Cưỡng Đoạt

Chương 33: Khai giảng…



Trước khi khai giảng, Cốc Vũ tranh thủ lúc còn rảnh đến Karaoke K tìm Dương Lộ, vừa khéo Dương Lộ đang nói chuyện với quản lí của cậu ấy.

Cốc Vũ không có đi vào, chỉ chờ ở ngoài cửa.

Nói thật, Cốc Vũ tới nơi này vẫn còn thấy sợ sợ, cậu không dám đi vào, hình như chỉ cần đi vào thì cả người sẽ run lên.

Dương Lộ nhận phong bì quản lí đưa cho cậu ta, bên trong là tiền lương cậu làm trong mùa hè này, chúc quản lí vài câu, rồi cúi người chào, cẩn thận cất phong bì vào trong túi quần, cười vô cùng hớn hở đi ra.

Nếu không phải Cốc Vũ gọi Dương Lộ, Dương Lộ cũng không chú ý đến cậu đang đứng ở trong góc chờ.

Dương Lộ nhận ra Cốc Vũ rất nhanh, cười nói: “A, là cậu à. Cậu đến đây có gì à?”

“Mình đến tìm bạn, lần trước không phải bạn nói trước khi khai giảng sẽ về quê sao?” Cốc Vũ cùng Dương Lộ đi xuống bậc tâm cấp, nói.

Dương Lộ khoác lên bờ vai gầy gầy của Cốc Vũ, hào hứng nói: “Mình mới lãnh lương, mình mời bạn đi ăn nha. Đúng rồi, lần trước mình có nghe đồng nghiệp nói bạn có đến tìm mình, nhưng mà hôm đó lại trúng ngày mình được nghỉ. Nếu hôm nay bạn không đến, tối nay mình đã lên xe về quê rồi, ai kêu mùa hè gì mà mới cái đã hết rồi chứ.”

Cốc vũ: “…”



Vào tiệm bánh ngọt ngồi khoảng hơn nửa tiếng, trao đổi địa chỉ liên lạc cùng với số điện thoại, Cốc Vũ tạm biệt Dương Lộ trước cửa tiệm bánh, trước khi tạm biệt, Dương Lộ rất cảm tính nên ôm Cốc Vũ một cái.

Sau khi Dương Lộ nhìn thấy Cốc Vũ leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ của cậu rời đi, mới quay người chậm rãi đi bộ về phòng trọ mà cha mẹ thuê cho cậu ở.

Chưa đi được bao lâu, một chiếc xe màu đồng đã dừng lại trước mặt cậu.

Trong mắt Dương Lộ lóe lên tia khó hiểu, nhíu mày, sau đó, kính xe từ từ hạ xuống lộ ra một khuôn mặt anh tuấn bên trong.

“Là anh! Không phải lần trước tôi đã đem tất cả những gì tôi biết nói hết cho anh rồi sao?” Dương Lộ nghiêm mặt hỏi.

Lúc nãy cậu ta không có nói lại với Cốc Vũ, có một người nước ngoài đến tìm cậu ta hỏi lúc trước Cốc Vũ gặp chuyện gì ở trong Karaoke K, cậu ta không biết ý đồ của người nước ngoài này, nhưng lại cảm giác thấy người nước ngoài này tuy khí thế rất bức người nhưng sẽ không gây ra điều gì bất lợi với Cốc Vũ, bất quá để đề phòng trường hợp xấu nhất, cậu nửa câu cũng không nói gì với Cốc Vũ cả, thậm chí cũng không nói Cốc Vũ phải chú ý này nọ. Cậu ta cũng chỉ sợ nói ra có khi ngược lại còn khiến cho Cốc Vũ nghĩ ngợi lung tung, càng dễ gặp chuyện hơn.

Lăng Sóc gác tay lên cửa xe, nói: “Tôi hỏi cậu! Lúc nãy cậu nói cái gì với Cốc Vũ?”

Dương Lộ thầm tức giận, thật sự là một tên nước ngoài vô lí quá chừng! Cậu ta với Cốc Vũ nói chuyện gì thì liên quan gì đến anh ta chứ? Cái tên nước ngoài này, nhất định là không có ý đồ tốt với Cốc Vũ, nếu mà biết sớm thì đã tiện thể nhắc Cốc Vũ một câu phải cẩn thận với cái tên này rồi.

“Tôi nói chuyện gì với Cốc Vũ có liên quan gì đến anh sao?”

Cho nên nói rồi mà, cậu ta rất ghét người ở thành phố, lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng y như ta đây là chủng tộc thượng đẳng! Lần này đã là lần gặp thứ hai rồi, một cái tên còn không thèm nói, lại còn dùng cái bộ dạng như thế để nói chuyện với cậu ta! Đáng ghét!

“Hừ! Nếu để tôi biết cậu đang lừa gạt Cốc Vũ, tôi sẽ cho cậu không thể đi ra được khỏi chốn này!”

“Anh có bệnh à?! Cốc Vũ tốt như vậy, tôi với cậu ấy làm bạn với nhau, việc gì phải bắt nạt cậu ấy hả?! Còn nữa, anh là gì của Cốc Vũ hả? Lần trước vặn vẹo một đống câu hỏi đã chẳng thể nào hiểu được rồi, tôi còn đang lo anh định làm chuyện bất lợi cho Cốc Vũ đây nè.”

“Cốc Vũ là người của tôi, tôi sẽ không gây bất lợi với cậu ấy. Nói thật cho cậu biết, mấy hôm nay nếu không phải cậu còn làm trong quán đó, sợ quán nuốt mất tiền lương của cậu thì tôi đã ra tay từ lâu rồi. Đây đều là nể tình cậu đã giúp đỡ Cốc Vũ. Cậu làm bạn với Cốc Vũ tôi không phản đối, dù sao cậu cũng phải đi rồi. Chỉ là sau này gặp lại đừng có mà động tay động chân với Cốc Vũ, tôi không thích!”

Đầu óc Dương Lộ rối nùi, căn bản là không hiểu được Lăng Sóc đang nói cái gì, tức đến mặt đỏ bừng, nói: “Anh là cái tên chẳng biết lí lẽ, tôi động tay động chân với Cốc Vũ hồi nào hả?”

“Cậu dám không thừa nhận chuyện lúc nãy ôm Cốc Vũ trước tiệm bánh ngọt hả?” Lăng đại thiếu gia tính tình còn hẹp hòi hơn cả mũi kim mắt không rung một sợi lông mi liền phản pháo.

Dương Lộ sửng sốt, quả thật là có, nhưng sao lúc này nghe Lăng Sóc nhắc đến, sao lại thế giống như cái ôm dành cho một người bạn chuẩn bị chia tay lại bị biến chất hoàn toàn vậy? Nhưng rốt cuộc là bị biến thành như thế nào, Dương Lộ cũng chẳng tìm được từ nào để mô tả, chỉ là cảm thấy hành vi cùng lời nói của cái tên nước ngoài này cũng rất rất rất kì quái, giống như toàn bộ mọi thứ thuộc về Cốc Vũ là của anh ta, người khác không được chạm đến dù chỉ là một chút xíu!

Dương Lộ vò đầu một chút, đem cái suy nghĩ quái đản này đuổi đi, nói: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không động tay động chân với Cốc Vũ nữa, giống như anh đã nói, tôi đã chuẩn bị rời khỏi thành phố này để về quê, sau này có gặp lại Cốc Vũ nữa hay không cũng không chắc. Tôi có thể đi chưa? Nếu không về sớm, mẹ tôi sẽ la tôi đó.”

Trả lời lại Dương Lộ là nguyên đám khói xe bỏ lại khi chiếc xe chạy đi. Dương Lộ nghiến răng kèn kẹt, vung tay lên đối với cái xe đã chạy đi, rồi lại nặng nề đá bay hòn sỏi trên đường, oán giận nghĩ: Mình cho dù sau này không thể không gặp Cốc Vũ nữa, nhưng mà có điện thoại nha, tuyệt đối sẽ nhắc nhở Cốc Vũ, để cậu ấy phải né thật xa cái tên nước ngoài thấy ghét này!



Khai giảng đến, một mùa hè vô cùng nóng nực cũng đã lùi lại, tất cả học sinh trong nháy mắt chưa quen với việc đi học lại cũng đã thích ứng sau vài ngày, học sinh đi học lại, cảm giác vì hai tháng gặp nhau rất ít mà có những người bạn học tuy không thân cũng trở nên quen thuộc.

Sau đó, mấy học sinh để ý phát hiện ra hoa khôi giảng đường Trương Manh Manh cùng mấy cô bạn thân đều chưa có đi học.

Nguyên nhân cụ thể thế nào thì chẳng có ai biết được, bàn tán được vài ngày, bởi vì vội vàng học hành, cũng quên mất luôn chuyện hoa khôi Trương Manh Manh cùng bạn bè chưa quay lại học, đều lâm vào cuộc sống “không biết đến ánh mặt trời” của lớp 12.

Tất nhiên, chuyện này thì ngay cả giáo viên trong trường cũng không biết được lí do rõ ràng lắm, chỉ nghe nói là nhà Trương Manh Manh xảy ra chuyện, mà nhà mấy học sinh nữ khác cũng vậy, về phần rốt cuộc là chuyện gì, thì chẳng giáo viên nào biết được cụ thể.

Mà Cốc Vũ thì căn bản chẳng biết được trong trường ít đi vài người, kể cả bên cái trường Chí Hưng xa lắc đầu kia cũng có mấy người học sinh cũng không có đi học nữa.



Cuộc sống của Cốc Vũ không thay đổi cho lắm, vẫn chỉ xoay quanh ba nơi là nhà – đến trường – nhà Lăng Sóc.

Bởi vì chương trình học lớp 12 rất nặng, gần như ngay từ lúc khai giảng, Cốc Vũ đã cảm thấy rất áp lực, ai bảo thành tích học tập của cậu chỉ ở mức trung bình khá.

Cốc Vũ nghĩ, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì phải học cái gì đây, đối với chuyện thi đại học cậu cũng không ôm nhiều hi vọng, cho dù là thi đậu, cùng lắm chỉ có thể vào được những trường hạng hai hạng ba mà thôi.

Cậu nghĩ muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ hơn, bởi vì vừa qua trung thu, có một đợt không khí lạnh bất ngờ, làm cho bầu không khí mùa thu thoắt cái liền như là đầu đông, rất nhiều người bị cảm lạnh, cơ thể cùng tinh thần của mẹ cũng theo đó mà xuống theo, đã mấy ngày không thể rời khỏi giường.

Chính là người mẹ, sau một cơn bệnh đó mà trở nên suy yếu, mặc dù không có bị cảm, nhưng mà khuôn mặt vốn đã ít hồng hào sau ngày đó lúc nào cũng tái, ngay cả màu của đôi môi cũng nhợt nhạt.

Cốc Vũ rất lo cho mẹ, đi học cũng hay bị thất thần, bị giáo viên gọi lên trả bài, làm sao mà trả lời được?

Lăng Sóc ngồi bên cạnh đang gục lên bàn ngủ, cho dù nhìn thấy Cốc Vũ bị giáo viên “khó dễ”, hắn cũng không hỗ trợ.

Nhưng kì lạ ở chỗ, giáo viên thấy Cốc Vũ không có trả lời được, cũng không nói thêm gì cả, thầy giống như chỉ là muốn gọi hồn Cốc Vũ quay về với xác mà thôi, cũng không phải thật sự muốn Cốc Vũ trả lời câu hỏi.

Cốc Vũ ngồi lại xuống ghế, khẽ cắn môi một chút, bị Lăng Sóc mở mắt ra nhìn thấy, đôi mắt Lăng Sóc nhanh chóng lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Đừng có cắn môi, khó coi.”

Cốc Vũ rụt vai một chút, vô thức lại muốn cắn môi, nhưng lời Lăng Sóc còn lởn vởn bên tai, ngốc nghếch nghiêng đầu dùng ánh mắt tủi thân nhìn Lăng Sóc.

Lăng Sóc càng “nóng” hơn, hắn biết, cái đó chẳng phải do lửa giận, mà là do lửa dục chết tiệt.

Đôi môi nhợt nhạt kia bị hàm răng trắng bóc cắn nhẹ, tạo nên dấu ngấn đỏ hồng, hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, cùng đôi mắt to ngập nước mang theo vẻ tủi thân, liền khiến cho Lăng Sóc bỏ qua luôn cái bớt sậm màu mà muốn hung hăng cướp đoạt người trước mặt này.

Lăng Sóc thầm rủa mình một tiếng, nhất định là bởi vì không có bạn gái, cho nên mới đem một con vịt con xấu xí nhìn thành mĩ nhân!

Mặc kệ lớp 12 này nọ, hắn cũng phải tìm bạn gái nhanh nhanh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.