Cường Giả Đô Thị

Chương 167: 167: Ấm Áp




Dương Thiên vừa cười vừa mở cốp sau xe ra, trong đó chất đầy quà “Mẹ, không sao đâu, chất năng của xe này tốt lắm! Chỉ cần không dùng búa sắt gõ đập thì sẽ không hư đâu!”.

Trong số những món quà này, nổi bật nhất chính là một củ nhân sâm khổng lồ, củ sâm dài hơn nửa mét, thân toàn đều là rễ, mang đầy dấu vết của thời gian.

“Chà! Củ nhân sâm to quá!”.

Mấy người già có kinh nghiệm nhìn củ sâm đầy kinh ngạc nói “Củ nhân sâm này ít nhất cũng mấy trăm năm rồi đi?”.

Dương Thiên nghe xong lời này, cười thầm trong lòng.

Đây là một cây nhân sâm ngàn năm, hắn đặc biệt lấy ra chuẩn bị cho cha mẹ bồi bổ cơ thể.

Trước đó, hắn cũng đã gửi về một cây hà thủ ô ngàn năm cho cha mẹ sử dụng.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Tân Lan bây giờ, sức khỏe rất tốt, chắc là đã sử dụng hết cây hà thủ ô đó rồi.


Dương thiên tiện tay ném củ nhân sâm cho em gái hắn.

Cô bé ôm lấy cây nhân sâm to, như là ôm lấy một món đồ chơi, tay chân vụng về, hưng phấn chạy đi chạy lại.

Có người ngưỡng mộ nói “Xem ra nhà lão Dương đã phát tài rồi!”
Có một ông lão dặn cháu mình “Con à, con nhất định phải chăm chỉ học tập, để giống như anh Dương Thiên này, có thể thi đỗ vào trường đại học tốt, thì mới có khả năng mua được một chiếc xe đẹp như vậy!”.

“Con biết rồi ông ạ, con nhất định sẽ học tập thật tốt, để tương lai kiếm thật nhiều tiền!”.

……
Mang về rất nhiều quà, Dương Thiên và Thẩm Tân Lan phải đi lại nhiều chuyến mới có thể khiêng hết quà vào.

Những thứ này ngoài đồ ăn và quần áo ra, còn có một số thứ lặt vặt như rất nhiều đồ chơi trẻ em, với cả cây nhân sâm ngàn năm.

San San cầm lấy những chiếc áo khoác nhỏ của mình, vui mừng chạy đi chạy lại “Oa oa, có áo mới mặc rồi!”
Những chiếc áo khoác này đều là hàng hiệu, kiểu dáng rất đẹp, mỗi chiếc đều có giá tới vài ngàn. 
  
Tuy là giá rất cao, nhưng Dương Thiên không hề tiếc.

Vì bây giờ tiền của hắn hầu như xài không hết, cho nên rất muốn cải thiện cuộc sống của gia đình mình.

Một lúc sau, San San đi ra khi đã thay một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng cùng đôi giày da nhỏ mà Dương Thiên mua cho bé, cô bé trông như một nàng công chúa nhỏ.

Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng San San cũng rất ham đẹp, cô bé ngóng lòng đợi lời khen của mẹ và anh trai.

“Mẹ, anh ơi, con đẹp không?”
Dương Thiên cười nói "Đẹp lắm! San San nhà chúng ta là đẹp nhất!"
Thẩm Tân Lan cười nói “San San, không phải con muốn anh con dẫn con đi mua xe đồ chơi sao?”
San San giọng đầy tự hào "Hứ! Anh mua cho con rất nhiều đồ chơi rồi, con không muốn xe đồ chơi nữa!".


Dương Thiên đã mua rất nhiều đồ chơi, có cả máy bay điều khiển từ xa cho San San.

Không nhìn thấy cha hắn, Dương Gia Quốc, hắn bèn hỏi “Mẹ, sao cha vẫn chưa về?”
Thẩm Tân Lan bất mãn nói “Cha con suốt ngày ở trong trại nuôi tôm hùm của ông ấy, sắp tẩu hỏa đến nơi rồi!”
Trại nuôi tôm hùm còn là do hắn gợi ý cho cha hắn, nghe cách nói của mẹ hắn, trại nuôi tôm chắc làm ăn rất khá.

Thẩm Tân Lan hỏi với giọng điệu lo lắng “Đúng rồi, tiểu Thiên sao con ốm xuống nhiều thế, còn tiền đâu ra nhiều vậy?”
Riêng chiếc xe đó cũng đã có giá hai triệu rồi, Thẩm Tân Lan mặc dù tin tưởng vào con trai mình nhưng bà vẫn lo lắng Dương Thiên sẽ đi vào con đường xấu.

Dương Thiên từ đầu đã nghĩ sẵn lời giải thích và chậm rãi nói với Thẩm Tân Lan "Mẹ, không phải từ đầu con vẫn luôn theo phương pháp trị liệu y học cổ truyền sao! Con vẫn luôn kiên trì phương pháp này khi học đại học, nên rất nhanh đã trở lại bình thường.

Còn về tiền bạc, là do con cùng bạn học đến núi Trường Bạch chơi trong một kỳ nghỉ, khi đó con may mắn phát hiện ra một nơi bí ẩn có rất nhiều như là nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô ngàn năm.

Không phải trước đây con cũng có gửi về về một cây hà thủ ô ngàn năm cho mẹ và cha con sao? Con đã tìm thấy nó ở đó đấy, cây này cũng vậy, còn rất nhiều thứ khác con đều bán rồi, bán được rất nhiều tiền nữa!”.

Thẩm Tân Lan gật đầu và không có nghi ngờ gì “Ồ, là như vậy sao.”.

Trên tin tức cũng có rất nhiều du khách cũng từng phát hiện ra nhân sâm và làm giàu trong vòng một đêm.

Bà nhìn Dương Thiên nói : “Tiểu Thiên, con nói thật với mẹ, giờ con có bao nhiêu tiền?”.


Dương Thiên suy nghĩ rồi nói “Bây giờ con có 100 triệu!”.

Không phải là hắn không muốn nói ra số tài sản thật có của mình, vì sợ sẽ dọa tới cha mẹ mình.

100 triệu đã là quá nhiều rồi, và nó nằm trong phạm vi cha mẹ anh có thể chấp nhận được.

Thẩm Tân Lan nghe hắn nói có nhiều tiền như vậy, hết cả hồn, liền dặn dò hắn “Tiểu Thiên, con đừng bao giờ cho người ta biết được là con có nhiều tiền như vậy!”
Dương Thiên gật đầu và nói: "Mẹ, giờ con đã mua một biệt thự lớn ở thành phố Hải, con muốn đón cha mẹ và San San đến đó ở, về việc học của San San con cũng có cách giải quyết, mẹ nghĩ sao?"
Thẩm Tân Lan cười nói: "Tiểu Thiên, mẹ và cha con đã sống ở huyện A này mấy chục năm rồi, nhà của chúng ta ở đây, sao mà đi nơi khác được! Con có lòng là được rồi! Chờ khi nào San San học đại học thì sẽ tới chỗ con ở, còn mẹ và cha con muốn ở lại đây, không muốn đi đâu cả.”
Dương Thiên khuyên bà “Nhưng mà mẹ, nền kinh tế bên thành phố Hải phát triển hơn, điều kiện sống cũng tốt hơn, cha mẹ qua tới đó sẽ làm quen nhanh thôi! Như vậy gia đình chúng ta mới có thể sống chung với nhau được!”
Thẩm Tân Lan cố chấp nói “Đợi cha con về, con hỏi cha con đi, tóm lại là mẹ sẽ không đồng ý”
Dương Thiên hết cách.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.