Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 20: 20: Là Do Cô Cầu Xin Tôi




Thân thể đau nhức mệt nhừ, mắt nặng trĩu chẳng muốn hé mi.

Động đậy xoay trở cơ thể, chợt cô phát hiện dường như mình đang nằm trong vòng tay của ai đó.

Cố gượng hé mi mắt, lồng ngực rắn chắc, cơ bụng hằn rõ từng thớ cơ quyến rũ ngây người.

Đảo nhẹ mắt nhìn quanh, căn phòng lạ lẫm, chắc chắn không phải phòng của cô.

Cảm giác bất an bủa vây, sự trống trải trên da thịt, cô vội nhìn lại, hé nhẹ tấm chăn, hốt hoảng khi thấy bản thân không có lấy mảnh vải che thân.

Tồi tệ hơn khi đập vào mắt cô là chi chít vết đỏ trên làn da trắng muốt.

Một minh chứng cho việc thân thể cô đã bị ai đó cưỡng đoạt cuồng nhiệt.

Sự hoang mang tột độ, cô hốt hoảng ngồi dậy, sững sờ trước thực tại đang xảy ra.

Thân dưới đau nhức khủng khiếp, đầu óc đã dần ngộ ra thứ quý giá nhất đời mình đã bị hủy mất.

Lục Tần đang nằm cạnh, sự động đậy đã đánh thức anh, anh mở mắt, nhìn thấy Túc Kỳ đang nhìn anh với đôi mắt thản thốt và ẩn chứa sự trách móc, phẫn nộ.

- Tổng...giám đốc...anh...anh đã làm gì tôi vậy chứ?
Lục Tần bình thản ngồi dậy, anh kề sát gương mặt mỹ nam đến gần cô, nhìn những vết tích hằn đỏ trên da thịt người con gái trước mắt, anh lại thấy như một chiến tích của đêm hôm qua, tuy không thể nói là tự hào nhưng cảm giác kỳ thực rất thỏa mãn.


- Là đêm qua cô cầu xin tôi.

Túc Kỳ không kịp suy nghĩ bao quát sự việc, sự kích động đã khiến tâm trí cô hỗn loạn, vô cùng phẫn nộ bởi thái độ và lời lẽ bình thản trước hành động anh đã làm với cô.

Một bạt tay "chát" vào bên má anh, mặt Lục Tần nghiêng sang một bên.

Khóe mắt cô động lệ, bàn tay vừa tát thẳng mặt tổng giám đốc buông thỏng xuống, có chút run run.

- Anh là đồ khốn.

Những điều trước đây chưa từng có người phụ nữ nào dám làm với anh, Ngọc Túc Kỳ đều phá lệ.

Điển hình là cái tát vừa rồi, lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh vào mặt như vậy.

Lục Tần cảm thấy cô vừa ban phát cho mình một sự xúc phạm.

Bàn tay chằng chịt dây điện bóp lấy cổ cô, ghì chặt Túc Kỳ nằm xuống giường.

Ánh mắt anh đỏ lên, hai đầu chân mày thâu gần sát vào nhau.

- Là cô cầu xin tôi giúp cô, thỏa mãn cô, bây giờ lại tỏ vẻ thanh cao.

Nực cười.

Cô rơi nước mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.

Chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở bữa tiệc ngày hôm qua.

Cô chẳng rõ vì sao cơ thể mình lại đột ngột xảy ra bất thường.

Diễn cảnh ái ân ngày hôm qua ùa về trong đầu, dòng lệ càng tuôn, cô không biết tại sao lại dẫn đến cớ sợ này.

Rõ ràng cô cũng chỉ là một nạn nhân.

Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, bây giờ nhớ lại cảnh tượng ấy cô không khỏi bàng hoàng, sốc nặng.

- Tôi không biết...thật sự không biết tại sao...!
Anh nhìn gương mặt sợ hãi lẫn bối rối đau thương trong mắt cô, cả tình trạng của cô ngày hôm qua, thật chẳng giống người chủ động để quyến rũ anh.


Lục Tần nới lỏng tay:
- Cô khóc cũng chẳng ít gì.

Anh đứng dậy bước vào phòng tắm.

Cô nằm trên giường, co mình cố nén nước mắt.

Anh vệ sinh cá nhân, thay trang phục rồi bước ra ngoài phòng, ném xuống giường một sấp tiền, lạnh lùng thấu tim gan:
- Xem như đây là khoảng đền bù.

Túc Kỳ gượng ngồi dậy, cảm thấy sự trong trắng cô gìn giữ thật rẻ mạc trong tay của Nhan Lục Tần.

Cô cầm tiền ném mạnh về phía anh:
- Tôi không cần tiền của anh.

Anh nở nụ cười nhếch mép, khụy một chân trên giường, đưa tay vòng phía sau gáy cô, kéo cô kề sát mặt đối diện với anh:
- Vậy chỉ cần thỏa mãn thôi sao?
Cô đưa tay đẩy mạnh anh ra:
- Đồ khốn!
Anh thích thú nhìn cô, lời lẽ từ tốn, thanh âm không giận dữ nhưng lại rất nghiêm nghị:
- Cô có thể ở lại đây, đến khi cảm thấy tốt hơn thì cứ rời đi.

Anh đang ám chỉ việc cô bị đau đến không đi nổi do trận chiến không súng đạn kịch liệt tối qua giữa cả hai.

- Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ làm.

Anh dằn lại một câu rồi quay lưng rời đi.


Ăn sạch con người ta, quăng lại một sấp tiền, thái độ cục súc như thể rõ ràng là cô tự nguyện dâng hiến, mèo nào lại chê mỡ.

Cô đau lòng, khóc lóc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Lục Tần chỉ biết rằng, đêm qua anh thật sự rất hài lòng.

Chỉ còn lại mình cô trong căn phòng rộng lớn.

Không thể nằm dùi mình vào chăn mãi, chuyện dù gì cũng đã xảy ra, cô ủ rủ gục ngã cũng chẳng ai thương xót.

Túc Kỳ lê thân đau nhức bước xuống giường, vừa đặt chân trên sàn liền bị ngã, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ.

Gắn gượng vào phòng tắm, nhìn vào gương để thấy rõ thân thể sau cuộc hoan lạc đêm qua, dấu tích khắp người, cô bấu tay vào bồn rửa mặt, trong lòng không khỏi ấm ức, bực dọc khi chẳng thể rõ lý do vì sao hôm qua cô lại trở nên khao khát dục vọng đến vậy.

Chợt Túc Kỳ nghĩ đến điều gì đó, cô bối rối, tâm trạng phức tạp.

- Chẳng lẽ...là do ly rượu đó?
Cô tự nói với chính mình, tuy nhiên không thể tìm ra cách để xác thực nghi ngờ của bản thân.

Bế tắc đến cùng cực thâu tóm lấy tâm trí cô, ngột ngạt đến khó thở..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.