Giang Cung Tuấn cảm nhận được những chuyện đang xảy ra trong hoàng cung. Anh cực kỳ tức giận, mang theo lửa giận bước vào hoàng cung.
Ở trong đại điện trống không có mấy chục thi thể, những người này đều bị kiểm đâm vào tim, chỉ một chiêu mà mất mạng.
Còn Ngô Huy, Trần Vũ Yến, Hứa Linh và Tiêu Dao Vương đang đen mặt nhìn đám người Kiếm Sở Huy.
Lúc này, Kiểm Sở Huy đang nhìn chằm chằm vào Hứa Linh, con người của anh ta di chuyển, cứ nhìn cơ thể của Hứa Linh từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn thấy cơ thể của cô thướt tha, tỏ vẻ vừa ý.
“Được đấy, xinh đẹp đấy, tôi sẽ nhắm vào cô trước.”
Kiếm Sở Huy bước tới, anh ta giơ tay nâng cằm Hứa Linh, Hứa Linh muốn phản kháng nhưng cô đã bị điểm huyệt rồi, không thể cử động được.
“Khốn nạn, anh muốn làm gì?” Cô mắng to.
Bốp!
Kiếm Sở Huy tát cô.
“Đồ đi, đi đến chỗ cô, cô nghĩ cô là người nào mà tôi không dám đánh cô đấy à? Nói cho cô biết, trong mắt chúng tạo, người trái đất cũng chỉ là rác rưởi thôi, còn cô trong mắt tôi cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Trên mặt Hứa Linh xuất hiện dấu bàn tay màu đỏ, khóe miệng cô còn trào r máu tươi.
Lúc này, đột nhiên có một người từ xa đi lại.
Người này mặc một bộ quần áo màu đen, trông vô cùng u ám, trên người còn có hơi thở hắc ám, anh ta vừa xuất hiện, đám người Kiếm Sở Huy liền nhạy cảm phát hiện ra.
Ba người bọn họ đồng thời quay lại nhìn.
“Người này là ai? Sao lại có hơi thở đáng sợ như vậy? Tà ác thật đấy”
“Người này tu luyện bí quyết của ma quỷ sao?”
Ba người bọn họ khiếp sợ.
Còn đám người Ngô Huy nhìn thấy người đến là Giang Cung Tuấn, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há miệng.
“Lão… lão đại.”
“Anh Giang.”
“Giang Cung Tuấn” “Sao có thể chứ, có phải Lão Đại không?”
Mọi người vô cùng khiếp sợ, bọn họ đều biết rằng ba năm trước Giang Cung Tuấn đã chết, anh vì thi triển bí quyết mà làm cho Tuyệt Hằng bị thương nặng, cũng vì thế mà anh hồn phi phách tán, đến cả xương cũng không còn.
Sau khi Tuyệt Hằng bị bắt đi, các võ giả của trái đất đi đào bới cung Di Hoa lên để tìm, tìm được Kiểm Trảm Long và tám mươi một kim nghịch thiên, nhưng mà tro cốt của Giang Cung Tuấn thì không thể tìm được.
Bây giờ lại nhìn thấy một người giống hệt Giang Cung Tuấn đang bước đến, sao bọn họ không ngạc nhiên cho được.
Giang Cung Tuấn bước tới, khuôn mặt anh tối sầm lại, trên người còn ẩn chứa ma khí, cơ thể anh là do cây sen thần bí tạo ra nên đương nhiên anh sẽ có luồng ma khí rất khủng khiếp, làm cho con người ta thấp thỏm không yên, khiến cho người ta cảm thấy bất an và sợ hãi.
Kiếm Sở Huy cũng hơi khiếp sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta nhìn thấy người đến là Giang Cung Tuấn, cũng bước về phía Giang Cung Tuấn rồi lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia, mày là ai? Đây là chuyện của Kiếm Các biết điều thì cút ngay”
Kiếm Sở Huy cảm thấy hơi thở của Giang Cung Tuấn khá đáng sợ, biết rằng đây là một người khó chơi. Anh ta tự nói môn phái ra, nghĩ rằng có thể dọa được Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn bước tới, anh nhìn thấy mấy chục thi thể ngã dưới mặt đất, nhìn thấy Ngô Huy bị đánh sưng đỏ mặt, Hứa Linh cũng bị đánh sưng mặt lên, hai mắt anh tối lại rồi đỏ lên một cách kỳ lạ.
Giang Cung Tuấn cảm thấy anh không còn kiên nhẫn được nữa, anh tức giận lắm rồi, nhưng mà anh vẫn phải giữ vững lý trí của mình.
Bởi vì anh biết chuyện người Thương giới tiến vào trái đất đều là những kẻ không dễ đụng vào, anh cũng chưa tìm hiểu chi tiết về Kiểm Sở Huy, không biết tu vi của anh ta đang ở cảnh giới nào.
Nếu là trước đây, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ kẻ địch đã đến cửa rồi, còn giết nhiều người như vậy. Đã là nợ máu thì phải trả bằng máu.
“Kiếm Các à?”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng cười.
“Thằng nhóc kia, mày giả thần giả quỷ cái gì?”
Một đệ tử của Kiểm Các đen mặt lại, rút kiểm tra trong nháy mắt, thời điểm xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn thanh kiếm trong tay đã định đâm vào điểm yếu của anh.
Kẻ có thể tiến đến trái đất đều là những kẻ không bình thường, có lẽ tên đệ tử bình thường này của Kiểm Các cũng đã bước vào cảnh giới thần thông rồi.
Người mạnh của cảnh giới thần thông vừa ra tay, tốc độ nhanh đến mức làm đám người Ngô Huy rối cả lên.
Nhưng mà ngay lúc người đó xông lại, Giang Cung Tuấn giơ tay, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt lấy thanh kiếm đệ tử kia đánh tới. Các đệ tử của Kiếm Các khiếp sợ, người này đã bước vào cảnh giới thần thông, nhưng không thể nào làm cho người áo đen này bị thương cả.
Người này là ai đây?
Sắc mặt Giang Cung Tuấn âm u, anh nhẹ nhàng dùng lực tay.
“Rắc”
Thanh kiếm trong tay người đệ tử của Kiếm Các kia bị gãy thành các đoạn, đến các các đệ tử khác cũng bị sức mạnh to lớn đẩy lùi về sau mấy bước.
“Chuyện này.”
Kiểm Sở Huy nhìn thấy hết, sắc mặt anh ta thay đổi.
Thực lực của các đệ tử đến đâu đương nhiên anh ta rõ ràng nhất, đã bước vào cảnh giới thần thông rồi, mà trong hiểu biết của anh ta, trên trái đất này cũng mới chỉ có một vài người bước vào cảnh giới này. Nói cách khác, trên trái đất này đệ tử đó là vô địch rồi.
“Anh bạn này, anh là ai thế? Tôi là đệ tử lớn nhất của phái Kiếm Các, anh là người của môn phái nào ở Thương giới vậy?”
Kiếm Sở Huy nói.
Giang Cung Tuấn không trả lời anh ta, anh lắc người một cái xuất hiện trước mặt các đệ tử khác. Anh vừa đứng đó ra ra một đòn.
Trong cơ thể phát ra một nguồn lực mạnh đến đáng sợ, nguồn lực này hội tụ lại rồi đánh lên người các đệ tử kia, các đệ tử của Kiểm Các còn chưa phản ứng lại đã bị trúng một chiều ngay giữa người, cơ thể anh ta bị đánh nổ tung, chết trong chớp mắt.
“Chuyện này.”
Kiểm Sở Huy thay đổi sắc mặt, nhanh chóng rút lui.
Đám người Ngô Huy, Trần Vũ Yến, Hứa Linh ngạc nhiên đến mức há miệng.
Đây là một người mạnh trong cảnh giới thần thông đấy, cho dù là Chiêu Tử Vương không bị thương đi nữa cũng chỉ có thể áp chế, không đánh chết được, mà bây giờ Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện đã giết chết người này trong nháy mắt.
Đây là bản lĩnh gì thế?
Giang Cung Tuấn cũng bị sức mạnh của mình làm kinh ngạc, hay nói cách khác là bị sức mạnh của cơ thể này làm kinh ngạc.
Trước đây anh chỉ cảm thấy cơ thể này rất mạnh, nhưng không biết mạnh đến mức độ nào.
“Chết đi.”
Ánh mắt Giang Cung Tuấn lạnh lùng. Chữ chết vừa nhả ra anh đã xuất hiện ở bên cạnh một đệ tử khác của Kiếm Các.
“Đại sư huynh, cứu tôi.”
Người đệ tử này của Kiếm Các sợ hãi, anh ta vừa kêu thành tiếng thì Giang Cung Tuấn ra tay, đánh một phát lên người anh ta, sức mạnh của ma khí thổi qua làm cho cơ thể anh ta bị ma khí ăn mòn rồi nổ mạnh, lập tức chết tươi.
Trong một thời gian cực ngắn, ở đây cũng chỉ còn lại Kiếm Sở Huy.
Kiếm Sở Huy nhìn thấy hai đệ tử của môn phái mình bị giết trong nháy mắt, anh ta cũng cảm thấy khá sợ, bắt đầu toát mồ hôi hột.
“Anh bạn, anh là ai thế, có nguồn gốc từ đâu? Tôi là đệ tử của Kiểm các, anh giết các đệ tử khác của Kiếm Các rồi, khác gì coi Kiếm Các là kẻ địch…”
Giang Cung Tuần liếc nhìn anh ta.
Anh ta bị dọa ngay.
“Long Quốc là nơi kẻ như mày có thể ra oai sao?”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn u tối, đột nhiên ra tay.
“Hừ”
Kiểm Sở Huy hừ một tiếng.
“Tao sợ mày chắc?” Anh ta bắt đầu dùng toàn lực đối phó với công kích của Giang Cung Tuấn.
Hai người bắt đầu đánh nhau, trong chớp mắt cách tay của Kiểm Sở Huy bị chặt đứt, máu chảy ra rất nhiều, cơ thể anh ta giống như một quả bóng cao su bị thủng, bay ra ngoài rồi rơi xuống đất.
Ngô Huy, Trần Vũ Yến, Hứa Linh, Tiêu Dao Vương, Bát Bộ Thiên Long lại tiếp tục há miệng vì ngạc nhiên.
Đây là Kiếm Sở Huy đấy, là người cực kỳ mạnh đến từ Thương giới đấy.
Tu vi của anh ta đã đến phong ấn thứ tư của cảnh giới thần thống rồi.
Một người mạnh đến vậy mà lại thua bởi một chiều trong tay Giang Cung Tuấn.
Đôi mắt Ngô Huy trừng lớn, khuôn mặt khó có thể tin tưởng được: “Này, chuyện này là sao. Đây là phải là Lão Đại thật không đấy, không phải lão đại đã chết rồi sao, bây giờ sống lại sao mà lại mạnh khủng khiếp như vậy?”.
Những người khác cũng đều khó mà tin được, bọn họ không thể tin được người đánh chết các đệ tử của Kiểm Các, còn làm cho Kiếm Sở Huy bị thương chính là Giang Cung Tuấn đã chết ba năm về trước.