Tôi quay đầu, thấy một nam một nữ đứng trước mặt tôi, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Người phụ nữ kia vui vẻ nói: "Đúng thật là Trần Chấn Phong à?"
Dáng vẻ của tôi có chút thay đổi. Hai người này cùng lớp với tôi hồi cấp ba, Lục Hoành và Đồng Thiến.
Tôi nhớ mang máng, Đồng Thiến còn từng theo đuổi tôi. Ở trong trường năm đó, tôi còn rất nổi tiếng, thành tích rất tốt, lại thêm trông không tệ, có không ít cô gái đều viết thư tình cho tôi. Đồng Thiến chính là một trong số đó. Sự theo đuổi của cô ta còn rất điên cuồng, thường mang bữa sáng tới lấy lòng tôi. Chẳng qua lúc đó cho dù tôi cảm động, nhưng trong lòng đã có Tiểu Hân, cho nên tôi đều từ chối tất cả người theo đuổi khác.
Mà Lục Hoành lại đầu gấu trong lớp. Không ngờ qua nhiều năm, anh ta vẫn không thể nào ném đi khí chất vô lại, đứng trước mặt tôi với dáng vẻ lưu manh giống như cả thế giới chỉ có mình cao quý nhất vậy.
Nhưng nếu là bạn cũ, tôi tất nhiên không thể giả vờ lạnh nhạt, đành mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Lục Hoành, Đồng Thiến à?"
Lục Hoành cười ha hả nói: "Trần Chấn Phong, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây. Năm năm qua, cậu làm gì vậy?"
Tôi thản nhiên nói: "Tôi ra ngoài làm công, cũng vừa mới trở về gần đây thôi."
Mặc dù tôi không có tình cảm bạn bè nhưng tôi vẫn có chút kính trọng. Bởi vì quan hệ giữa Đồng Thiến và Tiểu Hân còn rất tốt, không biết gần đây có liên lạc hay không.
Lục Hoành liếc nhìn tôi với vẻ xem thường, lại cười nói với Đồng Thiến: "Sao anh nhớ, năm đó em còn từng theo đuổi cậu ta nhỉ?"
Đồng Thiến phẫn nộ khoát tay: "Tại trước đây không hiểu chuyện thôi."
Nói vậy là bây giờ hiểu chuyện rồi, nhìn tôi lại thấy không thuận mắt à?
Trong lòng tôi có phần dở khóc dở cười. Xem ra, hai người này cũng không phải dạng tử tế hiền lành gì, cố ý tới gây rắc rối cho tôi đi?
Cũng khó trách được. Cho dù năm đó tôi thường bị bắt nạt, nhưng ai nấy đều biết tôi có một em gái là hoa khôi của trường thường che chở cho tôi, khó tránh khỏi sẽ bị người khác ghen ghét. Lục Hoành chính là một trong số đó. Năm đó, khi Dương Tuấn bắt nạt tôi, Lục Hoành còn thường ngấm ngầm giúp đỡ đấy.
Chỉ là qua nhiều năm như vậy, tôi đã sớm không để lòng chuyện trước kia, không định tính toán chi li, nếu không sẽ không khách sáo như vậy.
Lục Hoành liếc nhìn nhân viên bán hàng bên cạnh tôi, hỏi: "Cậu tới xin một chân bảo vệ à?"
Em gái bán hàng không nhìn được dáng vẻ vênh váo, hống hách của Lục Hoành và Đồng Thiến, đứng ra muốn nói chuyện thay tôi, lại bị tôi cắt ngang trước, nói: "Tôi tới xem nhà."
Vẻ mặt Đồng Thiến thâm trầm nói: "Trần Chấn Phong, mấy năm không gặp, sao cậu còn học được cách nói dối vậy? Cậu có biết giá nhà ở đây thế nào không?"
Lục Hoành cũng nói theo: "Đúng vậy, làm người phải làm tới nơi tới chốn, đừng nói năng bậy bạ, cẩn thận bị người ta vạch trần, cậu nói xem sẽ xấu hổ trước mặt bạn học cũ thế nào?"
Tôi hơi dở khóc dở cười nói: "Được rồi, tôi tới xin chân bảo vệ, có người nói tiền lương là hơn mười lăm triệu một tháng đấy!"
Lục Hoành vỗ nhẹ vào vai của tôi, nói với lời lẽ sâu xa: "Người không học thức như cậu cũng chỉ có thể làm bảo vệ thôi. Tôi đã mua biệt thự số 5, mấy ngày nữa sửa sang xong, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan trong biệt thự, mời phần lớn là các bạn học cũ, còn có một vài người trong giới thượng lưu của thành phố Đông Dương. Đến lúc đó cậu nhớ tới tăng thêm thể diện cho tôi đấy?"
Tôi cười tủm tỉm, gật đầu nói: "Được!"
Lục Hoành liếc nhìn tôi xem thường, nói câu: "Vậy thì tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ bảo Đồng Thiến gửi tin nhắn cho Trần Hân, cậu nhất định phải tới đấy."
Sau đó, anh ta lại dẫn theo Đồng Thiến nghênh ngang rời đi.
Bọn họ đi rồi, em gái bên cạnh căm phẫn, bất bình nói với tôi: "Ông chủ Trần, sao ngài không nói cho bọn họ biết tình hình thực tế chứ? Biệt thự số 5 là loại rẻ nhất trong Hoàn Vũ Thiên Hạ, còn chẳng thể bằng được số lẻ căn số 1 của ngài." Sau đó, cô ta lại che miệng, kinh ngạc kêu lên: "Ngài muốn giả heo ăn hổ à?"
Tôi cười gượng lắc đầu: "Giả heo ăn hổ gì chứ? Bạn học cũ gặp mặt, không cần thiết phải so bì với nhau."
Tạm thời không nhắc tới tôi nói biệt thự số 1 là tôi mua, bọn họ có tin không, ở trong quan niệm của tôi, tâm tư so bì là không cần thiết nhất. Mình sống tốt cuộc sống của mình, không cần để ý tới cái nhìn của người khác mới là quan trọng nhất. Tôi không muốn khoe khoang, càng không khoe khoang những thứ vụn vặn như vậy.
Tôi trở lại phòng kinh doanh địa ốc, sau khi ký xong hợp đồng mua nhà, nhân viên công tác lại lái xe đưa tôi về nhà.
Tôi thay quần áo, lại cưỡi xe điện nhỏ đi tới trường học. Tôi chờ ở cổng một lát thì thấy bóng dáng tuyệt đẹp của Tiểu Hân.
"Tiểu Hân." Tôi vẫy tay.
Nhưng bên cạnh Tiểu Hân còn có một người phụ nữ khác. Sau khi khi thấy rõ mặt cô ta, sắc mặt tôi lập tức âm trầm xuống.
Giang Hiểu!
Hai người đi tới trước mặt của tôi. Tôi xuống xe, kéo Giang Hiểu sang một bên và lạnh lùng nói: "Sao cô lại muốn ở cùng với Tiểu Hân?"
Vẻ mặt Giang Hiểu ngỡ ngàng nói: "Vậy thì sao? Lẽ nào hai chúng tôi không thể trở thành bạn bè à?"
Tiểu Hân đang chờ ở bên cạnh, tôi không tiện nổi nóng ở trước mặt cô. Cho nên, tôi lại cố nén tức giận, khẽ nói: "Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao?"
Tôi cười lạnh, vén tay áo của mình lên. Trên cánh tay chỗ xanh chỗ tím. Tôi nghiêm túc nói với cô ta: "Nhìn thấy không? Lâm Hách Văn đánh đấy!"
Giang Hiểu cầm lấy cánh tay của tôi, mắt lập tức đỏ hoe, cắn răng nói: "Tên Lâm Hách Văn đáng chết này, sao lại ác như vậy chứ?"
Tôi hất tay cô ta ra, lãnh đạm nói: "Nếu cô không muốn tôi lại bị đánh thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Giang Hiểu tủi thân cúi đầu, khẽ cắn môi nói: "Xin lỗi... Tôi thật sự, tôi thật sự chỉ thấy Tiểu Hân có một thân một mình không bạn bè, rất đáng thương, nên muốn làm bạn với cô ấy thôi."
Tôi hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết đâu. Về sau, cô đừng làm phiền tôi nữa. Dáng vẻ này của cô thật sự khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn."
Người Giang Hiểu run lên, giọng cũng run rẩy hỏi: "Anh... anh nói gì?"
Tôi cười lạnh nói: "Tôi nói cô làm cho tôi thấy buồn nôn, nghe chưa? Nghe được thì cút đi cho tôi!"
Trong nháy mắt, nước mắt Giang Hiểu tràn khỏi mi, rất uất ức, đứng tại chỗ không biết làm sao. Tôi không để ý tới cô ta, xoay người trở lại bên cạnh Tiểu Hân. Tiểu Hân nhíu mày chất vấn tôi: "Anh, anh nói gì với Giang Hiểu thế?"
Tôi mỉm cười: "Không có gì, chúng ta đi thôi!"
Tiểu Hân do dự, nghiêm mặt nói với tôi: "Cho dù em không biết anh nói gì, nhưng anh thật sự làm người ta rất đau lòng đấy!"
Tiểu Hân nói xong lời này liền đi tới bên cạnh Giang Hiểu và hạ thấp giọng, không biết đang nói gì.
Tôi không đi qua, chỉ châm một điếu thuốc và lẳng lặng hút. Qua làn khói thuốc lượn lờ, trong lòng tôi vô cùng xúc động.
Tôi biết Giang Hiểu không có ý xấu, nhưng tôi thật sự không muốn lại bị cô ta đánh tan cuộc sống yên tĩnh an phận này, cho nên vì tôi và Tiểu Hân, chỉ có thể uất ức cho cô ta.
Tôi cũng biết mình làm vậy là rất ích kỷ, nhưng tôi hết cách rồi! Dù sao tôi cũng không đến mức để Lâm Hách Văn lại đánh tôi lần nữa chứ?
Sau khi hút hết một điếu thuốc, Tiểu Hân cũng nói chuyện xong. Tôi thấy Giang Hiểu hung hăng trợn mắt nhìn tôi, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Tiểu Hân quay lại trước mặt của tôi, lên xe, liếc nhìn tôi với vẻ oán trách nhưng không nói gì với tôi cả. Tôi cũng lười giải thích, đi xe về nhà.