Cường Giả Đô Thị

Chương 12: 12: Trại Chăn Nuôi




“ Haha! Nhà hàng Trương Ký chết tiệt! Chỉ biết dọa người anh em, lại còn uy hiếp? Người anh em, 300.000 tệ, tôi sẽ chuyển ngay cho cậu.” Chủ tiệm hải sản Tôn thị ha ha cười nói.

“ Quán Khánh Ngư chúng tôi tuy không nhiều tiền, nhưng chúng tôi sẵn sàng trả 300.000 tệ một con!” ông chủ quán Khánh Ngư cũng không kém cạnh.

“ Người ra giá cao nhất sẽ thắng!” Dương Thiên nói thẳng, không để ý đến vẻ mặt ông chủ nhà hàng Trương Ký.

Khi Dương Thiên nói xong thì sắc mặt của ông chủ Trương Ký lập tức trở nên u ám.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên không nói chuyện nữa.

Tất nhiên Dương Thiên cũng không sợ ông ta, hắn không phải người kiếm sống bằng nghề bán tôm hùm, căn bản không sợ bị nhà hàng chèn ép.

Hai con tôm hùm khổng lồ được tiệm hải sản Tôn Thị và ông chủ quán Khánh Ngư mua mỗi người một con, lập tức chuyển khoản cho Dương Thiên sáu trăm nghìn.

Chuyển khoản xong, bọn họ nhanh chóng lấy tôm hùm khổng lồ ra, cho vào thùng nước mà mình mang sẵn đến, sợ tôm hùm khổng lồ thiếu nước mà chết.


Bọn họ quyết định để con tôm hùm khổng lồ này làm bảo vật trấn tiệm của mình.

Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, người anh em, đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu có được thứ gì tốt thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ thu mua với giá cao!” Ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị lần này mua được tôm hùm khổng lồ thì vô cùng vui vẻ, khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên chủ nhà hàng Trương Ký kia một cái, cười nói.

Ông chủ quán Khánh Ngư cũng nhanh chóng đưa danh thiếp.

Dương Thiên cười ha ha, nhận lấy hai tấm danh thiếp.

“A đúng rồi, người anh em Dương, cậu có bán cả mười mấy con tôm hùm trong lưới kia không?” Tôn Thủ Kế hỏi, ông ta nhìn thấy trong lưới của Dương Thiên vẫn còn mấy con tôm hùm.

Dương Thiên mỉm cười lắc đầu, an ủi Dương San đang kéo góc áo hắn, nói: “Không bán, chỗ này tôi mang về nhà ăn.”
Vừa rồi ánh mắt Dương San cứ nhìn chằm chằm vào hai con tôm hùm khổng lồ kia, không nỡ bán đi chút nào.

Nhưng cô bé biết anh trai mình phải bán chúng để lấy tiền, sáu trăm nghìn tệ có thể mua được rất nhiều thứ.

Bây giờ lại nghe thấy ông chủ to béo kia muốn mua nốt mười mấy con tôm hùm trong tay anh trai, cô bé phải nhanh tay bảo vệ, không để anh trai bán.

Tất nhiên Dương Thiên cũng không bán, hắn không ngờ tôm hùm khổng lồ lại bán được giá như vậy.

Phải biết rằng trước kia hắn bán tôm hùm đều chỉ là hai trăm tệ một con, nếu như bắt năm trăm con thì cũng chỉ được một trăm nghìn tệ.

Sáu trăm nghìn này cũng đủ để hắn tiến hành luyện da! Chờ khi dùng hết tiền rồi, cùng lắm thì lại tới đây đánh bắt hải sản.

Có hạt châu thần bí hỗ trợ, tốc độ đánh bắt hải sản của hắn cũng không chậm.

“Được rồi!” Tôn Thủ Kế mỉm cười gật đầu, nếu Dương Thiên không muốn bán thì ông ta cũng không bắt ép.

Dù sao quanh đây cũng có không ít thanh niên đang bắt tôm hùm, tìm bọn họ mua cũng được.


Không biết có phải là vì Dương Thiên khiến đàn tôm hùm đó sợ hãi hay không mà nhiều con hoảng sợ bơi đến vùng nước nông, thế là xác suất bắt được tôm hùm cũng nhiều lên.

Có thanh niên còn bắt được tận hai mươi sáu con, tất cả đều bị Tôn Thủ Kế thu mua.

Trên bãi biển thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng hoan hô, cơn sốt đánh bắt tôm hùm này chắc phải mấy ngày nữa mới tiêu tan.

Dương Thiên ở trên bãi biển một lúc, sau đó dẫn mấy đứa trẻ về nhà.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Anh trai bắt được rất nhiều tôm hùm, còn có hai con tôm lớn hơn cả đầu San San nữa.” Vừa về đến nhà, Dương San đã lập tức líu ríu khoe với Thẩm Tân Lan.

“Con bé này, làm gì có con tôm hùm nào lớn như thế chứ?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nhìn con gái nói.

Bà vẫn luôn hết cách với cô con gái này của mình, lúc nào cũng nói liến thoắng mãi không hết chuyện, thế này thì về sau làm sao có thể tìm được người nào tốt cơ chứ!
“Con nói thật mà! Là sự thật! Anh trai bán hai con tôm hùm đó đi rồi, bán cho hai ông chủ lớn!” Dương San nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của mẹ mình thì vội vã nói.

Sợ bà không tin, cô bé còn lôi cả mấy người bạn của mình ra làm chứng!
Nghe đám trẻ nói, Thẩm Tân Lan ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Tiểu Thiên, con thực sự bắt được hai con tôm hùm lớn như vậy?”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Vâng, con bán cho tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư rồi, được sáu trăm nghìn tệ!”
Thẩm Tân Lan lập tức bị sốc tới mức không nói thành lời! Trong suy nghĩ của bà, tôm hùm có to đến thế nào thì chẳng phải cũng chỉ để ăn thôi sao? Làm sao lại có thể có giá trị cao đến như vậy.


“Mẹ, mẹ nhìn này, trong tay anh trai còn mười mấy con tôm hùm lớn nữa, ông chủ kia bảo mua một con hai trăm tệ, nhưng anh trai không bán, nói là mang về cho con ăn.” Dương San ở bên cạnh hào hứng nói, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

“Con đang ăn thịt rồng đấy à?” Thẩm Tân Lan cười mắng một tiếng, tự hào nhìn con trai mình.

Con trai bà rất có bản lĩnh, mấy ngày hôm trước đã mò được một con trai biển lớn, bán ngọc trai bên trong đã được sáu trăm nghìn.

Lần này lại bắt được hai con tôm hùm khổng lồ, bán được thêm sáu trăm nghìn nữa.

Nhận mấy con tôm hùm từ tay Dương Thiên, Thẩm Lan Tân nhìn mấy đứa trẻ chơi cùng Dương San đang nhìn cô bé với ánh mắt ngưỡng mộ thì lấy ra mấy con, chia cho mỗi đứa trẻ một con.

“Cảm ơn dì!” Mấy cô bé vô cùng vui vẻ, ngoan ngoãn nhận lấy tôm hùm, lễ phép nói lời cảm ơn.

Gia đình các cô bé cũng không bỏ hai trăm tệ ra để mua một con tôm hùm, thế nên các cô bé cũng chưa được ăn tôm hùm bao giờ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.