Cường Giả Đô Thị

Chương 64: 64: Tụ Tập 1




Tào Quân run rẩy đứng lên, anh ta đột nhiên phát hiện ra mọi người đều đang kinh hãi nhìn mình.

Hoặc nói một cách chính xác hơn là nhìn mặt cỏ sau lưng anh ta.

Tào Quân xoay người lại, ở chỗ anh ta vừa nằm, một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện ngay trên bãi cỏ, giống như một hang động sâu không thấy đáy!
“A!” Tào Quân sợ hãi hét lên.

Nếu như vừa rồi Dương Thiên đấm lên người anh ta, vậy thì hậu quả thế nào thực sự không dám tưởng tượng.

Lần đầu tiên anh ta thực sự sợ hãi Dương Thiên.

“Ha ha!” Dương Thiên nhìn Tào Quân, chậm rãi nói: “Đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Nếu như anh còn dám tiếp tục tới trêu chọc tôi nữa, vậy thì nắm đấm này sẽ rơi trên người anh đấy!”
Tào Quân nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận.

Anh ta muốn nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.

“Dương Thiên, sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy?” Tần Ngữ Huyên bước tới bên cạnh Dương Thiên, khó tin nhìn hắn: “Trước kia cậu an tĩnh khiêm tốn, không gây chuyện, sao bây giờ lại trở thành như thế? Lại còn thích đánh nhau.

Dật Phong đã thuyết phục Tào Quân hòa giải rồi, sao cậu còn phải làm như vậy? Cậu khiến tôi quá thất vọng.”
“Ha ha! Dương Thiên này không cần hòa giải! Anh ta cũng không làm gì được tớ.” Dương Thiên hừ lạnh.


“Dương Thiên, cậu! Haizzz!” Chu Dật Phong nói: “Cậu biết phía sau Tào Quân là bang Thanh, cậu có biết bang Thanh có bao nhiêu người không? Hơn 2000 người! Cậu có thể đánh 100 người, nhưng có thể đánh được 2000 người không?” Nói xong, anh ta còn không ngừng lắc đầu.

“Dương Thiên, đáng lẽ cậu phải nghe lời khuyên của chúng tôi mới đúng, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, phải làm thế nào đây?” Tần Ngữ Huyên sốt ruột.

“Đủ rồi! Tần Ngữ Huyên, tôi nể tình chúng ta là bạn học cấp ba nên mới không bản bác cậu! Cậu đề cao người khác, hạ thấp tôi! Tôi đã không còn là tên ngốc Dương Thiên béo ú hồi cấp ba, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ nữa rồi!” Dương Thiên chậm rãi nói: “Tôi có việc, đi trước đây!”
Nói xong, Dương Thiên đi thẳng về phía trước.

Tần Ngữ Huyên nhìn theo bóng lưng Dương Thiên, trong lòng yên lặng nói: “Dương Thiên, cậu nghĩ thế giới này quá đơn giản.

Cậu không biết được trong xã hội này, bối cảnh quan trọng như thế nào đâu.

Không có bối cảnh thì phải thu liễm bản thân, nếu không sẽ chịu thiệt.

Cậu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vỡ đầu chảy máu mà thôi!”
Dương Thiên vừa đi vừa tức giận, thì ra trong mắt Tần Ngữ Huyên, hắn là một kẻ kém cỏi như thế.

Có lẽ hắn thực sự đã thay đổi rồi, Dương Thiên yên lặng thở dài.

Nhưng mà, con đường của những cường giả không được phép mềm yếu, đây là điểm mấu chốt của Dương Thiên!
Dựa theo tính cách của Tào Quân thì chắc chắn sẽ còn đến tìm hắn trả thù.

Bản thân hắn thì không sợ, nhưng chỉ sợ liên lụy tới bạn bè thì không ổn.

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Trương Đại Hổ: “Đại Hổ, bây giờ sức chiến đấu của bang Chiến chúng ta thế nào? Có thể thâu tóm bang Thanh được không?”
“Cậu chủ, cho tôi hai ngày để hợp nhất bang Chiến, sau đó sẽ lên kế hoạch chi tiết để xóa sổ bang Thanh!” Trương Đại Hổ tự tin nói.

Mặc dù nhân số của bang Thanh gấp đôi bang Chiến, nhưng sức chiến đấu của hai bên lại không ở cùng một đẳng cấp.

“Được.” Dương Thiên gật đầu: “Hai ngày nữa sẽ xử lý bang Thanh!”
“Không thành vấn đề! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ cười: “Các anh em đã khao khát chiến đấu lâu lắm rồi!”
Sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt Dương Thiên lộ ra tia rét lạnh.

Bang Thanh? Tào Quân? Ha ha...!
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.


“Reng...”
Dương Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Hắn nhanh chóng bắt lấy điện thoại, không ngờ người gọi đến lại là Vương Nhã Lộ.

“Anh Tiểu Thiên, bây giờ anh có bận gì không?” Điện thoại vừa được thông, giọng nói trong trẻo của Vương Nhã Lộ đã vang lên.

“Anh không có chuyện gì, sao thế?” Dương Thiên cười hỏi.

“Lần trước không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao? Hôm nay có một sự kiện, em và chị Thi Ninh muốn đi hát KTV, còn có những đại mỹ nữ khác nữa, anh đi chung với chúng em đi!” Vương Nhã Lộ cười.

“Được! KTV nào thế?” Dương Thiên hỏi.

Dù sao bây giờ hắn cũng không có chuyện gì làm, Dương Thiên cũng không từ chối.

Căn cứ theo định vị mà Vương Nhã Lộ cung cấp, Dương Thiên nhanh chóng đến một KTV vô cùng sang trọng.

“Anh Tiểu Thiên.” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên thì hào hứng gọi.

Dương Thiên xoay người nhìn lại, thấy Vương Nhã Lộ thì mỉm cười đi qua.

Bên cạnh Vương Nhã Lộ còn có ba nam ba nữ nữa, ai cũng đẹp trai xinh gái.

Ba người nữ kia Dương Thiên đều quen, ngoại trừ Trương Thi Ninh thì hai người còn lại chính là hai người hôm trước Dương Thiên gặp được, Chu Noãn và nữ sinh mặc quần áo hàng hiệu chế nhạo Dương Thiên.


“Chào mọi người!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi, hắn đến vừa vặn là bốn nam bốn nữ.

“Ôi! Anh Tiểu Thiên, mọi người quen nhau sao?” Vương Nhã Lộ thấy Dương Thiên chào hỏi hai người Chu Noãn thì tò mò hỏi.

Cô và Trương Thi Ninh quen hai người Chu Noãn trong một cuộc thi hát trong trường.

Lúc đó, Trương Thi Ninh đạt giải nhất, Chu Noãn giải nhì.

“Từng gặp mặt một lần!” Dương Thiên cười nói.

Lúc này, những người khác cũng bắt đầu giới thiệu bản thân.

Dương Thiên cũng quen biết ba nam sinh kia.

Một người là bạn trai của nữ sinh hàng hiệu kia- Lý Kiến Hoa, gia đình mở mười mấy siêu thị, gia sản không nhỏ.

Hai người còn lại, một người theo đuổi Chu Noãn, tên là Ngô Cường; một người theo đuổi Trương Thi Ninh, tên Lưu Thiếu Đông, gia cảnh so với Lý Kiến Hoa chỉ hơn chứ không kèm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.