Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 3: 3: Trở Ngại Ngôn Ngữ




Như lời đã nói, trong vòng ba ngày cô đã nhận được lời hồi âm từ công ty Gwen thông báo về kết quả phỏng vấn cuối cùng.

Túc Kỳ vui mừng vì cô sẽ đến công ty nhận việc vào ngay ngày mai, đồng nghĩa với việc cô đã trúng tuyển.

Sửa soạn trang phục chỉnh tề, chiếc váy đen ôm sát vừa vặn không phô phối cùng áo kiểu công sở thanh lịch nhẹ nhàng.

Chỉ cần như vậy Túc Kỳ cũng đủ khiến người khác phải ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp này.

Sau khi được quản lý hướng dẫn và bàn giao công việc, cô được đưa đến bàn làm việc của mình trong một căn phòng ngồi làm việc cùng các nhân viên khác.

Cô xem xét các công việc sắp tới của Nhan tổng (Nhan chủ tịch) để sắp xếp thời gian cho thật phù hợp.

Ngoài ra cô còn phải hoàn thành một số việc được giao.

Ngày đầu làm việc mọi thứ đều thuận lợi, đồng nghiệp cùng phòng thân thiện, nhiệt tình giúp đỡ, Túc Kỳ cũng giảm bớt một phần áp lực đè nặng.

Cuối ngày, cô đến phòng làm việc của CEO để báo cáo với Nhan tổng về bản lịch trình cô đã sắp xếp cho anh.

Ý Kỳ gõ cửa, cô hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp đến vậy, cô đã từng thấy anh qua báo chí truyền thông, nhưng gặp trực tiếp ở ngoài thì chưa bao giờ.


"Cọc cọc cọc" tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, chỉ vài giây sau, cánh cửa tự động mở ra vì người bên trong đã nhấn nút cho phép đi vào.

Cô bước vào trong, đứng trước bàn việc của Nhan tổng, mặt đối mặt với anh.

Người đàn ông mặt vest đen lạnh lùng uy nghiêm, dung mạo tuấn tú hoàn toàn khác xa với trí tưởng tượng của cô.

Cô nghe nói anh đã ba mươi tuổi, trong suy nghĩ của Túc Kỳ, ở ngoài anh sẽ trong rất già dặn.

Nhưng không, người đàn ông này mang nét thư sinh nhưng lại pha lẫn sự chững chạc, lạnh lùng và nghiêm nghị.

Ánh mắt sâu thẳm sắc lạnh, sống mũi cao hoàn mỹ, đẹp đến nao lòng.

Nhất thời chìm đắm vào nhan sắc quá đỗi cuốn hút này, cô quên mất cả việc cần làm.

Ánh mắt nghiêm khắc nhíu lại, đầu đôi mày rậm thâu gần sát vào nhau, giọng nói trầm trầm nhưng thanh âm rất lạnh lẽo:
- Báo cáo.

Cô thoáng giật mình, vội đưa sắp tài liệu đang cầm trên tay ra trước mắt:
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi báo cáo lịch trình đã sắp xếp cho tổng giám đốc ngay đây.

Lấy lại chút bình tĩnh, cô đọc một loạt những công việc của anh trong thời gian sắp tới kèm theo mốc thời gian cụ thể.

Từ việc gặp gỡ đối tác đến các cuộc giao dịch, lịch trình công tác đều được cô cẩn trọng sắp xếp khung thời gian hợp lý nhất.

Báo cáo xong, cô đưa mắt tinh tế quan sát anh rồi cất lời:
- Thưa tổng giám đốc, lịch trình trong một tháng tới do tôi sắp xếp tổng giám đốc đã hài lòng chưa ạ? Nếu có sai sót tôi sẽ điều chỉnh lại.

Anh đảo mắt hướng khác, chẳng thèm nhìn cô cũng không cất tiếng đáp lời mà chỉ đưa bàn tay lên phẩy nhẹ một cái, tỏ ý bảo cô ra ngoài.

Túc Kỳ có chút ngây người vài giây nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý của anh, cô cúi đầu:
- Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc nữa.

Tôi xin phép ra ngoài.


Vừa ra đến cửa cô đã không nhịn được sự ngạc nhiên mà tự nói với bản thân:
- Người gì mà nhạt nhẽo, kiệm lời dữ vậy chứ?! Rốt cuộc là hài lòng hay không cũng chẳng nói.

Anh ta bị trở ngại về ngôn ngữ à.

Cô lắc đầu chán nản, gặp phải tổng giám đốc kiểu này thì xác định nhạt nhẽo, không lẽ phải làm việc như một con robot? Cô vừa nghĩ đến đã thấy tương lai chốn công sở thật tâm tối.

Cả ngày làm việc mệt mỏi, cô trở về nhà, dạo gần đây Túc Kỳ cứ phải nói đi nói lại về việc mẹ cô cờ bạc.

Cô đã khuyên mẹ hết nước hết cái, bảo rằng kinh tế gia đình tuy không đến mức thiếu thốn nhưng cũng không dư giả nhiều, nếu mẹ cô vẫn cứ đâm đầu vào cờ bạc thì trước sau gì căn nhà lầu hai tầng này cũng bị bán đi, hai mẹ con chỉ còn nước ra ngoài đường mà ở.

Nhưng mấy hôm nay cô thấy mẹ rất tâm lý, ngày nào bà ấy cũng đích thân nấu cơm tươm tất chờ cô về ăn cùng dù trong nhà cũng có vài người giúp việc.

Có lẽ mẹ cô đã nhận ra việc làm không đúng trước đây của mình.

Trong bữa ăn, bà ấy nhìn cô:
- Túc Kỳ này, con cũng đã ra trường và có công việc ổn định, bây giờ nếu con lấy chồng nữa thì mẹ sẽ yên lòng biết bao.

Đột nhiên mẹ cô nhắc đến chuyện lấy chồng khiến Túc Kỳ vô cùng khó hiểu.

Hơn nữa cô cũng chẳng thích nói chuyện hôn sự vào lúc này, cô vẫn còn đam mê với sự tự do.

Cô dừng đũa, nhẹ nhàng đáp lời:
- Con chưa sẵn sàng để kết hôn.


Con muốn tập trung kiếm tiền thêm vài năm nữa.

Yêu đương vào chỉ thêm mệt người.

Liên phu nhân đưa tay kí nhẹ đầu con gái:
- Con đó, đời con gái có mấy năm thanh xuân.

Cứ lo đâm đầu kiếm tiền để khi nhìn lại thấy mình già rồi, lúc đó càng khó kiếm chồng.

Bây giờ con còn trẻ, điều kiện lại tốt như vậy, có người phù hợp thì tiến tới càng sớm càng tốt.

Cô vẫn tỏ ý một mực phản đối suy nghĩ của mẹ:
- Thôi thôi con chưa muốn lấy chồng.

Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa.

Hai quan điểm trái ngược nhau giữa cô và mẹ, Túc Kỳ chỉ đành phớt lờ để mẹ không đề cập đến nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.