Đám người Giang Thời vừa xuất hiện thì đã khiến thị vệ hoàng cung của Thiên Quốc chú ý.
Ngay lập tức còn có mấy người thị vệ cầm vũ khí hạng nặng bước đến, tản ra rồi bắt đầu vây quanh ba người họ.
Rì rầm!
Ánh sáng trên những thanh kiếm phản chiếu, bóng người ẩn hiện.
Giang Quốc Đạt trấn tĩnh lại một lúc.
Hơn mười mấy thị vệ được trang bị đầy đủ vũ khí vây quanh tứ phía, trong nháy mắt đã ngã xuống giữa một vũng máu dưới nền đất.
Ông ta vung kiếm lên với tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức những thị vệ của đất nước này căn bản không kịp phản ứng lại, người bị kiểm đâm vào giữa cổ, ngã rạp xuống trên mặt đất, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Vào lúc này, chuông báo động trong hoàng cung đã vang lên.
Cánh cổng lớn cả hoàng cung nhanh chóng được mở ra. Vô số những binh lính lao ra.
Giang Quốc Đạt cầm thanh kiếm dài trong tay, mỗi một nhát kiếm chém ra, ánh sáng trên lưỡi kém lóe lên, lao tới người nào người đầy trong nháy mắt đã bị chém chết.
Vào lúc đó, trong một căn phòng ở phía sau vườn của hoàng cung.
Thiên đang ở đây thân mật, ôm ấp một người con gái xinh đẹp.
“Bum bum bum.”
Ngoài cửa, âm thanh đập cửa dồn dập vang lên.
Thiên quát to một tiếng, đẩy người con gái bên cạnh ra, đứng bật dậy mặc quần áo, mở cửa phòng, nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, ông ta bất mãn lên tiếng chửi rủa: “Có chuyện gì thế này?”
“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện lớn rồi, có người đang đánh vào hoàng cung của ta”
“Ai lại có gan lớn như vậy chứ..”
“Là tôi đây” Một giọng nói lập tức truyền đến. Thiên nghe thấy tiếng liền lập tức quay đầu nhìn lại.
Phía trước, ba người đã từ đầu bước tới.
Người đi đầu tiên chính là Giang Thời.
Giang Thời mặc một bộ quần áo màu trắng, cắt tóc đầu cua, dáng vẻ của ông nhìn quả thật rất trẻ, ông ấy chắp hai tay sau lưng, bước tới với vẻ mặt đầy sự tức giận. Người còn chưa đi tới mà giọng quát lớn đã mang theo sự phẫn nộ ngập trời: “Thiên, lá gan ông cũng lớn thật đấy, ngay cả người nhà họ Giang tôi mà ông cũng dám động vào sao?”
Thiên bước tới nhìn Giang Thời, rồi quay đầu lại nhìn ông, thản nhiên nói: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra lại là Giang Thời sao, ông dẫn người đến nước Thiên Quốc này của tôi có chuyện gì không? Ông không sợ, ngày mai tôi cũng dẫn theo một đội quân đến. trước Giang Triều của ông sao?”.
“Bớt nhiều lời, Đường Sở Vị đang ở đâu?” Giang Thời chất vấn.
“Hóa ra ông tới đây là vì Đường Sở Vi sao?” Thiên nói với giọng thản nhiên: “Đường Sở Vi quả thật đã bị tôi bắt đi, đúng là như vậy thì sao?”
Vẻ mặt ông ta khôi ngô nhưng vô cùng bình tĩnh, không để ý đến Giang Thời dù chỉ là một chút. “Ông muốn chết sao? Giang Thời đột ngột rút kiếm ra. Thanh bảo kiếm đã được rút ra khỏi vỏ. Thanh kiếm bất chợt bay dập dềnh trong không trung.
Thiên nhanh chóng né tránh. Tòa nhà phía sau ông ta ngay lập tức bị phá hủy bởi sức mạnh vô hình của thanh kiếm.
Thiên xuất hiện cách đó khoảng một trăm mét, nhìn Giang Thời đang rút kiếm chỉ ngang dọc, vẻ mặt ông ấy trầm hẳn xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ông chính là muốn đi tìm cái chết phải không?
Với sự chuyển động khéo léo của cơ thể, ông ấy nhanh chóng lao tới tấn công.
Đúng lúc này, Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng đang ở phía sau Giang Thời cũng nhanh chóng đứng dậy, tiếp đón đòn tấn công của Thiên.
Ba người cùng nhau ra đòn.
Bum!
Một sức mạnh khủng khiếp bao phủ, cung điện này trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Tất cả những người đang ở trong cung điện, trong phút chốc chết vô kể.
Thiên bị đòn tấn công đẩy lùi về sau ba bước.
Hai người Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng cũng bị đòn tấn công ấy hất văng ngược ra ngoài rồi nặng nề ngã khuyu xuống đất.
Thiên nhìn thấy cung điện của mình bị phá hủy, những tiếng la hét đau đớn từ đống đổ nát vang lên tứ phía, sắc mặt ông ta dần trầm xuống một cách đáng sợ. Khu vực này là cung điện tạm thời của nước Thiên Quốc, tuy chỉ là kiến trúc cổ kính đơn giản nhưng nó lại chính là biểu tượng đại diện cho toàn nước Thiên Quốc.
Thế mà bây giờ lại bị phá hủy như vậy. Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì Thiên Quốc của ông ta làm sao còn chỗ đứng trên toàn thế giới nữa.
Ông ta nắm chặt bàn tay lại, vẻ mặt đầy sự căm phẫn.
“Giang Thời, là tự ông muốn tìm vào chỗ chết đấy”
Giang Thời cầm thanh bảo kiếm trong tay, thanh kiếm dài vung ngang dọc tứ phía.
Cho dù ông ấy mới bước đến nửa cảnh giới thứ chín, mới chỉ là một bán thánh, nhưng ông ấy cũng không hề sợ người đã bước đến cảnh giới thứ chín mà sẵn sàng nghênh chiến với Thiên, nói bằng giọng lạnh lùng: “Nếu hôm nay ông không giao ra Đường Sở Vi thì tôi sẽ tiêu diệt Thiên Quốc của ông, khiến hàng triệu người dân Thiên Quốc phải thiệt mạng”
“Ông.”
Vẻ mặt Thiên vô cùng phẫn nộ.
Ông ta không hề nghi ngờ Giang Thời.
Vì Giang Thời quả thực có đủ khả năng để có thể làm chuyện này.
Ông ta cũng chắc chắn rằng mình có thể giết chết Giang Thời, nhưng nếu bây giờ ra tay chiến đấu, Thiên Quốc của ông ta sẽ lập tức bị hủy diệt.
Đó chính là kết quả mà ông ta không muốn thấy nhất.
Thiên Quốc, vốn chỉ là một đất nước nhỏ bé, vì chỉ là một đất nước nhỏ nên ông ta luôn muốn xây dựng một kế hoạch để xâm chiếm thuộc địa của các đất nước khác rồi từ đó mở rộng lãnh thổ của Thiên Quốc để trở thành một quốc gia có diện tích đất lớn nhất trên thế giới, thậm chí trong tương lai có thể trở thành đất nước duy nhất trên toàn cầu.
“Giang Thời, nếu ông còn dám ra tay, ông có tin không, Đường Sở Vi và cả đứa con chưa chào đời trong bụng của cô ta trong nháy mắt sẽ phải chết?”
Vẻ mặt Thiên suy ngẫm một cách kỹ lưỡng nhìn Giang Thời.
Ông ta vừa mới bắt Đường Sở Vi đi thì Giang Thời lập tức đuổi tới, lại nghe nói Giang Thời rất yêu quý Đường Sở Vi cũng vô cùng yêu quý đứa bé trong bụng cô.
Bây giờ, ông ta không muốn ra tay với Giang Thời nữa.
Ông ta không muốn ra tay trên lãnh thổ của chính mình, càng không muốn tự tay phá hủy toàn bộ lãnh thổ của mình.
Đất nước của ông ta hiện nay chỉ có khoảng một triệu dân nhập cư. Nếu tất cả đều chết hết thì để phát triển đất nước lớn mạnh, e rằng càng khó khăn hơn. “Ông.”
Giang Thời vô cùng giận dữ. Ông ta đúng là đã bị Thiên uy hiếp rồi.
“Ha!”
Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Mọi người nghe thấy thế liền quay lại nhìn.
“Là Chiêu Tử Vương sao?”
Cả Giang Thời, Thiên đều đứng dậy khỏi mặt đất, sắc mặt của Giang Quốc Đạt và Âu Dương Lãng cũng đột ngột thay đổi.
Thiên nhìn Chiêu Tử Vương xuất hiện, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói: “Chiêu Tử Vương, ông tới Thiên Quốc của tôi để làm gì?”
Chiêu Tử Vương xuất hiện trên không trung, đứng ở độ cao vài chục mét, ông ấy từng bước đi tới, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước mặt mấy người này.
Ông ấy nhìn Thiên rồi cười nhạt, nói: “Đương nhiên là tôi tới đây đi dạo một chút, Thiên, ông luôn tự cho mình là đúng, ông cho rằng mình đã đánh bại được Bách Hiểu Sinh rồi thì muốn làm gì cũng được, ngay cả Đường Sở Vi mà cũng dám động vào sao?”
“Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến ông?”
Thiên nói với giọng lạnh nhạt.
Giang Thời xuất hiện ở đây cũng là điều dễ hiểu, bởi vì Đường Sở Vị là cháu dâu của Giang Thời.
Nhưng tại sao Chiêu Tử Vương lại xuất hiện ở đây?
“Điều đó có liên quan gì đến tôi?”
Chiêu Tử Vương chỉ khẽ mỉm cười.
Ha!
Cơ thể ông đột nhiên lóe lên một tia sáng, ngay sau đó, ông ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên.
Tốc độ của ông ấy quá nhanh, nhanh đến mức đến cả Thiên còn chưa kịp phản ứng lại. Chờ đến khi ông ta kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ, sức mạnh này hoàn toàn có thể đánh bại ông ta. Toàn thân ông ta rất khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn, ông ta vận dụng chân khí thôi thúc nó phải chống cự, nhưng khi chân khí được kích hoạt, toàn thân ông ta liền trở nên đau đớn vô cùng.
Cảm giác đau đớn này, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, giống như xương cốt trong cơ thể đều bị đập đến gãy rời ra.
Trong phút chốc, cơ thể ông ta toát đầm đìa mồ hôi.
Trong lòng ông ta liền cảm thấy khiếp sợ, càng ngày càng sợ hãi. Ông ta đã đánh bại Bách Hiểu Sinh, ông ta là người đứng đầu thế giới.
Nhưng hiện tại khi đối mặt với Chiêu Tử Vương, ông ta hoàn toàn không có bất kỳ khả năng phản kháng nào.
Chiêu Tử Vương liền giơ tay lên, đánh một chưởng lên người Thiên. Cơ thể Thiên lập tức bị đánh bay ra, ngã khuyu trên mặt đất, một ngụm máu tươi trào ra.
Chiêu Tử Vương đưa tay ra sau, chắp tay sau lưng, nói dõng dạc từng chữ: “Lần này tôi chỉ dạy dỗ ông một chút thôi, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn”
Chiêu Tử Vương nói xong câu đó, sau khi liếc nhìn đám người Giang Thời một cái, khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
“Chuyện này?”
Giang Thời vẫn còn hoang mang.
Ông ấy biết rất rõ năng lực của Thiên.
Ông ta chính là một điển hình của cảnh giới thứ chín.
Trước kia còn cùng chiến đấu với Bách Hiểu Sinh.
Tuy rằng có thể dễ dàng nhận thấy Bách Hiểu Sinh cố tình bại trận, nhưng ông ấy đã nhận ra, giữa Thiên và Bách Hiểu Sinh không có sự chênh lệch quá lớn, chỉ là hiện tại Chiêu Tử Vương ra tay, Thiên ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.
Đây là loại sức mạnh gì chứ?
Sau khi Chiêu Tử Vương rời đi, Thiên đã đứng dậy khỏi mặt đất.
Khóe miệng ông ta vẫn còn chảy máu, gân xanh trên mặt vẫn còn nổi lên.
“Tại sao lại có thể, chuyện này sao có thể như vậy, tại sao Chiêu Tử Vương lại mạnh đến vậy chứ?”
Sắc mặt ông ta dữ tợn một cách đáng sợ, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Ông ta thậm chí còn có thể đánh bại Bách Hiểu Sinh đã sống hơn hẳn hai nghìn năm tuổi, vậy mà bây giờ đối mặt với Chiêu Tử Vương, ông ta lại không một chút sức lực để phản kháng.