Cường Giả Trở Lại

Chương 35: Trần chấn phong, mày xong đời rồi!



Lời nói của tôi vang vọng ở trong biệt thự thật lâu sau cũng không bình phục lại, rốt cuộc ngọn lửa giận của tôi đã có chỗ dịu xuống, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Thật ra thì đối với việc Lâm Hách Văn nhục nhã tôi mấy ngày nay tôi cũng chả quan tâm gì mấy, cùng lắm thì cũng có hơi chạnh lòng, dù sao thì lúc tôi rời khỏi Miến Điện là khung cảnh như thế nào, ngoại trừ Hạ Khinh Hàn ra thì cũng không có ai dám làm trái lại lời nói của tôi, chứ đừng nói chi là có người dám đánh tôi.

Tôi cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, trước khi tôi chưa nổi tiếng thì tôi đã từng chịu rất nhiều trận đánh, so với việc Lâm Hách Văn đánh tôi cùng với trước đó căn bản cũng không đau không ngứa.

Nhưng mà kể từ sau khi tôi trở lại thành phố Đông Dương, mục tiêu của tôi cũng chỉ có một cái, đó chính là lời hứa vào năm năm trước.

Đợi anh trở về, anh sẽ bảo vệ em cả một đời!

Nhưng mà Lâm Hách Văn thật sự quá đáng, Tiểu Hân cũng chỉ là không cẩn thận đụng phải anh ta, anh ta liền muốn Tiểu Hân phải quỳ xuống để buộc dây dài lại cho anh ta, cái này hoàn toàn chính là đang kiếm chuyện với người khác.

Tiểu Hân ở sau lưng nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của tôi, tôi định thần lại, thân thể run nhẹ, quay đầu lại nhìn về phía em ấy, em ấy nhìn tôi, trong mắt có chút xa lạ.

Tôi nhận ra mình quá tàn bạo, ngang ngược ở trong mắt hóa thành dịu dàng, cưng chiều vuốt ve mái tóc của em ấy, dịu dàng nói: “Ngoan, sau này cũng không còn ai dám bắt nạt em nữa đâu.”

Tiểu Hân cũng không mở miệng, một hồi lâu sau em ấy mới nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lâm Hách Văn ở trên mặt đất.

Không biết là từ lúc nào Lâm Hách Văn đã chạy thoát từ dưới chân của tôi, không ngừng bò xuống dưới võ đài, tôi không thèm để ý tới. Nếu như mà tôi giết anh ta ở trước mặt của nhiều người như vậy, cái đó cũng không khỏi quá vô pháp vô thiên rồi, nếu như vậy thì cho dù Kỳ Hoa Kiện có lòng tốt muốn bảo vệ cho tôi thì cũng chỉ sợ là phải bất lực.

Lúc này Lục Hoành ở cách đó không xa đã hơi đứng ngồi không yên, dù sao thì ngày hôm nay cũng là ngày vui của cậu ta, xảy ra một chuyện máu tanh như vậy, với lại người tôi đánh lại là Lâm Hách Văn, ít nhiều gì cậu ta cũng phải có chút trách nhiệm. Nhưng mà khí thế ở trên người của tôi hồi lúc nãy quả thật quá kinh khủng, cậu ta không dám đứng ra ngăn cản tôi, mà bây giờ sau khi tôi đã dịu lại rất nhiều rồi cậu ta mới có dũng khí đứng ra.

Lục Hoành đi đến trước mặt của tôi, muốn nổi giận với tôi, thậm chí là trong lòng cũng đã chuẩn bị lời nói rất kỹ càng. Nhưng mà tôi vừa mới quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy hai mắt của tôi, trong chốc lát sự phẫn nộ và vẻ phách lối vốn có của cậu ta lại trở nên mềm nhũn: “Trần... Trần Chấn Phong, cậu chán sống rồi có đúng không, anh Lâm sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Khóe miệng của tôi nâng lên một độ cong trêu tức: “Nếu cậu không mở miệng thì tôi cũng quên là còn có cậu nữa đó.”

Lục Hoành bỗng nhiên lại giật mình, hỏi ngược lại theo bản năng: “Cậu có ý gì hả?”

Sau đó hai mắt của Lục Hoành đột nhiên co rút lại, hoảng hốt nói: “Chẳng lẽ là cậu còn muốn đánh tôi?”

Chỉ có điều là giọng nói mới vừa dứt thì thân thể của cậu ta liền trực tiếp bay ra bên ngoài, sau đó lại đập lên trên người của Lâm Hách Văn đang muốn chạy trốn, cả hai xếp chồng lên nhau, phát ra một tiếng vang trầm thấp, hai người không hẹn mà kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lục Hoành tức giận không thể kiềm chế được, đang chuẩn bị đứng dậy bên tai lại truyền đến âm thanh ung dung của tôi: “Ngay cả anh ta mà tôi cũng dám đánh, huống hồ chi là cậu?”

Lúc này cái cô Đồng Thiến đó không nhìn được nữa rồi, ngày hôm nay vốn dĩ là một ngày vui vẻ đến cỡ nào, cô ta chính là tiêu điểm của mọi người, tất cả mọi người vô cùng ghen tị với cô ta. Nhưng mà đột nhiên tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang nhìn tôi và Trần Hân, cái này làm cho trong lòng của Đồng Thiến khó chịu đến cực điểm, cô ta đỏ hồng hai mắt nhào đến trước mặt của tôi, vươn tay ra muốn đánh tôi nhưng mà lại bị tôi lạnh lùng trừng mắt một cái, cô ta lập tức liền sợ hãi.

Nhưng mà cô ta lại không phục, bỗng nhiên ánh mắt của cô ta lóe lên, dưới tình huống mà tôi không kịp chuẩn bị em ấy vươn tay ra đột ngột thay đổi phương hướng, đánh lên trên mặt của Trần Hân, cũng tức giận quát: “Trần Hân, cậu làm cho tôi quá thất vọng, cậu xem xem anh trai của cậu đang làm cái gì đây hả.”

Một cái tát kia qua đi, dường như là toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, Trần Hân che một nửa mặt kinh ngạc nhìn Đồng Thiến, ngay cả tôi cũng nhịn không được mà sững sờ.

Đồng Thiến bị điên rồi đó à?

Cơn giận vô tận đột nhiên cuộn trào ở trong lòng của tôi, tôi đã đánh mất lý trí một lần nữa, giơ tay ra với vận tốc sét đánh không kịp bưng tay mà bóp lấy cổ của Đồng Thiến, bàn tay vừa mới dùng sức, trong nháy mắt gương mặt của Đồng Thiến liền đỏ lên, hai mắt cũng trở lòi ra, diện mạo dữ tợn, tôi lạnh lùng nói: “Cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tay có đúng không?”

Đồng Thiến há miệng muốn nói chuyện, nhưng mà cổ họng giống như là bị cái gì đó kẹp chặt, một chữ cũng không nói nên lời, cô ta toét mắt ra nhìn chằm chằm vào tôi như là hận không thể ăn tôi.

Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ mà nhìn về phía tôi, không dám thở mạnh, lại càng khâm phục dũng khí của Đồng Thiến. Tôi rõ ràng đã nói rồi, không cho phép gây chuyện với Tiểu Hân nữa, nhưng mà chỉ trong chốc lát Đồng Thiến lại đánh Tiểu Hân ở trước mặt của tôi.

Cái này là đang đội gió gây án!

Gương mặt của Đồng Thiến chuyển từ đỏ sang trắng, cô ta đang sống sờ sờ bị tôi bóp chết, vào thời khắc cuối cùng một âm thanh mềm mại đánh về phía tôi: “Anh ơi.”

Trong chốc lát, thế giới của tôi không còn đục ngầu nữa, sau khi hoàng hồn lại thì lúc này tôi mới phát hiện Đồng Thiến sắp chết rồi.

Là thật sự sắp chết, là vì lúc trước tôi đã nhìn thấy Hạ Khinh Hàn đã bóp chết một người đang sống sờ sờ, bộ dạng chính là như vậy.

Tôi buông lỏng cô ta ra, sau khi được giải thoát thì Đồng Thiến há miệng lớn hô hấp không khí, sắc mặt cũng đã từ từ thay đổi tốt hơn.

Nhìn ánh mắt hung tợn của Đồng Thiến, tôi trực tiếp đá lên bụng cô ta một phát, lại vô cùng chuẩn xác đáp ở trên người của Lâm Hách Văn một lần nữa.

Có một câu nói rất hay, đàn ông tốt sẽ không đấu với phụ nữ, lời nói này trong mắt tôi chính là cái rắm.

Năm năm qua tôi đã gặp quá nhiều người phụ nữ tâm địa tàn nhẫn, độc ác như rắn, mặc dù là bọn họ có gương mặt vô hại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà đã ra tay rồi thì thật sự còn độc ác hơn là so với đàn ông.

Nếu như mà bạn nhân từ với bọn họ, đó mới chính là tàn nhẫn nhất đối với mình.

Lúc này những người ở đây không còn ai dám đứng ra, những người bạn học cũ cũng đồng loạt hoảng sợ nhìn về phía tôi, mấy người bạn phú nhị đại của Lâm Hách Văn cũng vô cùng sợ hãi.

Từ xưa đến nay tôi cũng không quan tâm tới thiên chi kiêu tử, cùng với việc anh là thế gia nào, chỉ cần đắc tội với Tiểu Hân, vậy thì cũng chỉ có thể nói cho anh biết.

Anh xui rồi!

Tôi không phản ứng lại mấy người nịnh nọt này, quay đầu mỉm cười với Tiểu Hân: “Chúng ta đi chứ?”

Tiểu Hân thành thật gật đầu, nhưng mà nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, tôi nắm lấy tay em ấy, chẳng biết từ lúc nào em ấy khẩn trương đến nơi ở trong lòng bàn tay đều đầy mồ hôi.

Tôi nắm thật chặt tay của em ấy, ánh mắt kiên định, anh đã đồng ý với em bảo vệ em cả một đời.

Tiểu Hân rất cảm động, ngày hôm nay không có tôi nói không chừng còn phải uống rượu với cái đám bạn bè của Lâm Hách Văn.

Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không biết được, nhưng mà chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Tôi dẫn theo Tiểu Hân đi ra ngoài cổng biệt thự, cũng không có ai ngăn cản lại.

Nhưng mà bỗng dưng bước chân của tôi đứng im, tôi nghe thấy một trận tiếng bước chân đang truyền đến từ bên ngoài biệt thự.

Quả nhiên là trong năm giây, một đám người tràn vào trong biệt thự, người nào cũng mặc đồng phục của bảo vệ, ở trên mặt của người cầm đầu có một vết sẹo dao dữ tợn, anh ta mang theo cây gậy cảnh sát, khí thế rất là hung hãn, chắc có lẽ là bộ đội về hưu, ánh mắt của anh ta quét nhìn toàn trường, cuối cùng mới lên giọng nói: “Là ai dám gây sự ở Hoàn Vũ Thiên Hạ?”

Lục Hoành ở sau lưng của tôi nhìn thấy bảo vệ đã ra trận, gian nan đứng lên, cuồng vọng cười ha ha, nói: “Trần Chấn Phong, mày xong đời rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.