Cường Giả Đô Thị

Chương 116: 116: Rời Khỏi Long Tổ 2




Thấy lão Từ không nói lời nào, Dương Thiên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được quả Thánh anh, Dương Thiên này không cần chờ các người đuổi, tự tôi sẽ rời khỏi Long tổ!”
Lời nói của Dương Thiên vô cùng có lực! Bị Long tổ trục xuất và tự hắn rời đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Được! Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ giao quả Thánh anh cho cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân và Đường Chính Lâm trao đổi một chút, sau đó chấp nhận.

“Dương Thiên, sao anh lại rời khỏi Long tổ chứ?” Long Thiên Y đứng bên cạnh bật khóc: “Anh xin lỗi hai vị tổ phó đi, nếu anh đi rồi thì một mình tôi ở lại cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường Tuấn nghe thấy thì sa sầm mặt mũi, ánh mắt lộ ra một tia rét lạnh.

“Không sao! Chẳng phải chỉ là rời khỏi Long tổ thôi sao? Cô không có việc gì thì có thể đến thành phố Hải tìm tôi!” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.

Tình cảm giữa hắn và Long Thiên Y mặc dù không nói toạc ra, nhưng cả hai bên đều hiểu tâm ý của nhau.

Một quả tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi túi không gian của Từ Ngọc Cường lão nhân, ông ta đưa cho Dương Thiên.

“Cậu đã có quả Thánh anh rồi, bây giờ cậu không còn là người của Long tổ nữa, mau đi đi!” Đường Chính Lâm đã đạt được mục đích, đắc ý nói.


Gương mặt Hoàng Thừa Quốc lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy rồi, cũng không ai thay đổi được.

Ông ta nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, mặc dù cậu đã rời khỏi Long tổ, nhưng sau này có việc gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi! Long tổ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”
Dương Thiên gật đầu.

“Dương Thiên...” Long Thiên Y nắm tay Dương Thiên không buông, muốn nói gì đó.

Dương Thiên cười, nói với cô: “Thiên Y, không sao đâu.

Tôi sẽ nhanh chóng phục hồi, khi nào cô rảnh thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước.

Long Thiên Y vội vàng đuổi theo.

“Hừ! Từ lão, Chính Lâm, hai người đã ép một người trẻ tuổi có tiềm năng phải rời đi!” Hoàng Thừa Quốc vô cùng tiếc nuối: “Long tổ chúng ta vốn đã ít thành viên, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy! Năm đó Lâm Kiến Sinh cũng bị các người bắt ép phải ra đi, không ngờ bây giờ các người vẫn tiếp tục làm như thế!”
“Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, mặc dù Đường Tuấn miễn cưỡng đạt tới cấp C nhưng tất cả cũng do ông hỗ trợ dược liệu, đoán chừng cậu ta chỉ đạt tới cấp C đỉnh phong là sẽ không đột phá nổi nữa.

Cậu ta không xứng với Long Thiên Y!” Hoàng Thừa Quốc hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.

Ông ta không phải Long Kinh Thiên, thế nên mặc dù là tổ trưởng Long tổ nhưng thực lực cũng chỉ cao hơn Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân một chút, không có uy quyền tuyệt đối.

Hơn nữa, tính cách của Hoàng Thừa Quốc cũng hơi thiếu quyết đoán.

Nếu như Long Kinh Thiên tiền bối ở đây thì chắc chắn thưởng phạt phân minh, nhất định không dung túng cho hành vi của nhóm người Đường Chính Lâm!
“Được rồi, Chính Lâm, ông đã đạt được mục đích rồi, tôi không làm phiền ông nữa.


Từ Ngọc Cường lão nhân thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ.

Dù sao thì một thanh niên có tiềm lực như thế ở trong Long tổ vô cùng hiếm thấy, vừa có dũng vừa có mưu.

Nhưng thù lao mà Đường Chính Lâm cho ông ta lại quá mức phong phú, ông ta không từ chối được, đành phải đáp ứng yêu cầu của Đường Chính Lâm.

Từ Ngọc Cường lão nhân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Đường Tuấn.

“Ông nội, sao ông lại cho Dương Thiên quả thánh anh? Cháu đã bảo là cứ để cậu ta tàn phế cả đời cơ mà? Đánh cho thành kẻ tàn phế, sau đó ném khỏi Long tổ là được!” Đường Tuấn đứng bên cạnh bất mãn nói.

“Hừ! Im miệng!” Đường Chính Lâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: “Cháu nhìn cháu xem, bây giờ đã gần 30 rồi mà còn chưa đạt tới cấp C đỉnh cấp! Kém xa Dương Thiên, thậm chí thực lực của Long Thiên Y còn vượt xa cháu! Nếu không phải cháu nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì cháu sẽ chăm chỉ tu luyện thì ông làm sao có thể trục xuất một thanh niên có tiềm lực như Dương Thiên ra khỏi Long tổ cơ chứ?”
Đường Chính Lâm là tổ phó của Long tổ, tất nhiên cũng muốn bảo vệ lợi ích của Long tổ, vì Long tổ mà không tiếc sinh mệnh của mình.

Nhưng Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta phải nghĩ cho anh ta.

Đường Tuấn nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì sẽ dốc lòng tu luyện, thế nên Đường Chính Lâm mới đành phải nhẫn tâm đuổi Dương Thiên đi.

“Hừ! Nếu thực lực của cháu mạnh mẽ rồi thì còn lo không theo đuổi được Long Thiên Y à? Bây giờ thực lực của Long Thiên Y vượt qua cháu, cô ta nhìn cháu đã thấy chướng mắt rồi, cháu tỉnh táo lại cho ông!” Đường Chính Lâm tức giận.


“Còn nữa, sau lưng Long Thiên Y chính là tiền bối Long Kinh Thiên đấy! Cháu tốt nhất là đừng có giở trò gì, nếu không thì ông cũng không cứu được cháu đâu!”
Đường Tuấn cúi đầu nghe mắng, thế nên Đường Chính Lâm cũng không nhìn được gương mặt dữ tợn của anh ta.

“Dương Thiên! Cậu nghĩ mình có thể mang quả Thánh anh đi sao?”
“Thiên Y, cô về đi.

Tôi về thành phố Hải trước, nếu như hôm nào cô ở Long tổ cảm thấy mệt mỏi quá thì cứ tới thành phố Hải, tôi nuôi cô!” Dương Thiên mỉm cười, nói với Long Thiên Y.

Hắn biết Long Thiên Y sẽ không rời khỏi Long tổ.

“Tìm anh để đánh nhau à?” Long Thiên Y không nhịn được bật cười, trêu hắn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.