Cường Giả Đô Thị

Chương 24: 24: Họa Vô Đơn Chí 1




Còn chuyện con rắn độc màu sắc sặc sỡ ban đầu, thực ra đó chính là Tiểu Quang.

Vị khách bị rắn cắn ngất xỉu tại chỗ kia hoàn toàn không có việc gì cả, chỉ là người đó sợ quá nên ngất đi mà thôi.

Những tin tức đang lan truyền bên ngoài thì hoàn toàn không liên quan gì đến Dương Thiên cả.

Trương Thị Xan Ẩm là nhân vật lớn trong giới ăn uống ở huyện A, có không ít đối thủ.

Hiện tại, Trương Thị Xan Ẩm xảy ra chuyện lớn như vậy, những đối thủ này tất nhiên sẽ không an phận, âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

Ngọn lửa này lớn đến mức nào không phải điều Dương Thiên có thể khống chế được.

Dương Thiên lôi di động ra nhìn, lúc này trong group của lớp đã bùng nổ tin tức.

“Này, các cậu đã nghe tin gì chưa? Nhà hàng của gia đình Trương Tiến hình như gặp phải phiền phức lớn rồi.” Có một bạn học hỏi, khơi mào chủ đề.

“Đúng vậy, tôi nghe người trong tiểu khu nói rồi, mọi người nói là thực phẩm trong nhà hàng của gia đình Trương Tiến không hợp vệ sinh, may mà tôi không đến ăn.” Thêm một bạn học nói như thế, nghe giọng điệu rõ ràng là vô cùng vui sướng khi người khác gặp nạn.

“Đúng thế, lần trước tôi đến nhà hàng kia, tận mắt nhìn thấy một vị khách uống phải nồi canh có chuột.


Tôi cũng nôn hết cả ra rồi.” Vị bạn học này cũng đang bỏ đá xuống giếng.

“Nếu thế thì chẳng phải Trương Thị Xan Ẩm sẽ phá sản sao? Ôi, Trương Tiến đáng thương quá.” Có một nữ sinh mê muội Trương Tiến cảm thán.

“Đáng thương cái con khỉ, ngày nào cũng ra vẻ ta đây tài giỏi, chẳng phải chỉ dựa vào gia thế của nhà cậu ta hay sao? Bây giờ không còn gia thế nữa rồi, để xem cậu ta dựa vào đâu mà kiêu ngạo!” Vị bạn học này cũng không vừa mắt với Trương Tiến.

...!
Các bạn học cứ tôi một lời cậu một lời, hầu hết đều hả hê vì chuyện này, rất ít người nói đỡ cho Trương Tiến.

Bây giờ, tâm lý ghét những người giàu có vô cùng nghiêm trọng, ngày nào Trương Tiến cũng ra vẻ có tiền, hơn người, khiến những người khác bất mãn vô cùng.

“Chu Hâm! Đồ nghèo rớt mồng tơi, dám nói ông đây như vậy? Có tin ông đây tìm người đánh chết mày không hả?” Cuối cùng, Trương Tiến không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng người.

“Mẹ kiếp, còn chưa biết ai đánh chết ai đâu!” Chu Hâm cũng tức giận chửi ầm lên.

Sau đó, hai bên bắt đầu lao vào chửi nhau.

Nếu như là trước kia thì hầu hết mọi người đều sẽ đứng về phía Trương Tiến, nhưng bây giờ tất cả đều giống như người vô hình, không nói câu nào.

Cuối cùng, Chu Hâm bị trưởng group cấm ngôn!
Trương Tiến cũng bị trưởng group cấm ngôn!
Group này do lớp trưởng Tần Ngữ Huyên lập ra.

“Bốp!” Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, điện thoại của Trương Tiến lập tức vỡ tan thành!
Mấy ngày này, tình trạng của Trương Thị Xan Ẩm càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thậm chí cha mẹ Dương Thiên trong lúc ăn uống cũng bàn luận về chuyện này.

“Tiểu Thiên à, Trương Thị Xan Ẩm có phải là của nhà bạn học con không?” Thẩm Tân Lan tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn ngập tình yêu thương.

Hai tháng trở lại đây, Dương Thiên đã thay đổi rất nhiều, từ một tên béo ú 150kg biến thành người như hiện tại.

Mấy hôm trước, gia đình đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, vị bác sĩ lúc trước nói Dương Thiên không sống nổi mấy năm nữa trợn tròn mắt nói kỳ tích xuất hiện.

Với thân thể hiện tại của hắn, ít nhất cũng phải sống được đến bảy tám chục tuổi.

Bây giờ, điều kiện sinh hoạt của nhà họ Dương cũng tốt lên không ít.

Trang trại chăn nuôi tôm hùm của Dương Gia Quốc vô cùng phát triển, còn ký kết hợp đồng với tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư, quy trình giao hàng vô cùng ổn định, không sợ không bán được tôm hùm.


“Vâng! Đó là sản nghiệp của gia đình một bạn học của con.” Dương Thiên vừa tranh cướp tôm hùm với em gái, vừa hàm hồ trả lời.

“A! Mẹ, mẹ nhìn đi, anh trai xấu xa lại cướp tôm hùm của con!” Dương San gào ầm ĩ, cáo trạng với mẹ.

“Ha ha!” Dương Thiên cười.

Những lúc không có việc gì làm, hắn rất thích trêu chọc em gái mình.

Cô bé được chăm sóc chu đáo, càng lớn càng đáng yêu.

“Thằng bé này, con không thể nhường em gái con một chút à?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nói.

“Được rồi được rồi!” Dương Thiên giơ tay đầu hàng em gái, cầm con tôm hùm lớn nhất, bóc vỏ cẩn thận rồi đặt vào trong bát của Dương San.

“Hừ!” Mèo nhỏ tham ăn hừ một tiếng, nhanh chóng ăn con tôm mà anh trai bóc cho.

“Khụ khụ!” Tiểu Thiên, con sắp vào đại học rồi, có dự định gì không? Có cần cha mẹ đi cùng con hôm đó không?” Dương Gia Quốc hỏi.

Nói đến chuyện này, đôi mắt của Thẩm Tân Lan lập tức đỏ bừng lên.

Con trai từ nhỏ tới lớn chưa từng sống xa nhà bao giờ, cho dù học trung học cũng không chọn học nội trú mà ngày nào cũng về nhà.

Lần này con trai vào đại học, chắc mỗi tháng chỉ được gặp nhau một lần.

“Không cần đâu cha, một mình con đi được rồi!” Dương Thiên trả lời.


Trời ơi! Mình đã là người lớn rồi, nếu như còn để cha mẹ dẫn đi nhập học thì chẳng phải sẽ bị bạn bè cười chết sao.

“Bây giờ con đã trưởng thành, cũng nên học cách sinh sống độc lập thôi!”
“Con dù lớn đến đâu thì trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Thẩm Tân Lan nói.

Đúng lúc này tivi phát đến bản tin về Trương Thị Xan Ẩm.

Trương Bang Phú một thân tây trang, không sợ nóng mà đứng giữa trời nắng, đối mặt với phóng viên, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ nguyên nhân của những vấn đề trước kia rồi.

Tất cả đều do có người muốn hãm hại chúng tôi.

Chúng tôi đã bắt được người đó, người đó cũng đã thừa nhận sai lầm của mình!”
Trương Bang Phú vừa nói xong thì hình ảnh chuyển sang một người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát bắt giữ.

Người này mặt hóp tai nhọn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ông ta khóc lóc nói: “Tất cả đều là do tôi, tôi hãm hại Trương Thị Xan Ẩm.

Rắn, chuột và những thứ khác đều là tôi nhân lúc người khác không chú ý mà bỏ vào.

Tôi xin nhận tội!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.