Trong khoảng thời gian rời khỏi khách sạn, tôi cố ý điều tra bối cảnh của nhà họ Lâm, Tề Thâm nói hoàn toàn không có chút nào phóng đại.
Bối cảnh nhà họ Lâm ở thành phố Đông Dương rất hùng hậu, nắm trong tay nửa giang sơn, Lâm Lập Tân, ba của Lâm Hách Văn năm đó xuất thân từ hắc đạo, không dựa vào gia tộc, từng bước từng bước đạp trên xác chết đi lên, đạt được địa vị Hoàng Đế của thế giới ngầm, là một người đàn ông hung hãn và độc ác.
Mà đến đời Lâm Hách Văn, thua xa năm đó, Lâm Hách Văn này ở thành phố Đông Dương nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi, sống phóng túng, ăn chơi đàng điếm, dựa vào bối cảnh của gia tộc, không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện ác mất nhân tính, chỉ có điều vẫn không bị bắt lại.
Ngày mai, Lâm Hách Văn tuyên bố ra bên ngoài là muốn cầu hôn, nhưng trên thực tế là tỏ tình.
Tôi biết, tôi không thể quá mức gấp gáp, loại người giống như Lâm Hách Văn, căn bản không hề quan tâm đến cái gọi là đạo nghĩa giang hồ, cái gọi là họa không kịp người nhà, ở trên người anh ta căn bản không tồn tại, vậy nên tôi sẽ tận lực duy trì thân phận thần bí, không để mình bị bại lộ, như vậy cũng là vảo vệ Tiểu Hân và ba mẹ nuôi.
Nhà họ Lâm nếu đối phó với tôi, đương nhiên tôi sẽ không quan tâm, nhưng nếu đối phó người nhà của tôi, ba mẹ nuôi chắc chắn sẽ không có sức chống cự.
Ở bên ngoài hút một điếu thuốc, tôi rón rén đẩy cửa ra, trong căn phòng một màu đen kịt, có vẻ như ba mẹ nuôi đã đi ngủ.
"Anh." Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến bước chân của tôi dừng lại đột ngột.
Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, lúc này mới chú ý tới Tiểu Hân đang ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm ngực nhìn tôi, vẻ mặt không cảm xúc.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Tôi ngượng ngùng nói.
Tiểu Hân đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, tôi có chút căng thẳng, giống như có tật giật mình.
Em ấy kéo cánh tay tôi, đi thẳng đến phòng ngủ của tôi, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, em ấy ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: "Em cứ tưởng anh phải đến ngày mai mới có thể ra!”
Tôi thấy rất cảm động, hóa ra Tiểu Hân đang lo lắng cho an nguy của tôi, vẫn luôn không ngủ và chờ đợi.
Tôi dịu dàng nói: "Không sao rồi."
Tiểu Hân trầm giọng nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho em biết không?”
Khóe miệng tôi hơi giương lên, đắc ý nói: "Yên tâm đi Tiểu Hân, sau này Tề Thâm sẽ không còn dám đắc tội với em!”
Trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất tự hào, giải quyết con ruồi đáng ghét Tề Thâm này, có phải Tiểu Hân sẽ rất vui vẻ không?
Thế nhưng Tiểu Hân cũng không có bất cứ dấu hiệu vui vẻ nào, ngược lại sắc mặt càng thêm âm trầm, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Đây là muốn khóc sao?
Tôi không khỏi có chút nóng nảy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh em ấy, lo lắng nói: “Tiểu Hân… Em sao vậy? Đừng khóc!”
"Anh có từng nghĩ đến một ngày anh không giải quyết được vấn đề không?” Tiểu Hân run rẩy nói, sau khi nói xong, nước mắt em ấy bỗng trào ra.
Tôi không khỏi đau lòng, vội vã nói: "Anh sẽ bảo vệ em!"
Tiểu Hân lắc đầu, cười khổ nói: "Anh, em chỉ muốn cuộc sống yên yên ổn ổn, em không muốn phải lo lắng nữa, anh hiểu ý em không?”
Tôi trầm mặc, trong lòng đều là tự trách, tôi biết hôm nay trước khi tìm thấy Tề Thâm đã xảy ra chuyện gì, nếu tôi giải quyết chậm hơn nửa giờ thì sao?
Đó là sự trong sạch của Tiểu Hân...
Hậu quả khó mà lường được.
Tôi cắn môi, áy náy nhìn Tiểu Hân, mà Tiểu Hân khóc đầy nước mắt, tôi lau nước mắt trên mặt em ấy, dịu dàng nói: “Sau này… Sau này anh sẽ không làm như thế nữa!”
Tiểu Hân thất vọng nói: "Anh, em vốn cho rằng trải qua năm năm này sẽ khiến anh thành thục hơn rất nhiều, ít nhất cũng trở thành người làm việc làm việc thận trọng một chút, thật không ngờ anh lại càng trở nên ấu trĩ, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải dùng bạo lực để giải quyết sao? Anh cho rằng cứ đánh nhau là có thể xử lý được tất cả sao? Xã hội này, đánh người khác bị thương sẽ phải vào tù.”
Tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, tôi vốn cho rằng Tiểu Hân sẽ hoan hô, thật không ngờ em ấy lại trách cứ tôi như vậy.
Nhưng tôi cũng không oán trách, bởi vì đây là lỗi của tôi, cũng không phải mọi chuyện đều như tôi mong muốn, đều ở trong lòng bàn tay của tôi.
Sau khi Tiểu Hân nói xong, thì nhìn tôi một cái thật sâu rồi quay người rời khỏi phòng.
Không biết qua bao lâu, tôi mới lấy lại tinh thần, nằm ở trên giường, kinh ngạc nhìn trần nhà đến mức xuất thần.
Suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn, đang nhớ lại năm năm quay trải qua rất nhiều chuyện, cũng đang tự hỏi tương lai của tôi và Tiểu Hân.
Hôm sau.
Sáng sớm, lúc Tiểu Hân thức dậy, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, mặc dù không phải quá phong phú, nhưng quả thực là tôi dụng tâm làm ra.
Đôi mắt Tiểu Hân sưng đỏ, giống như tối hôm qua lúc trở về phòng đã khóc rất lâu, em ấy không để ý đến tôi, chỉ yên lặng ăn sáng.
Tôi cũng không chủ động mở miệng, vì có đôi khi lắm mồm cũng không phải là chuyện tốt.
Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Hân cũng không lên lớp, sau khi ăn xong và dọn dẹp bát đũa, em ấy thay quần áo muốn đi ra ngoài.
Tôi cũng không đi cùng em ấy, tôi biết, bây giờ có thể em ấy không chào đón tôi chút nào.
Nhưng ngoài ý muốn của tôi chính là, Tiểu Hân đột nhiên đứng ở cổng, quay đầu nói với tôi: “Này, cuối tuần bận rộn như vậy, anh không muốn đi cùng em à?”
Nghe nói như vậy, tôi không thể không tươi cười rạng rỡ, hấp tấp đi theo sau lưng Tiểu Hân.
Lúc đến siêu thị, Tiểu Hân chịu trách nhiệm đứng trước quầy thu ngân, mẹ nuôi hướng dẫn khách chọn đồ, tôi cùng ba nuôi ở phía sau dỡ hàng, suốt một buổi sáng cũng không dừng lại, hơn nữa buổi chiều, tôi còn phải chạy quan hệ để so giá với những cửa hàng khác.
Xem ra, mở siêu thị cũng không dễ dàng gì.
Chờ đến khi hết bận cũng đã là sau giờ chiều, tôi về nhà tắm rửa thay bộ quần áo khác, sau đó quay lại cửa hàng, Tiểu Hân đang cùng mẹ nuôi cười cười nói nói, Tiểu Hân nhìn thấy tôi tiến đến, liền lấy một lon cocacola lạnh và giúp tôi mở ra.
Khi nước lạnh buốt ngọt ngào chảy vào trong khoang miệng, sự mệt nhọc của một ngày được bỏ lại, sau khi uống xong, tôi lại ngu ngốc bật cười.
"Hai kẻ ngốc." Tiểu Hân le lưỡi, rất nghịch ngợm.
Ở siêu thị đợi đến tám chín giờ, ba mẹ nuôi liền để tôi và Tiểu Hân về đi ngủ.
Trên đường trở về, tôi vô tình hay cố ý chạm vào bàn tay trắng nõn của Tiểu Hân, mỗi lần như vậy em ấy đều sẽ đỏ mặt tránh né.
Có vẻ như qua một ngày, em ấy không còn trách tôi.
Sau khi về đến nhà, hai chúng tôi không hề cảm thấy buồn ngủ, vậy nên cùng nhau đi đến dưới ban công nói chuyện.
Tiểu Hân cười ha ha: "Em biết anh vì muốn tốt cho em, chỉ có điều cách thức giải quyết vấn đề khác nhau!”
Tôi sờ lên đầu mình, kiên định nói: "Tin tưởng anh, từ nay về sau, không có bất cứ ai có thể ăn hiếp em!”
Ngồi trên ban công đến khoảng mười giờ, Tiểu Hân và tôi nói những chuyện xảy ra trong năm năm qua, chỉ có điều em ấy lại tránh né nói đến chuyện Lâm Hách Văn ức hiếp mình.
Tôi biết, những thứ ẩn giấu ở sâu trong lòng mới là thứ đau khổ sâu sắc nhất.
Có lẽ, đây chẳng qua chỉ là một hành động vô tình của Lâm Hách Văn trong lúc tức giận, qua đi thì sẽ quên đi, nhưng đối với Tiểu Hân thì đã tạo thành tổn thương, quả thực là cả đời.
Sau khi Tiểu Hân nói xong, liền dựa vào bả vai tôi, mê man nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng tôi đoán, chắc chắn là đang nhớ lại những quá khứ đau buồn trước kia.
Tôi không an ủi, cũng không chuyển chủ đề, chỉ im lặng ở bên em ấy.
Sau một lúc lâu, Tiểu Hân đứng dậy, cười một cái sau đó nói buồn ngủ và rời khỏi ban công.
Chỉ có điều lúc rời đi, tôi nhìn thấy rõ rằng mắt cô đấy đỏ hoe và ngấn lệ.
Bóng đêm bao phủ trên mặt đất, sường mù mờ mịt bay trên thành phố Đông Dương, tràn ngập một loại không khí thần bí.
Trong bóng tối, tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chú về một hướng.
Sau đó không lâu, tôi tung người nhảy lên, rời khỏi tiểu khu…