Dáng vẻ cao cao tại thượng đó tựa như một đứa con cưng của trời, trong thiên hạ không ai dám chống lại.
Nhưng trong mắt tôi, anh ta là một con kiến nhỏ bé, tôi có thể giẫm chết bằng một chân.
Tôi vẫn cố kìm nén sự tức giận, thấp hèn nói: "Anh Lâm, tôi nhớ rồi!"
Thấy tôi không có tôn nghiêm như vậy, Lâm Hách Văn cười khinh bỉ, đá một cước vào mông tôi, hờ hững nói: "Biểu hiện không tồi, cút đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tao!"
Giống như được đại xá, tôi vội vàng gật đầu, sợ chết khiếp rời khỏi khách sạn.
Một phút sau, tôi đi đến một góc rồi dừng lại, châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại.
Không ai hiểu được tâm trạng của tôi lúc này, đó là sự vùng vẫy, xoắn xuýt! Lại càng tức giận, không cam tâm!
Tôi muốn lao tới đập nát bộ mặt xấu xí của Lâm Hách Văn, nhưng tôi không thể, tôi có thể không suy nghĩ cho bản thân mình, nhưng tôi phải suy nghĩ cho Tiểu Hân.
Em ấy khao khát một cuộc sống hạnh phúc và giản dị, vì vậy tôi sẽ dốc sức dành nó cho em ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều, thu lại sát khí đáng sợ, sau khi hút xong điếu thuốc, tôi rời khỏi con hẻm, đón một chiếc xe bên đường để về nhà.
Trong xe, điện thoại của tôi rung lên, không cần nghĩ cũng biết đó là cuộc gọi của Giang Hiểu.
Bây giờ tôi không có tâm trạng nói những điều vô nghĩa với cô ta, vì vậy tôi cũng không quan tâm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhưng Giang Hiểu lại liên tục gọi điện, ngay cả tài xế phía trước cũng không chịu nổi, anh ta khuyên tôi nhấc máy.
Tôi lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, chọn kết nối. Trầm mặc một chút, tôi chủ động nói: "Sao thế, còn quan tâm đến thân thể của tôi hả?"
Giang Hiểu xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, tôi..."
Không đợi cô ta nói xong, tôi hờ hững nói: "Không cần xin lỗi, sau này đừng lấy chuyện tối qua để uy hiếp tôi, là tôi đã cứu cô, không phải cô cứu tôi, cô không phải trả ơn mà là lấy ơn báo oán đó.”
Giang Hiểu áy náy nói: "Tôi nhất định sẽ trả ơn anh!"
Tôi hoàn toàn không quan tâm: "Nếu cô thực sự muốn trả ơn tôi thì đừng làm phiền tôi nữa, cô hiểu chưa?"
Giang Hiểu im lặng, dường như tôi còn nghe thấy âm thanh nức nở, có lẽ giọng điệu và ngôn từ của tôi quá cay nghiệt, một lúc sau, cô ta mới run rẩy nói: “Tôi thật sự rất phiền phức sao?”
Bản thân tôi cũng rất phiền muộn rồi, chuyện hôm nay khiến tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn, vì vậy, tôi gần như không chút do dự trả lời: “Đúng! Xem như tôi cầu xin cô đi, tôi thực sự không muốn gặp cô nữa."
Sau khi nói xong, tôi nhẫn tâm cúp điện thoại, cũng mặc kệ Giang Hiểu nghĩ thế nào.
Cô gái Giang Hiểu này mặc dù lòng dạ không xấu, nhưng cô ta quá vô tâm. Nói một cách đơn giản là cô ta quá đơn thuần, làm mọi chuyện đều không nghĩ đến hậu quả. Nguyên nhân khiến tôi tuyệt tình như vậy một mặt là vì tôi, cũng là vì cô ta, nếu tôi cứ tiếp tục như vậy với cô ta mỗi ngày, ngay cả khi Lâm Hách Văn không bắt được chứng cứ tối hôm qua tôi đánh anh ta, thì chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến tôi đau khổ rồi.
Không bằng tuyệt tình một chút, kết thúc mọi thứ, đối với ai cũng đều tốt hết.
Tôi không biết lúc này Giang Hiểu khó chịu hay làm sao, nhưng trong lòng tôi lại thoải mái hơn nhiều, tôi thầm cầu nguyện Giang Hiểu đừng đến chọc giận mình.
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ miên man, thậm chí lúc đến nơi còn bị tài xế nhắc nữa.
Thanh toán xong rồi xuống xe, phía đối diện là siêu thị Phong Hân, nhìn từ xa đã thấy Tiểu Hân và ba nuôi đang vận chuyển hàng vào kho, em ấy bưng một thùng đồ uống, trên trán đổ đầy mồ hôi, tôi vội vàng chạy đến, chuyển hàng thay em ấy.
Tiểu Hân nhìn thấy tôi nhưng không nói chuyện, tiếp tục chuyển một thùng khác, tôi đau lòng nói: "Để anh làm cho, em nghỉ ngơi một chút đi."
Tiểu Hân nói không mặn không nhạt nói: "Không cần, không còn bao nhiêu hết."
Tôi nhìn vào bên trong thùng xe tải, chỉ còn lại vài thùng hàng, tôi càng thêm áy náy với Tiểu Hân, một cô gái như em ấy đang bốc hàng, mà tôi là một thằng đàn ông lại đứng ở ngoài làm cảnh.
Tôi cắn môi giải thích: "Tiểu Hân, sự việc đã được giải quyết rồi, tin anh đi, tuyệt đối sẽ không có phiền phức nào nữa."
Tiểu Hân cười nhạt: "Anh không cần nói với em, đó là việc của anh."
Xem ra Tiểu Hân vẫn còn hơi tức giận, nhưng tôi tương đối đê tiện, thấy em ấy như vậy thì tôi rất vui, ít nhất em ấy cũng quan tâm đến tôi.
Nếu em ấy thật sự không quan tâm, em ấy cũng sẽ không tức giận, càng không nói những lời này với tôi.
Sau khi bốc xong hàng hóa, tôi ở lại với Tiểu Hân trong siêu thị, em ấy cũng phớt lờ tôi, tôi nịnh hót cắt trái cây, bóp vai rồi đấm lưng cho em ấy. Ba mẹ nuôi trông thấy đều cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, Tiểu Hân cũng có chút cảm động, em ấy đỏ mặt đi ra khỏi siêu thị về nhà, tôi cũng theo sau em ấy.
Mãi cho đến nhà, tôi quan tâm hỏi: "Tiểu Hân, em có muốn uống sữa chua không?"
Tiểu Hân đang nghịch điện thoại trên ghế sofa, không trả lời tôi, tôi rón rén đến sau lưng em ấy xem nhật ký trò chuyện, là nhóm bạn đại học của bọn họ.
"Chắc hẳn mọi người đều biết đêm qua tôi bị đánh ở quán bar Dạ Hoàng. Nếu ai biết là ai đánh, có tin tức thì có thể đến gặp tôi lãnh 150 triệu!"
Người gửi tin nhắn là Lâm Hách Văn.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Hân, dường như có chút vui vẻ, tôi không chút do dự hỏi: "Tiểu Hân, em rất vui sao?"
Dù bị em ấy phủ nhận nhưng tôi có thể thấy Tiểu Hân rất vui từ tận đáy lòng, tôi cũng mỉm cười theo, những lời xúc phạm mà tôi nhận được ngày hôm nay đã hoàn hoàn được giải tỏa rồi.
Miễn là Tiểu Hân có thể giải quyết được nút thắt trong tròng, vậy thì mọi thứ tôi làm sẽ không uổng phí!
Tôi đưa chai sữa chua cho Tiểu Hân, nhưng em ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi tôi: "Anh trai, tối qua anh đã đi đâu?"
Tôi run rẩy, mặt không đổi sắc nói: "Anh... Anh đi gặp bạn."
Tôi sờ sờ đầu, nghĩ thầm vẫn không nói dối được em ấy, không phải tôi giả bộ không giống mà là cả hai chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, tôi có bạn bè hay không em ấy còn không biết sao?
Vì vậy, tôi nói: "Được rồi, anh đến quán bar!"
Tiểu Hân cực kỳ sợ hãi, kinh ngạc nói: "Là anh đã đánh Lâm Hách Văn?"
Tôi giả vờ không biết gì hết, mờ mịt hỏi: "Lâm Hách Văn? Là ai?"
Mặc dù chuyện này rất ngay thẳng, nhưng tôi vẫn không thể nói cho Tiểu Hân biết, nếu không để em ấy biết được thì tránh không được sẽ bị quát mắng một trận.
“Anh thực sự không biết?” Tiểu Hân nghi ngờ hỏi.
Tôi cười khổ: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì vậy Tiểu Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hân lắc đầu: "Không có gì đâu, không phải là anh là được rồi."
Trong lòng tôi đau nhói, cho tới bây giờ, Tiểu Hân vẫn không muốn nói với tôi chuyện Lâm Hách Văn đã đánh em ấy.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của em ấy, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, anh đã hứa với em sẽ không bao giờ đánh nhau nữa!"
Tôi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của em ấy, cười một cách ngốc nghếch.
Buổi tối ba mẹ nuôi trở về, tôi ở nhà bếp làm hai món đơn giản, sau khi ăn xong thì mọi người về phòng đi ngủ. Tôi nằm trên giường, nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, nở nụ cười ngây ngô, có lẽ cuộc sống hạnh phúc mà mình khao khát sắp đến rồi.
Khoảng mười một giờ tối, cửa phòng tôi đột nhiên bị mở ra, tôi quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hân!