Cưỡng Đoạt

Chương 1: Cốc vũ…



Cậu nhấc tay đem hai túi thuốc Đông y cùng đồ ăn tối đặt lên chiếc bàn cũ kĩ, sau đó đem túi đựng sách vở đeo xéo trên người móc lên thành thế, nghe thấy âm thanh rất nhỏ của TV cùng tiếng ho khan từ trong phòng vọng ra, cậu nhanh nhẹn đi vào, vén tấm rèm che cửa, nói: “Mẹ ơi, con về rồi.”

Người phụ nữ gầy gò ngồi ở đầu giường mặt mũi nhợt nhạt, mái tóc hơi rối khiến cho mẹ có vẻ già nua, nhưng mà từ nụ cười bình yên từ khóe môi của mẹ cũng không khó để nhận ra khi còn trẻ mẹ cũng là một mĩ nhân.

Mẹ cầm lấy remote đặt ở trên chăn tắt TV, đồng thời vén chăn định bước xuống giường, bên cạnh đó vừa dịu dàng cười hỏi, “Vũ Nhi, về rồi hả con? Hôm nay con về hơi trễ. Mẹ đã nấu cơm xong rồi, chỉ cần Vũ Nhi về nấu đồ ăn thôi.”

Cốc Vũ vội vàng chạy đến, đỡ lấy người phụ nữ đang định xuống giường, nói nhanh: “Mẹ, mẹ định xuống giường làm gì? Để con lại là được rồi mà.”

Mẹ đưa bàn tay khô gầy không có cảm giác mềm mại của da thịt vuốt tóc Cốc Vũ, cố nén tiếng thở dài, nói: “Vũ Nhi, mẹ muốn xem thử hôm nay Vũ Nhi mua gì để nấu ăn, mẹ chỉ xem chút thôi.”

Cốc Vũđương nhiên cũng biết mẹ cậu một thân một mình ở nhà thì có bao nhiêu cô đơn cùng tịch mịch, cậu cũng rất muốn ở cùng với mẹ trong căn nhà bé nhỏ nhưng ấm áp nhất thế gian này, bởi vì thế giới bên ngoài đối với cậu mà nói, thật sự quá mức kinh khủng, kinh khủng đến mức cậu lúc nào cũng cúi thấp đầu mà đi, không có can đảm ngẩng lên.

Không một ai thích cậu, từ nhỏ đến lớn, cậu đều phải nhận lấy phần bị bắt nạt. Cho đến bây giờ đã mười sáu tuổi rồi, đã là học sinh trung học, nhưng những vết thương trên người sắp biến mất đi thì liền bầm tím trở lại. Chỉ là cậu đã học được cách giấu diếm. Bởi vì cậu không muốn người mẹ đang ngã bệnh ở nhà còn phải lo lắng thêm về cậu. Mẹ chỉ mong cậu cố gắng học tập, tương lai có thể dùng kiến thức học được để tự nuôi sống bản thân. Cho nên, cậu luôn cố gắng học, sẽ không khiến cho mẹ phải thất vọng.



Sau khi dùng cơm tối xong, Thi Lệ thúc giục Cốc Vũđi làm bài tập, chén bát thì cứ để cho mẹ rửa.

Nhưng Cốc Vũ làm sao có thể để như vậy? Đi ra bên ngoài mái hiên được sửa lại thành nhà bếp nhỏ xem chừng nước lạnh đã được đun sôi, đỡ Thi Lệ lại giường, lấy thùng nước tắm ra, múc vào đó vài ca nước, nói: “Mẹ, không phải hồi sáng mẹ nói trong người bị ngứa sao? Tắm một chút nha. Chén bát lát nữa con rửa cho. Không cần lo lắng chuyện làm bài tập của con, con đã làm hết ở trên lớp rồi.”

Thi Lệ cố nén ánh mắt xót xa, gật đầu, ngừng một lúc lâu mới nói với Cốc Vũđang quay lưng về phía mẹ chọn áo quần trong tủ giúp mình: “Vũ Nhi rất biết quan tâm nha, sau này ai cưới được Vũ Nhi, nhất định sẽ rất hạnh phúc cho coi.”

Đúng là như vậy, con trai của mẹ, tinh tế hiểu biết khiến cho mẹ rất đau lòng! Mẹ làm sao không biết chuyện con ở trong trường bị bắt nạt chứ? Nếu như đã trễ rồi mà con còn chưa về, lòng của mẹ liền đau nhói! Nhưng mẹ chỉ có thể chịu đựng, giả bộ như cái gì cũng không biết! Mẹ không muốn con nhìn thấy sự khổ sở trong mắt mình, không muốn khiến cho con ngay cả ở nhà mình cũng không ngẩng đầu lên được. Cho nên, mẹ vẫn một mực lặng yên chịu đựng, dùng trái tim khoan dung mà nói với con không cần oán hận, chuyện tốt đẹp rồi cũng sẽ đến.

Những kẻ đó, thật sự rất nông cạn, chỉ biết nhìn đến chân trái tàn tật cùng vết bớt trên mặt con mẹ, nhưng lại không nhìn thấy được trái tim thiện lương thuần khiết của con.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con mới mười sáu tuổi mà, hơn nữa con vẫn muốn ở với mẹ, mới không cần lấy người khác.” Cốc Vũ mắc cỡ đỏ mặt, xấu hổ nói. Thường thì, khi cậu về nhà liền bỏ mắt kính xuống, màu sắc của cái bớt trên mắt trái càng thêm đậm nét, xấu xí khiến cho người ta không đành lòng nhìn lại.

Thi Lệ tiếp tục trêu ghẹo nói: “Ôi, nếu Vũ Nhi là bé gái thì tốt quá rồi. Nhưng mà, là bé trai cũng rất tốt, vẫn là người mà mẹ yêu thương nhất. Chỉ thương Vũ Nhi là bé trai mà phải làm những chuyện bé gái mỗi khi làm còn phải mắc cỡ.”

Cốc Vũ lấy áo ngủ cùng đồ lót để lên giường, trên mặt cũng khôi phục lại màu sắc như ban đầu, chỉ là trong giọng nói vẫn nghe thấy chút xấu hổ: “Mẹ, mẹ là mẹ của con, con là con của mẹ mà, làm bất kì điều gì cho mẹ cũng đâu có gì phải mắc cỡ đâu.”

Thật ra chỉ có một chút thôi, chỉ bất quá khi mới bắt đầu thì còn quá nhỏ, chỉ có sáu tuổi, chưa hiểu rõ cho lắm; sau này từ từ lớn lên, học về giới tính, biết là có chuyện gì, mặc dù có chút mắc cỡ, nhưng khi đó đã thành thói quen rồi, kể cả việc cậu giặt đồ lót bẩn cho mẹ. Chỉ có mỗi lần đi đến cửa tiệm nhỏ gần đầu ngõ nhà chú Hoàng mua đồ vệ sinh cho mẹ thì cậu mới hơi quẫn bách.



Bình thường, Thi Lệ nằm ở trên giường vẫn thường nghĩ ngợi, nếu như không phải mẹ đã sinh được một người con hiếu thảo thì có thể mẹ đã sớm tìm đến cái chết ở nơi đây khi người đàn ông kia một đi không trở lại bỏ rơi hai mẹ con mẹ, chứ không phải vẫn cố giữ lấy chút hơi tàn kéo dài thân thể bệnh tật này. Đó là bởi vì trong lòng mẹ, không thể bỏ được đứa con mới có vài tuổi của mình! May mà mẹ vẫn một mình chống đỡ được hơn mười năm qua, chỉ tội cho con của mẹ, chẳng những vừa đi học lại còn phải chăm sóc bà quanh năm bệnh tật.

Mẹ cũng chẳng ước ao gì nhiều, dù là phải sống trong mệt mỏi, nhưng vẫn hi vọng có thể nhìn thấy được ngày con lớn lên thành người, hi vọng có một cô gái không để ý đến vẻ bề ngoài cùng con chia sẻ cuộc sống! Nhưng tất cả đều là hi vọng xa vời của mẹ, bởi vì mẹ biết, cho dù có người nhìn thấu sự lương thiện của con, cũng sẽ vì gia cảnh nghèo nàn của cái nhà này mà tránh xa.

Cho nên, lúc con nói không cần học trung học nữa, mẹ đã mắng con một trận rất hung dữ, sau đó ba ngày liền cũng không để ý đến con, mãi cho đến khi con chịu “Hồi tâm chuyển ý” hứa với mẹ sẽ đi học lại.

Mẹ không mong ước con mẹ học giỏi, chỉ cần sau này con thi đậu đại học thì mẹ có thể an tâm nhắm mắt. Ít nhất, con có kiến thức, có thể tìm được một công việc không cần đến dung mạo rồi tự nuôi sống bản thân.



Thành tích của Cốc Vũ không được tốt lắm, cũng chỉ ở mức bình thường, một trong những nguyên nhân là bởi vì cậu nếu không chăm sóc mẹ thì cũng chỉ có học bài. Nhưng mà cậu ở trong trường không có bạn, nếu gặp chỗ nào không hiểu cũng không dám hỏi giáo viên, chỉ có thể tự mình mò mẫm ở trong sách. Được cái may mắn là hai mắt cậu không có vì đọc sách nhiều mà cận thị. Cặp mắt kính của cậu chỉ là để che đi một phần cái bớt cùng sự tự ti của cậu trước những ánh mắt kinh hãi khác.

Cốc Vũ gấp sách lại, đứng dậy cúi người mở vòi nước, sau đó thấm ướt một miếng vải bố, bưng siêu thuốc từ trên bếp xuống đem vào cái bàn trong nhà, rót ra gần nửa chén, cẩn thận đem siêu thuốc để xuống đất gần chỗ tủ chén, sau đó lại lấy một cái thùng không cùng ca múc nước đi vào, tiến đến phòng của mẹ.

Thi Lệ đang nằm trên giường xem TV, thấy Cốc Vũ cả người thơm thơm mùi thuốc Đông y đi vào, nói: “Vũ Nhi, nếu mệt quá thì ngày mai hãy mang nước ra con.”

Cốc Vũ lắc đầu, một bên lấy ca múc nước mà Thi Lệ đã tắm xong trút vào trong thùng, nói: “Mẹ, con không mệt mà. Con xong ngay bây giờ nè.”

“Uh, vậy Vũ Nhi cứ từ từ thôi, đừng xách nhiều quá, cẩn thận đau chân.”

“Dạ.”

Đi qua đi lại vài lần như vậy, Cốc Vũ cũng đem được toàn bộ nước tắm bưng ra ngoài, rồi lại đem nửa thùng nước lạnh vào, rửa thùng nước tắm một lần, dùng khăn sạch lau khô cất vào trong góc phòng; rồi lại lau hết nước bị nhỏ xuống nền nhà trong lúc xách nước ra.

Mặc dù đang giữa mùa đông, nhưng trên trán Cốc Vũ cũng rịn ra không ít mồ hôi.

Thi Lệ nhìn con ra ra vào vào, trong mắt lại ứa lệ, cũng chỉ biết tự trách bản thân, nếu như người mẹ khỏe một chút, con cũng không bị khổ như vậy.

Sau khi lau chùi dọn dẹp xong Cốc Vũ lại bưng lên một chén thuốc Đông y đi vào, nói: “Mẹ, thuốc nguội rồi, uống được rồi.”

Thi Lệ mặt không nhăn lấy một cái, một hơi uống hết thuốc vào trong bụng, đưa trả chén lại cho Cốc Vũ, rồi nhận lấy khăn trên tay Cốc Vũ lau nhẹ môi.

Cốc Vũ chờ mẹ cậu lau miệng xong mới nhận lấy khăn có dính thuốc đi ra, khi dắt xe ra cửa cậu cũng không có quay lại, chỉ nói: “Mẹ, mẹ đừng xem TV khuya quá nha. Con đi tắm xong rồi cũng ngủ, mai là thứ bảy, con phải qua bên nhà dì Diệp phụ việc cả ngày. Có gì thì mẹ gọi con.”

“Uh, mẹ biết rồi, con đi tắm xong rồi cũng ngủ đi. Trước khi ngủ nhớ lấy thêm chút than bỏ vào trong lò.” Thi Lệ dặn dò.



Sáng hôm sau, Cốc Vũ bận rộn làm xong hết những việc cho mẹ, ăn chút cháo nấu từ cơm còn dư của tối hôm qua, chào mẹ một tiếng, rồi đi đến tiệm cơm nhỏ của nhà dì Diệp làm công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.