Bất kể Giang Cung Tuấn làm gì thì Đường Sở Vị đều sẽ ủng hộ.
Trước đây cô chỉ muốn sống một cuộc sống không tranh đoạt với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng đã đồng ý với cô, hai người sống ẩn dật ba năm nay, ba năm sống đơn giản này đã hoàn thành tâm nguyện của cô, giờ cô không muốn ngăn cản Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vốn định sẽ đi đến thành thủ đô ngay bây giờ.
Nhưng Sở Vi sắp sinh, anh cũng không biết mình đi thành thủ đô khi nào mới có thể trở về nên tính ở lại thành phố Tử Đằng, cùng Sở Vị chờ đứa trẻ sinh ra rồi tính tiếp.
Sau đó anh không hề đi đâu.
Chỉ luôn sống ở nhà họ Đường ở thành phố Tử Đằng. Không có việc gì thì đi dạo phố với Đường Sở Vi.
Mua đồ dùng cho hai mẹ con.
Đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Một buổi tối vào hơn nửa tháng sau.
Giang Cung Tuấn đang tản bộ trong vườn thì bỗng nhiên điện thoại của anh vang lên.
Lấy điện thoại ra thì phát hiện là Sở Vị gọi tới.
“Ông xã, em, em đau bụng”
Sau khi anh bắt máy giọng nói mang theo sự đau đớn của Đường Sở Vị truyền đến trong điện thoại.
Giang Cung Tuấn không nói gì, anh cúp điện thoại, chạy nhanh về biệt thự, xông thẳng lên lầu.
Đường Sở Vị ngồi trên giường, tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Giang Cung Tuấn đúng lúc đi tới đỡ cô, anh hỏi: “Làm sao vậy, sắp sinh rồi sao?”
“Hình, hình như là vậy”.
Đường Sở Vi khẽ ngẩng đầu, nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt mang theo vẻ thống khổ, dặn anh: “Mau đi chuẩn bị mấy thử đi anh, chúng ta đi bệnh viện”
“Được.”
Giang Cung Tuấn lập tức đi chuẩn bị. Sau đó anh đỡ Đường Sở Vi đi xuống lầu.
Dưới lầu, trong phòng khách đã tụ tập không ít người nhà họ Đường.
Thấy Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vị đi xuống Hà Diệp Mai liền đứng lên, vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Sở Vi, làm sao vậy, có phải sắp sinh rồi không?”
Giờ bụng Đường Sở Vi rất đau, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, cô không muốn nói chuyện.
Giang Cung Tuấn nói: “Vâng, sắp sinh rồi” “Ha ha, tốt lắm” Đường Thành Lâm đứng lên.
Những người nhà họ Đường khác đều đứng lên, vẻ mặt vui mừng.
Giang Cung Tuấn liền đỡ Đường Sở Vi đi ra cửa, sau đó lái xe đi bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra thể trạng của Đường Sở Vi, yêu cầu Giang Cung Tuấn ký vào một số giấy tờ rồi đẩy Đường Sở Vi vào phòng sinh.
Giang Cung Tuấn và người nhà họ Đường đều đứng ở cửa kiên nhẫn chờ đợi.
Giang Cung Tuấn rất lo lắng.
Anh rất lo lắng cho Sở Vi, đi tới đi lui trước cửa phòng sinh.
Họ chờ đợi liền một lúc mất hai tiếng đồng hồ.
Ngay sau đó một y tá bước ra, tháo khẩu trang trên mặt ra, tươi cười nói: “Chúc mừng anh, là con gái, ba cân rưỡi”
“Ha ha, tôi làm ba rồi”
Giang Cung Tuấn kích động nhảy phắt lên.
Sau khi Đường Sở Vi sinh con gái xong thì ở lại phòng sinh quan sát một giờ, sau đó được đưa ra ngoài, chuyển vào một phòng bệnh VIP Trong phòng bệnh.
Giang Cung Tuấn nhìn đứa trẻ trong xe nôi.
Làn da đứa trẻ hơi tái, đôi mắt nhắm nghiền, trông rất đáng yêu.
Giang Cung Tuấn muốn ôm đứa bé nhưng sợ làm nó đau.
Anh nhìn Đường Sở Vị nằm ở trên giường bệnh.
Người bình thường sinh con xong đều rất suy yếu, nhưng Đường Sở Vị là một võ giả khỏe mạnh, sau khi sinh đứa trẻ thì khí sắc coi như không tệ, nhìn qua rất có tinh thần.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Sở Vi, em muốn ăn gì?”
Đường Sở Vi khẽ lắc đầu.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn đứa trẻ trong xe nổi, trên khuôn mặt có ý cười hạnh phúc và thỏa mãn.
Hà Diệp Mai bế đứa trẻ lên, đưa cho Đường Sở Vi xem, cười nói: “Sở Vi, con xem, đứa nhỏ này đáng yêu quá, đúng rồi, tên đứa | bé là gì?”
Nghe vậy, Đường Sở Vị liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Cô đã sớm nhắc Giang Cung Tuấn lấy tên cho con đi, nhưng Giang Cung Tuấn lại nói phải đợi đứa trẻ sinh xong, xác định là nam hay là nữ rồi đặt sau.
“Chị Sở Vi, chúc mừng chị” “Sở Vi, chúc mừng cô” Người nhà họ Đường không ngừng chúc mừng cô.
Đường Thành Lâm nhìn một phòng toàn người, nói: “Đi, đều về hết đi nào, Sở Vị cần nghỉ ngơi.”
Lúc này người nhà họ Đường mới trước sau rời đi hết.
Rất nhanh sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi.
Dù Đường Sở Vi là võ giả nhưng cô cũng mệt, đã nằm ngủ trên giường.
Giang Cung Tuấn lại không ngủ được, anh ngồi một bên, nhìn đứa trẻ mà ngẩn người.
Không được bao lâu đứa trẻ lại khóc lên.
Đứa trẻ vừa khóc Giang Cung Tuấn liền hoảng hốt.
“Sở Vi, mau, con khóc rồi.” Anh lay tỉnh Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi xoay người nhổm dậy, ôm lấy đứa bé trong nội, bắt đầu dỗ dành.
Nhưng đứa trẻ vẫn khóc lóc vô cùng thương tâm.
Đường Sở Vị cũng không còn cách nào đành kêu điều dưỡng.
Rất nhanh sau đó một điều dưỡng đã bước vào.
Điều dưỡng nói là do đứa trẻ đói bụng.
Sau đó dạy cho Đường Sở Vi cách cho em bé bú sữa. Bận việc cả nửa ngày cuối cùng đứa trẻ cũng ăn no, sau đó thì ngủ mất. Mà Đường Sở Vi lại không buồn ngủ. Cô tựa vào trên giường, hỏi: “Ông xã, đứa trẻ tên là gì?”
Giang Cung Tuấn gãi đầu, cười nói: “Em gọi con là gì thì lấy tên đó”
Đường Sở Vi bắt đầu suy tư, trước khi đứa trẻ được sinh ra cô đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, cả cho con trai và con gái.
“Gọi là Giang Vi Lam thì sao, đơn giản, dễ nghe” “Ừ, nghe lời em” Giang Cung Tuấn cười nói.
Trên mặt Đường Sở Vi mang theo nụ cười hài lòng, cô ngáp một cái nói: “Em hơi buồn ngủ. Anh coi con một lúc nhé, em ngủ đây.”
Nói xong cô liền nằm xuống giường.
Trong lúc đó Giang Cung Tuần ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ, nhìn qua ngó lại, trên mặt mang theo ý cười, không nhịn được mà nhéo mặt Giang Vi Lam.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Hôm sau.
Bệnh viện đưa bữa sáng đến.
Sau khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị ăn bữa sáng thì chỉ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Trên màn hình TV trong phòng bệnh đang phát tin tức.
“Theo tin tức của chúng tôi, vào lúc ba giờ sáng ngày hôm qua, một con thú dữ đã lao ra khỏi vùng núi Tam Thanh. Con thú này lao vào một ngôi làng nhỏ và gây ra cái chết thương tâm cho hàng trăm dân làng ở đây. Mời quý vị tiếp tục theo dõi những bản tin tiếp theo để cập nhật thông tin mới nhất của chúng tôi”
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đang nói chuyện phiếm.
Bỗng nghe thấy tin tức này.
Đường Sở Vi hỏi: “Sao lại thế này, sao đang yên đang lành lại có thú dữ lao ra từ trong núi lớn như vậy?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Anh không biết”
Ngay sau đó anh liền lấy điện thoại di động ra tìm kiếm những tin tức có liên quan.
Hiện giờ cái chết thương tâm của hàng trăm người tại một ngôi làng nhỏ gần dãy núi Tam Thanh đã lan truyền khắp trên mạng.
Hơn nữa, còn có cả hình ảnh vệ tinh.
Nhưng hình ảnh rất mơ hồ.
Anh lập tức gọi điện cho Tiêu Dao Vương.
“Tiêu Dao Vương, ông đã biết chuyện của núi Tam Thanh chưa?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Tiêu Dao Vương: “Ừ, tôi biết”
Giang Cung Tuấn nói: “Ngay lập tức gửi cho tôi hình ảnh giám sát vệ tinh về con thú tấn công dân làng đêm qua.”
“Được.”
Tiêu Dao Vương trực tiếp cúp điện thoại.
Rất nhanh sau đó Giang Cung Tuấn đã nhận được đoạn video.
Đây là video do vệ tinh quay lại.
Một con dã thú xông vào một thôn làng, chạy thẳng về phía trước, hủy diệt cả thôn, phần lớn phòng ốc đều sập, hàng trăm người chết thảm, Con dã thú này dài hơn ba mươi mét, là một con lợn rừng to lớn, cả người toàn lông dài đen trũi, hung hăng lao thẳng về phía trước, phòng ốc nhà ở lúc này giống như tờ giấy, không chịu nổi một cú húc của nó.
Sau khi xem đoạn video này Giang Cung Tuấn liền lâm vào suy tư.
“Chẳng lẽ con lợn rừng này vô tình ăn vào linh quả sinh ra trong tự nhiên mới biến dị thành như vậy?”
Nếu thật sự là như vậy thì rất phiền toái.
Cách lúc phong ấn mở ra còn đến mười năm, linh khí Thiên Địa còn rất mỏng mà tạo đã tạo nên con lợn rừng sau khi bị đột biến kinh khủng đến như vậy, nếu đợi đến mười năm sau sẽ khủng khiếp cỡ nào.