Cường Giả Trở Lại

Chương 22: Giữ tốt miệng của mình là được



Trong mắt tôi, Lâm Hách Văn thậm chí là toàn bộ nhà họ Lâm chẳng qua đều là mấy con tôm tép, nếu chỉ có một mình tôi chiến đấu thì tôi cũng hoàn toàn không cần che lấp.

Tôi cũng không sợ Lâm Hách Văn công khai trả thù mình, cái tôi sợ thực sự chính là anh ta sẽ trút hết lửa giận của mình lên trên người Tiểu Hân, hơn nữa còn có một chuyện, đó chính là thân phận của Vương Vũ tôi, hiện tại tình hình của Miến Điện rất hỗn loạn, những người bị tôi làm ảnh hưởng tới lợi ích kia đều đang dùng đủ mọi cách để tìm tôi, chuyện tôi phản bội Hạ Khinh Hàn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không tôi đã hoàn toàn có thể buông lỏng tay chân đánh cho nhà họ Lâm ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, nhưng như thế nếu chẳng may bị người khác phát hiện ra, tôi sẽ xong đời!

Giang Hiểu thấy tôi nổi giận đùng đùng như vậy liền nhếch miệng lên nở một nụ cười giễu cợt, nâng cằm tôi lên, nghiền ngẫm nói: "Sao, anh còn dám tức giận sao? Bây giờ tôi cho anh thời gian ba giây để trả lời, nói cho tôi biết anh có phải là Trần Chấn Phong hay không?"

Tôi thật sự không có một chút cảm tình nào đối với Giang Hiểu, nếu đây là Miến Điện thì cô ta đã sớm thành một cái xác rồi.

Tới lúc này thì tôi cũng không còn gì phải giấu diếm nữa, tôi thừa nhận nói: "Không sai, tôi chính là Trần Chấn Phong."

Giang Hiểu cười ha hả nói: "Thế này mới đúng chứ, hôm qua là anh cố ý đến đây đúng không?"

Tôi đang định phản bác thì Giang Hiểu lại nghiêm túc nói: "Cũng khó trách, phụ nữ có vẻ đẹp giống tiên nữ như tôi đây khó tránh khỏi sau lưng có một nhóm người theo đuổi trung thành, nể tình anh đã cứu tôi một lần, tôi tạm thời tha thứ cho anh chuyện xảy ra tối hôm qua đấy."

Tôi im lặng nói: "Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả."

Hai mắt Giang Hiểu lập tức đỏ lên, đánh một cái vào ngực tôi, hung ác nói: "Quả nhiên đàn ông không có một ai tốt cả, được lợi nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm?"

Tôi khóc không ra nước mắt, ông trời ơi, sao Giang Hiểu lại đáng ghét như vậy?

Trời đất chứng giám, quả thực tối hôm qua suýt nữa thì tôi đã không kiềm chế được, cũng quả thực đã đụng chạm thân thể với cô ta một phen, nhưng thời khắc mấu chốt, tôi đã nhịn được!

Hơn nữa, nếu như tôi không ngâm cô ta vào nước lạnh thì cô ta đã sớm bị ngốc rồi!

Giang Hiểu này đúng là một người vô ơn, đã không cảm kích tôi thì thôi lại còn uy hiếp đe dọa tôi nữa, nếu biết trước sẽ như thế này thì tối hôm qua tôi đã mặc kệ cô ta rồi!

Giang Hiểu hoàn toàn không cho tôi cơ hội giải thích, cô ta cầm điện thoại di động của tôi lên, sau khi mở khóa liền bấm số điện thoại của cô ta vào sau đó lưu lại, tôi không khỏi cau mày nói: "Cô làm cái gì vậy?"

Giang Hiểu cười lạnh: "Ai biết tôi có mang thai con của anh hay không, nếu chẳng may xảy ra chuyện đó thì tôi không muốn phá thai đâu, đến lúc đó anh phải chịu trách nhiệm! Tốt nhất bây giờ anh nên cầu nguyện cho chuyện đó không xảy ra đi."

Chết tiệt, thật sự muốn tát cho cô ta một cái quá, quá là mặt dày vô sỉ rồi mà?

Tôi bất đắc dĩ nói: "Bây giờ không còn việc gì nữa thì tôi có thể đi được chưa?"

Giang Hiểu hài lòng nói: "Được rồi, đi đi!"

Tôi giống như được đại xá, vội vàng rời khỏi khách sạn.

Sau khi ra ngoài, tôi ăn sáng qua loa liền trở về nhà.

Không ngờ lúc tôi vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy Tiểu Hân đang ngồi ở trên ghế sofa xem TV, nhìn thấy tôi trở về, em ấy thở phì phò quay đầu qua.

Tôi lúng túng gãi đầu, đi đến trước mặt Tiểu Hân, thành khẩn nói: "Tiểu Hân, đừng nóng giận được không? Tối hôm qua thật sự không xảy ra chuyện gì hết."

Tiểu Hân không để ý tới tôi, tôi cũng không tự bôi xấu mình, hậm hực ngồi xuống bên cạnh cùng xem TV với em ấy.

Một lúc lâu sau, Tiểu Hân mới sâu xa nói với tôi: "Anh à, anh không thể phóng túng bản thân mình như vậy, trước kia có một sinh viên trường chúng ta từng ra bên ngoài tìm... Kết quả bị ung thư đó, em... Em sợ anh..." Sau khi nói đến đây, hai mắt Tiểu Hân đã đỏ lên.

Cô gái ngốc nghếch này, tôi yêu chiều vuốt ve tóc em ấy, dịu dàng nói: "Tin anh đi! Đó chỉ là một tai nạn, anh thề với trời, anh..."

Tôi còn chưa nói hết lời thì Tiểu Hân đã bịt kín miệng tôi lại, nói: "Em tin anh là được đúng không?"

Tôi ngây ngô cười một tiếng: "Vậy là em tha thứ cho anh rồi?"

Tiểu Hân lại quay đầu đi, bĩu môi: "Không hề!"

Tôi có chút buồn bực, lòng dạ phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, câu này không sai chút nào!

Ròng rã một ngày, tôi đều đang nỗ lực thể hiện cũng như chứng minh bản thân mình!

Buổi chiều, rốt cuộc cảm xúc của Tiểu Hân cũng đã chuyển biến tốt đẹp, tuy em ấy vẫn tỏ ra ghét bỏ nhưng cũng đã quan tâm tới tôi hơn.

Lúc chạng vạng tối, điện thoại của tôi vang lên, Tiểu Hân liếc nhìn tôi rồi hiểu chuyện rời khỏi phòng khách, về phòng của mình.

Chiếc điện thoại này tôi mua khi đến thành phố Đông Dương, ngoài Tiểu Hân và cha mẹ nuôi, rất ít người ngoài có số.

Tôi cứ nghĩ là mấy người môi giới nên trực tiếp tắt máy, nhưng không ngờ người đó lại không hề bỏ cuộc mà gọi lại cho tôi rất nhiều lần.

Cuối cùng tôi không thể nhịn nổi nữa, sau khi điện thoại kết nối liền thẳng thừng nói: "Tôi không cần mua sản phẩm gì hết, cũng không cần quản lý tài chính."

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó hét lên: "Trần Chấn Phong, anh là đồ khốn nạn! Anh nói cái gì vậy?"

Tôi nghe thấy giọng nói này, lập tức nhận ra là Giang Hiểu.

Tôi im lặng nói: "Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Giang Hiểu lạnh lùng nói: "Ra đây chơi với tôi!"

Tôi từ chối: "Không có thời gian!"

"Không có thời gian đúng không? Hôm nay Lâm Hách Văn đã gọi điện thoại để hỏi tôi về chuyện tối ngày hôm qua, anh có chắc là mình không có thời gian không?" Giang Hiểu giễu cợt nói.

Sắc mặt tôi lạnh xuống, trầm giọng nói: "Anh ta hỏi cô những gì?"

Giang Hiểu cười nhạo nói: "Tôi không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như Lâm Hách Văn rất tức giận, anh ta nói là trong vòng một tuần sẽ tìm ra người đánh anh ta, nhưng mà anh nhẫn tâm thật, tôi nghe nói mặt mũi anh ta bầm tím, chân cũng không đứng vững được nổi nữa, thật hả giận!"

Tôi không quá lo lắng Lâm Hách Văn sẽ tìm mình, bởi vì chỉ cần tôi không cố ý bại lộ thì chắc chắn anh ta sẽ không tìm thấy bất kỳ đầu mối nào.

Điều duy nhất khiến tôi lo lắng, chỉ có hai người, một người là Giang Hiểu, một người khác là Tề Thâm!

Giang Hiểu đương nhiên không cần nói nhiều, chủ yếu là Tề Thâm, tôi vẫn rất lo lắng thằng nhóc này phản nghịch, bởi vì chính anh ta đã nói cho tôi biết tối hôm qua Lâm Hách Văn định tỏ tình.

Một lúc sau tôi mới đáp: "Cô giữ tốt miệng của mình là được."

Giang Hiểu tức giận nói: "Cái này còn phải xem biểu hiện của anh đã, nếu tôi không vui vẻ thì sẽ hay mắng chửi người khác, chẳng may nhỡ miệng nói ra thì anh sẽ phiền phức đấy."

Tôi có một cảm giác bất lực, mình đường đường là một sát thần, vậy mà lại bị một cô gái đùa giỡn.

Điều này quả thực là đem trí thông minh của tôi đè xuống đất chà đạp mà!

Nhưng tôi lại không thể làm gì, bởi vì ở Miến Điện, bất kỳ chuyện gì chỉ cần có thể dùng bạo lực giải quyết, tôi sẽ không dùng đầu óc!

Nhưng tôi cảm thấy, tôi đã thích Tiểu Hân thì đương nhiên tôi phải giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, cho nên, tôi liền lạnh lùng nói: "Không được! Tôi đã có người mình thích rồi, phải tự trọng, phiền cô tìm người khác đi."

Tôi tự nhận là lời nói này của mình rất bình thường, nhưng ai mà biết Giang Hiểu lại thở phì phò nói: "Tôi mặc kệ! Anh đã làm chuyện kia với tôi thì tôi vẫn là hàng đầu, tôi không cần tiền của anh, cũng không cần thân thể của anh, tôi chỉ cần anh tới đây chơi với tôi một lát, chẳng lẽ yêu cầu này rất vô lý sao? Tôi cho anh thời gian một tiếng, ở khu vui chơi Đông Dương, nếu anh không tới thì tự gánh lấy hậu quả!"

Nói xong lời này, Giang Hiểu lập tức cúp điện thoại, để lại một mình tôi ngẩn người.

Tôi có chút buồn bực, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì tôi sẽ thật sự bỏ mặc Giang Hiểu ở quán bar Dạ Hoàng, như vậy thì Tiểu Hân sẽ không hiểu lầm tôi, càng sẽ không phát sinh một rắc rối lớn như thế này.

Lúc này, Tiểu Hân đi từ phòng ngủ ra, thấy tôi ngẩn người ngồi đó liền cười lạnh nói: "Bị người ta quấn lấy rồi đúng không? Em đã nói rồi mà, đừng làm loạn nữa, lần này gặp phiền phức lớn rồi phải không?"

Sau chuyện này vất vả lắm tôi mới lấy lại được cảm tình với Tiểu Hân, nhưng con mẹ nó đã bị cuộc điện thoại vừa rồi làm mất hết rồi!

Tôi không nói gì, giải thích chính là che giấu, huống hồ chuyện này cũng không có gì đáng nói, chẳng qua là hiểu lầm mà thôi.

Tiểu Hân thấy tôi trầm mặc, rất là thất vọng nói: "Mau đi đi! Đừng để đến lúc đó người ta tìm tới tận nhà."

"Tiểu Hân!" Tôi đứng lên, chân thành nói: "Có một hiểu lầm rất lớn trong chuyện này, em không nên suy nghĩ nhiều, sau này em sẽ rõ cả thôi!"

Sau khi nói xong, tôi xám xịt mặt rời khỏi phòng.

Vẫy tay bắt một chiếc taxi trên đường, nửa giờ sau, tôi đã tới khu vui chơi Đông Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.