Lý Kiến Hoa không dám nhìn bạn gái, năng lực của anh ta không bằng Lưu Thiếu Đông.
Hoàng Đại Nghĩa không thèm nể mặt Lưu Thiếu Đông, vậy thì anh ta cũng chỉ là con tép trong mắt ông ta mà thôi.
Giống như đã hạ quyết tâm, Lý Kiến Hoa đẩy Lâm Đình ra phía trước: “Tiểu Đình, em cũng nghe rồi đấy, anh Đông nói không sai.
Ông chủ Hoàng là người chính trực, nhất định không gây khó dễ cho các em đâu.
Các em cứ ngồi với bọn họ một chút, lát nữa bọn anh lại đến đón các em.”
Còn Ngô Cường thì đã rời xa Chu Noãn từ lâu, đi về phía sau Lưu Thiếu Đông.
Bên trong phòng chỉ còn bốn cô gái yếu đuối đáng thương và Dương Thiên.
Nhóm người Lưu Thiếu Đông đã ra ngoài, Dương Thiên vẫn ngồi yên lặng trên ghế.
Sắc mặt hắn không thay đổi, cũng không đứng dậy rời đi, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Mấy nữ sinh đều nhìn về phía hắn, ngay cả Lâm Đình cũng ngập tràn chờ mong, cầu mong kỳ tích xuất hiện.
“Thằng ranh kia, lão đại của chúng tao đã khai ân rồi, mày còn không mau cút ra ngoài đi!” Một tên thuộc hạ thấy Dương Thiên không nhúc nhích thì mắng hắn.
Chờ thằng ranh này ra ngoài thì chỉ còn bốn nữ sinh yếu ớt.
Chờ lão đại bọn họ chơi chán thì sẽ tới phiên bọn họ.
Nhưng Dương Thiên lại làm như không nghe thấy.
“Mày điếc à?” Tên thuộc hạ đấm một quyền về phía Dương Thiên, cánh tay thô ráp, nếu trúng một đấm này chắc đau lắm.
Nhưng khi nắm đấm đó chuẩn bị nện lên người Dương Thiên thì đột nhiên bị ngăn lại.
Dương Thiên bắt lấy nắm tay đó, chậm rãi đứng lên: “Hoàng Đại Nghĩa đúng không? Lâm tổng đúng không? Hai người có thể nể mặt Dương Thiên này mà thả các cô ấy đi không?”
Dương Thiên khẽ cười, ấm áp giống cậu thanh niên nhà hàng xóm, nhưng lời nói của hắn lại khiến trong phòng lập tức yên lặng.
Câu nói của Dương Thiên khiến căn phòng lập tức yên tĩnh.
Dương Thiên là ai? Hoàng Đại Nghĩa bối rối nghĩ ngợi.
“Xin hỏi, cậu là?” Hoàng Đại Nghĩa cẩn thận hỏi.
“Tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên mỉm cười, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
“Dương Thiên?” Hoàng Đại Nghĩa nghĩ mãi mà không ra Dương Thiên là ai.
Nhưng con người ông ta làm việc lúc nào cũng vô cùng cẩn thận, không đánh người không rõ nguồn gốc, nếu như không may chọc phải người nào không nên chọc thì nguy rồi.
Hai bên lập tức lâm vào tình thế khó xử.
Đám người Lưu Thiếu Đông đứng ở bên ngoài, khó chịu mà nhìn Dương Thiên.
Tại sao bọn họ lại như những con rùa rụt đầu chạy ra ngoài này, còn Dương Thiên lại ở bên trong làm anh hùng chứ?
Lưu Thiếu Đông ra hiệu cho Lý Kiến Hoa, Lý Kiến Hoa lập tức hiểu ý.
Anh ta thì thầm to nhỏ gì đó với một người thuộc hạ của Hoàng Đại Nghĩa, sau đó người này lập tức chạy tới nói với ông ta.
Hoàng Đại Nghĩa nghe xong thì lập tức biến sắc, có phải hôm nay ông ta đã cẩn thận quá mức rồi không? Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, lạnh lùng nói: “Giỏi lắm! Thằng ranh này, mày biết cách giả vờ thật đấy! Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có ra ngoài hay không?”
Dương Thiên lắc đầu, mỉm cười: “Ông thả các cô ấy ra thì tôi sẽ ra.”
“Được lắm! Rất có can đảm! Anh em đâu, đánh nó!” Hoàng Đại Nghĩa thấy Dương Thiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì tức giận nói.
Hơn hai mươi người lập tức vọt vào tấn công Dương Thiên.
“A!” Mấy nữ sinh nào đã gặp phải chuyện như thế này bao giờ, hoảng sợ hét lên, cuộn tròn lại một góc.
Dương Thiên nhíu mày, thân hình khẽ lóe lên, nhanh chóng đánh ngã những kẻ xông đến.
Chưa đến một phút, tất cả thuộc hạ của Hoàng Đại Nghĩa đã bị hắn ném ra ngoài.
Dương Thiên cũng thuận thế đi ra.
Nhóm người Trương Thi Ninh không ngờ Dương Thiên có thể đánh nhau như vậy.
Mọi người nhìn thấy Dương Thiên ra ngoài thì cũng vội vàng đi theo, bây giờ bọn họ chỉ có thể dựa vào Dương Thiên mà thôi.
Hoàng Đại Nghĩa là người bị Dương Thiên ném ra ngoài cuối cùng.
Ông ta cố nhịn đau, nhìn về phía Dương Thiên nói: “Thằng ranh này! Mày chết chắc rồi! Đây là địa bàn của bang Thanh chúng tao.
Mày có giỏi đánh nhau thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng rời khỏi đây đâu!”
Nói xong, ông ta cố chịu đau đớn, chạy đi.
Dương Thiên nhìn theo bóng dáng ông ta, không đuổi theo.
“Dương Thiên, cậu làm thế là có ý gì hả?” Sau khi nhóm Hoàng Đại Nghĩa rời đi, ba người Lưu Thiếu Đông sa sầm mặt mày bước tới: “Nếu như cậu có thể đánh như thế thì sao không ra tay sớm một chút? Cậu nhìn đi, Thi Ninh các cô ấy sợ tới mức tái mét mặt mũi rồi đây này!” Lưu Thiếu Đông bất mãn.
“Hừ! Lưu Thiếu Đông, anh đúng là đồ vô liêm sỉ! Nếu như không nhờ có anh Tiểu Thiên thì bây giờ chúng tôi không biết đang như thế nào đâu!” Dương Thiên còn chưa lên tiếng, Vương Nhã Lộ đã bực tức kêu lên.
“Vương Nhã Lộ! Cô thì biết cái gì? Tôi đã gọi điện thoại cho cha tôi rồi, ông ấy nói lát nữa sẽ phái người tới đây, mọi người sẽ không có việc gì cả.
Đây gọi là kế hoãn binh!” Lưu Thiếu Đông vẻ mặt nghĩa khí nói: “Huống hồ, tôi làm sao có thể thực sự mặc kệ mọi người được? Tôi theo đuổi Thi Ninh đã lâu, đây cũng không phải lần đầu mọi người quen biết tôi!”
“Đúng vậy, Tiểu Đình, cha anh Đông sẽ lập tức phái người tới đón chúng ta.
Vừa rồi bọn anh chỉ làm thế để lừa Hoàng Đại Nghĩa thôi! Các em chắc chắn sẽ không sao.” Lý Kiến Hoa cũng quay sang giải thích với Lâm Đình.
“Thực sự là như thế sao?” Sắc mặt Lâm Đình lúc này mới hòa hoãn đi một chút.
So với những người khác, Lâm Đình cảm thấy khó chịu nhất.
Ba nữ sinh kia tính ra thì vẫn chưa có bạn trai, Lý Kiến Hoa là bạn trai cô ta, thế mà vừa rồi lại có thể vứt bỏ cô ta như vậy..