Cường Giả Đô Thị

Chương 160: 160: Khổ Tâm 1




Sắc mặt Trịnh Vân Long thay đổi liên tục, sau đó dường như đã hạ quyết tâm.

Cậu ta gật đầu với nhóm Dương Thiên, siết chặt hai tay, chậm rãi bước đến trước quán mì.

“Trịnh Vân Long, sao cậu lại ở đây?” Hạ Dung nhìn thấy Trịnh Vân Long đi tới thì tò mò hỏi.

Trịnh Vân Long và cô cũng đã quen biết nhau được vài tháng rồi.

Mặc dù nhìn cậu ta thân hình cao lớn, gương mặt đáng sợ, nhưng lại là người vừa lương thiện vừa nghĩa khí, lúc trước cũng từng giúp đỡ cô không ít chuyện.

“Hạ Dung, tôi thích cậu!” Trịnh Vân Long đi đến trước mặt Hạ Dung, hít sâu một hơi, sau đó nói thẳng.

Ánh mắt kiên định của cậu ta nhìn thẳng về phía cô.

Hả?
Hạ Dung lập tức ngẩn người.

Mặc dù Trịnh Vân Long đã từng giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cậu ta chưa từng biểu hiện ra ngoài là thích cô.


Không ngờ lúc này Trịnh Vân Long lại trực tiếp thổ lộ với cô như vậy.

Hơn nữa, bên cạnh cô lúc này còn có cả Ngô Hiên, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.

Sắc mặt của Ngô Hiên lập tức trầm xuống, anh ta cảm thấy nếu như Hạ Dung đã nhận hoa của anh ta thì tức là cô đã là bạn gái của anh ta.

Không ngờ tự nhiên lại có một tên ngốc đô con ở đâu chạy tới tỏ tình với cô, như thế này chẳng phải là đang muốn tát vào mặt anh ta sao?
Trịnh Vân Long không quan tâm, đứng ở một bên, chờ Hạ Dung trả lời.

“Trịnh Vân Long, cậu cũng biết đấy, tôi luôn coi cậu là bạn, không có tình yêu nam nữ.” Hạ Dung nghĩ ngợi, sau đó trả lời như thế.

Trong lòng cô đúng là không có cảm giác gì với Trịnh Vân Long.

Trịnh Vân Long không phải mẫu người cô thích.

“Bởi vì anh ta giàu hơn tôi? Đẹp trai hơn tôi sao?” Trịnh Vân Long bị từ chối thì cũng to gan hơn, nhìn chằm chằm Hạ Dung mà hỏi.

“Tôi...” Hạ Dung không biết phải trả lời như thế nào.

“Cậu là Trịnh Vân Long đúng không? Bây giờ Hạ Dung đã là bạn gái của tôi rồi, mong cậu sau này đừng tới làm phiền cô ấy nữa.” Ngô Hiên lập tức kéo Hạ Dung ra sau lưng mình, lạnh nhạt nói với Trịnh Vân Long.

“Phiền cái con khỉ!” Trịnh Vân Long lúc này không biết đã chạm phải dây thần kinh nào mà lập tức vung tay lên đấm thẳng lên mặt Ngô Hiên.

Ngay lập tức, trên mặt Ngô Hiên xuất hiện một vệt máu.

Trịnh Vân Long đấm thẳng một quyền lên mặt Ngô Hiên, khiến Ngô Hiên chảy cả máu mũi.

Ngô Hiên bị đánh thì cũng máu dồn lên não, nhanh chóng lao vào đánh trả Trịnh Vân Long.

“Lão đại!” mấy người Dương Thiên không ngờ Trịnh Vân Long lại đột nhiên trở nên kích động như thế, vội vàng xông lên giữ chặt lấy cậu ta.

Trịnh Vân Long bị ba người nhóm Dương Thiên giữ chặt lại, Ngô Hiên cũng bị những người khác kéo ra xa, hai bên đều phẫn nộ gào thét inh ỏi.

“Hừ! Dám ra tay đánh người, cứ chờ đấy, Ngô Hiên này tìm người đến đánh chết cậu!” Ngô Hiên vô cớ bị đánh, phẫn nộ nhìn Trịnh Vân Long, nói.


“Hừ! Ông đây chấp anh ba cú đấm đấy! Loại người ẻo lả như anh, chắc chẳng chịu nổi một đấm của tôi đâu!” Trịnh Vân Long khinh thường đáp trả.

“Cậu!!!” Ngô Hiên giận dữ.

“Được rồi! Đừng gây chuyện nữa!” Hạ Dung cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng nói.

Trịnh Vân Long và Ngô Hiên lập tức nhìn về phía Hạ Dung.

Hạ Dung nhìn Trịnh Vân Long, nói: “Trịnh Vân Long, mặc dù trước kia cậu đã giúp tôi rất nhiều chuyện, nhưng tôi căn bản không thích cậu! Cậu không phải mẫu người mà tôi thích, thế nên không cần phải có những hành động như thế này nữa!”
“Hạ Dung, không phải lúc trước mối quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Chẳng lẽ cậu thực sự không có chút tình cảm nào với tôi? Tôi không tin!” Sắc mặt Trịnh Vân Long vô cùng đáng sợ.

Trước đây, mối quan hệ giữa cậu ta và Hạ Dung thực sự không tồi, thậm chí Hạ Dung còn đi ăn với cậu ta hai lần.

Trịnh Vân Long không tin Hạ Dung không có chút cảm giác nào với mình.

Hạ Dung im lặng một chút rồi trả lời: “Trịnh Vân Long, tôi đối xử với tất cả bạn bè đều như vậy chứ không chỉ đối với một mình cậu.

Nếu như tôi làm thế khiến cậu hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.

Nhưng tôi vẫn phải nói với cậu một lần nữa, tôi không có chút tình cảm nào với cậu, người tôi thích là Ngô Hiên!”
Vẻ mặt Trịnh Vân Long tràn đầy cô đơn.

Còn Ngô Hiên vô cùng đắc ý nhìn cậu ta.


“Ngô Hiên, sau này anh cũng đừng gây phiền phức cho Trịnh Vân Long.” Hạ Dung lại nói với Ngô Hiên.

Cô biết nhà Ngô Hiên vừa có tiền vừa có quyền, mặc dù cô không có tình cảm nào với Trịnh Vân Long nhưng cũng không muốn Trịnh Vân Long vì mình mà chịu tổn thương.

“Nếu như em đã nói vậy thì anh sẽ buông tha cho cậu ta!” Ngô Hiên cười tỏ vẻ rộng lượng: “Trịnh Vân Long, lần này nể mặt bạn gái tôi nên tôi sẽ tha cho cậu!”
“Hừ! Còn chưa biết ai tha cho ai đâu!” Trịnh Vân Long tỏ tình thất bại nhưng khí thế không hề thất bại, tức giận hừ lạnh một tiếng.

“Được rồi, lão đại, nếu như nữ thần đã chướng mắt cậu thì cậu còn liều chết đánh loạn làm cái gì? Đây chẳng phải thể hiện ra cậu là người nhỏ mọn hẹp hòi sao? Người phóng khoáng như cậu, còn sợ sau này không tìm được bạn gái à?” Nhóm người Dương Thiên ở bên cạnh khuyên nhủ.

Trịnh Vân Long bị bọn họ kéo đi.

Dương Thiên nhìn về phía Ngô Hiên, rồi lại nhìn về phía Hạ Dung.

Dương Thiên nhìn Ngô Hiên một cái, vừa nhìn đã biết anh ta thân thể hư nhược, thể lực yếu ớt, loại người này không biết đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, chơi đến hỏng cả người.

Nhưng nếu như Hạ Dung đã chọn anh ta thì hắn cũng không xen vào việc của người khác.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.