tôi nhất định phải đi giải quyết”.

“Ở trong giới cổ võ có vẫn luôn có một quy củ, một khi đã rời khỏi giang hồ thì sẽ không được tái xuất nữa”

“Tôi biết rõ, nhưng mà chuyện này không còn có biện pháp nào nữa, tôi cũng không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn nhà họ Đường bị diệt”

“Tôi với cậu cùng đến giải quyết.”

Giang Cung Tuấn nhanh chóng ngăn ông ta lại sau đó nói: “Anh Mộ Dung, hiện tại Sở Vị đang mang thai, chỉ còn khoảng tầm hai tháng nữa thì sẽ sinh con, ông cứ ở lại chỗ này, hãy giúp tôi trông nom một chút, tôi cũng lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn, cố ý muốn dẫn tôi đi sau đó ra tay với Sở Vi”.

“Hả, vậy sao?” Mộ Dung Xuân sững sờ hỏi: “Tại sao cậu lại nói như thế?”

Giang Cung Tuấn nói: “Bởi vì Đường Tân là do có người chỉ cho nên mới đến được đây, người biết được tôi ở chỗ này thì cũng không có nhiều người, lại trong vài ngày trước có người đã tìm đến đây muốn nhờ tôi ra tay trị liệu giúp.

Vẻ mặt của Mộ Dung Xuân ngưng trọng, nói: “Cậu nghi ngờ đó là Vô Song của Di Hoa Cung sao?”

“Đúng vậy.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Anh quả thật nghi ngờ như vậy.

Bởi vì hai chuyện này xảy ra quá kì lạ.

Thực ra Đường Sở Vi cũng nghi ngờ như vậy, cho nên lúc trước cô mới nhắc nhở Giang Cung Tuấn không nên gặp Giang Vô Song.

Chẳng qua chỉ là cô chưa nói rõ hẳn ra.

Cô cũng không nghĩ tới Giang Cung Tuấn cũng cảnh giác như vậy.

Cô cười cười nói: “Anh cứ đi đi, dù hiện tại em đang mang thai, thế nhưng với năng lực của em cũng không hề thua kém anh, trên đời này nếu tính người có thể đánh bại được em thì cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, cho dù Giang Vô Song có bước vào chín tầng thang trời thì cũng chưa chắc có thể gây thương tổn cho em, hơn nữa, Vô Song cũng không hẳn là loại người như vậy, việc này có lẽ là không liên quan đến Vô Song đầu”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi nói: “Anh sẽ đi giải quyết chuyện này một chút, em ở đây nhớ phải cẩn thận”

“Ôi, nếu như lo lắng như vậy thì đừng rời đi, việc cứu nhà họ Đường thì cứ để tôi giúp cậu xử lý cho”Mộ Dung Xuân nói.

“Ông sao?” Giang Cung Tuấn nhìn Mộ Dung Xuân.

Mộ Dung Xuân cười nói: “Như thế nào, không tin tôi sao?”

“Không phải” Giang Cung Tuấn lập tức lắc đầu nói: “Tôi rất tin tưởng anh Mộ Dung, nếu được như vậy thì xin cảm ơn anh Mộ Dung”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Mộ Dung Xuân cười cười, sau đó kéo theo Đường Tấn, thân thể lóe lên cứ như vậy mà biến mất trước mặt Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi.

“Ông xã, em luôn cảm thấy bồn chồn bất an, em cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi” Vẻ mặt của Đường Sở Vi u sầu.

Giang Cung Tuấn kéo lấy tay của cô, vừa cười vừa nói: “Có anh ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, gia tộc lần này tấn công nhà họ Đường chỉ là một gia tộc bình thường mà thôi.”

Đường Sở Vị ngưng trọng mà nói ra: “Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy, chuyện của em và anh đã truyền khắp thiên hạ, có em và anh thì ai dám động vào nhà họ Đường, hiện tại nhà họ Đường xảy ra chuyện, em cảm nhận được chuyện này không phải nhằm vào anh thì chính là nhằm vào em”

Giang Cung Tuấn cũng đứng lên suy nghĩ.

Mấy năm nay anh cũng không có kết thù với ai.

Cho dù có oán hận thì cũng chỉ có Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng mà thôi, thế nhưng cả hai người này đều đã bị ông của anh thu phục, cho nên không thể đi quấy phá được.

Còn có cả nhà họ Cửu nữa.

Anh đã phế tộc trưởng nhà họ Cửu, giết đi Lão tổ của nhà họ Cửu, Đường Sở Vi cũng đã giết đi trưởng lão của nhà họ Cửu.

Thế nhưng hiện tại nhà họ Cửu cũng không còn được như lúc trước nữa, bọn họ trốn tránh anh và Đường Sở Vi còn không kịp thì làm sao lại dám ra tay với nhà họ Đường.

“Chẳng lẽ đây thực sự là do Giang Vô Song làm sao?” Giang Cung Tuấn suy nghĩ nói: “Không thể như vậy được, anh rất hiểu rõ Vô Song, em ấy không thể nào là người như vậy được, cho dù là em ấy có tâm cơ nhưng mà anh và em ấy cũng không có thâm cừu đại hận nào.”

“Đừng suy nghĩ nữa, sau khi anh Mộ Dung quay trở lại thì chúng ta sẽ nói chuyện này tiếp”

Đường Sở Vi bình tĩnh nói.

“Được”

Giang Cung Tuấn lắc đầu cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.

Vào giờ phút này, trên núi Lâm Lang.

Phía sau núi.

Một thân ảnh bách hiểu sinh mặc một bộ đồ màu trắng ngồi ở trên tảng đá, trong miệng của ông ta còn ngậm một cọng cỏ non.

Vào lúc này, có một con bồ câu bay tới.

Ông ta đưa tay ra, con bồ câu bay vào lòng bàn tay của ông ta, từ trên chân của con bồ câu ông ta lấy ra một phong thư, sau đó mở ra xem.

Sau khi đọc xong thì ông ta lập tức đứng lên.

“Giang Vô Song này muốn làm gì đây?”

Sắc mặt của ông ta ngưng trọng lại.

Ngay lập tức, ông ta rời khỏi núi.

Khi ông ta chuẩn bị rời khỏi núi Lâm Lang thì bất chợt có một người xuất hiện.

Ông ta chính là Thiên.

Hôm nay giống như là ngày vua khai quốc.

Thiên mặc một bộ long bào màu vàng, trên người có khí chất của người ở vị trí tối cao, ông ta đứng ở phía trước cửa của ngọn núi nhìn thấy Bách Hiểu Sinh sắp rời đi thì trong sắc mặt hiện lên vẻ tôn kính, gọi: “Thầy”.

Bách Hiểu Sinh nhìn lên trời, từng chữ từng chữ mà nói ra: “Thật sự không nghĩ tới vậy mà ông có thể vào được cảnh giới thứ chín”

“May mắn là nhờ có thầy chỉ dạy”

Thiên nói ra: “Ngày đó sau khi thấy chỉ điểm cho con thì con lập tức đi bể quan, sau khi bị quan vài năm thì lúc này con mới có thể đến được cảnh giới thứ chín”

“Việc này không có liên quan đến tôi.”

Bách Hiểu Sinh dừng lại một chút sau đó nói: “Là dục vọng của ông quá mạnh mẽ, sức mạnh của dục vọng cộng với long nguyên, sức mạnh của Long Huyết đã giúp phá vỡ sự ngăn cách cảnh giới, bước vào cảnh giới thứ chín, chính vì vậy mà ông cũng đã tìm ra được bước đột phá của mình, so với thầy vào năm đó thì ông mạnh hơn rất nhiều, vào lần đó thấy cũng phải bỏ ra cả trăm năm thì mới có thể tiến vào cảnh giới thứ chín này được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.