Cường Giả Trở Lại

Chương 39: Lá gan của cậu thật lớn



"Đứng lại cho tôi!" Cảnh sát phẫn nộ quát với tôi.

Khóe miệng tôi hơi cong lên, nghiền ngẫm hỏi: "Anh cảnh sát, tôi làm gì sai sao?"

Cảnh sát móc giấy chứng nhận cảnh sát từ túi trước ngực ra, nghiêm túc nói với tôi: "Cậu bị tình nghi ẩu đả, cố ý gây thương tích, xin phối hợp với chúng tôi đến cục cảnh sát điều tra, tôi khuyên cậu, không cần phải phản kháng vô ích!"

Lời nói sau cùng, giọng điệu vô cùng nặng nề.

Tôi không nói gì, lôi một điếu thuốc trong túi ra, yên lặng đốt, phun ra một làn sương.

Lúc này, Trương Duệ bước lên giảng hòa nói: "Cảnh sát Tôn, anh xem xem có phải là có người báo án giả rồi không?"

Tôn Vinh lạnh lùng cười, chỉ vào Lâm Hách Văn toàn thân máu me hấp hối trên đài, lạnh nhạt nói với Trương Duệ: "Ông chủ Trương, ông cảm thấy thế nào?"

Trương Duệ thất sắc, có chút không biết trả lời thế nào, đây không phải là bằng chứng bày ngay trước mắt sao? Tôi căn bản không cách nào phản bác.

Nói thật, tôi cũng hoàn toàn không có ý định phản bác.

Lâm Hách Văn trên đài nhìn thấy cảnh sát đến, đột nhiên điên cuồng cười, anh ta nhổ một ngụm máu sang bên cạnh, dùng hết sức toàn thân hét lớn với tôi: "Trần Chấn Phong! Mày xong đời rồi! Đợi mày vào đó, tao không chỉ chơi Trần Hân, mà còn giết sạch cả nhà mày!"

"Ầm ĩ!" Tôi nhàn nhạt nói một câu, một cước đạp bay băng ghế gần nhất, trực tiếp bay ra ngoài, chuẩn xác không sai đập vào đầu Lâm Hách Văn, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trước mắt tôi sầm lại hôn mê.

"Cậu em Phong..." Trương Duệ kinh hãi trợn mắt há mồm, tôi đây đúng là điên rồi, vốn tội danh đã đủ rồi, nhưng ai biết được, tôi lại đứng trước mặt cảnh sát đánh người!

Lúc này tôi có mọc cánh cũng khó thoát.

Thương thế của Lục Hoành cũng khá tốt, anh ta đứng bên cạnh cảnh sát, chỉ vào tôi hung dữ nói: "Cảnh sát, Trần Chấn Phong không chỉ đánh cậu Lâm, còn đánh tôi và bạn gái tôi, không chỉ thế, anh xem phòng ốc của tôi, đều là anh ta làm loạn, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Xin anh nhất định phải nhìn rõ mọi việc, cho chúng tôi một công đạo!"

Tôn Vinh nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu ta."

Nói xong Tôn Vinh chỉ vào sổ ghi chép trước ngực, trầm giọng nói với tôi: "Tên nhóc, chỗ này của tôi còn có chứng cứ, xin phối hợp với chúng tôi, bây giờ tôi đã thông báo với cậu ba lần, nếu như còn dám cãi lời, chúng tôi chỉ có thể chọn biện pháp cưỡng chế!"

"Thông báo lần đầu tiên! Mời cậu lập tức phối hợp với chúng tôi!" Tôn Vinh lời lẽ chính đáng quát lên với tôi.

Ánh mắt tôi không chút gợn sóng, ngược lại bé Hân đằng sau tôi lại vô cùng căng thẳng, bàn tay nhỏ bé bị tôi nắm lấy đều là mồ hôi, tôi xoay người, hôn lên trán cô ấy, ôn nhu nói: "Có anh đây, đừng sợ!"

Cuối cùng Tiểu Hân cũng trấn định một chút, nhưng trong mắt vẫn rất là sợ hãi, bởi vì trong nhận thức của em ấy, cho dù tôi có năng lực to lớn thế nào, cũng không thể cãi lời cảnh sát!

Nhưng mà, đây là sự thật!

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cảnh sát đại biểu cho quốc gia, tôi không có năng lực cãi lại mệnh lệnh của cảnh sát.

"Thông báo lần thứ hai, mời cậu lập tức phối hợp với chúng tôi!" Tôn Vinh lại hét lớn với tôi, đồng thời móc gậy cảnh sát bên hông ra, hùng hổ nhắm vào tôi.

Tôi hít sâu một hơi, không kiên trì nữa, chủ động vươn hai tay ra.

Tôn Vinh thấy thế, vẫy tay với người đứng sau, một cảnh sát lập tức cầm còng tay đi đến, ánh mắt rất cảnh giác, mà tôi căn bản không có ý định phản kháng, cho nên, anh ta nhanh chóng khóa tôi lại, theo sát đó, anh ta lập tức áp giải tôi ra khỏi cửa.

Cùng với tôi, còn có Hân, cô ấy thân là người trong cuộc, tuy nói không cần phải đối xử như vậy, nhưng cũng phải phối hợp tiến hành điều tra.

Rất nhanh, tôi và Tiểu Hân đều lên xe cảnh sát, trong quá trình đến cục cảnh sát, Tiểu Hân lo lắng đề phòng, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không mấy lạc quan.

Tôi duỗi hai tay bị còng ra, ôm lấy khuôn mặt mũm mĩm của em ấy, mềm mại, rất là thú vị, tôi cười đùa nói: "Sợ sao?"

Hân gật nhẹ đầu, không biết nên nói với tôi thế nào.

Tôi bĩu môi: "Yên tâm đi, mọi thứ rồi sẽ chấm dứt thôi."

Tôn Vinh khóa người tôi, trầm giọng nói với tôi: "Cậu nhóc, gan của cậu cũng lớn thật, có biết là đánh ai không?"

Tôi cười nhẹ: "Đương nhiên biết rõ."

Tôn Vinh hơi than nhẹ nói với tôi: "Tôi biết, khẳng định cậu có nỗi khổ gì đó, người bị buộc đến đường cùng, sẽ làm một số chuyện cực đoan cũng bình thường, nhưng cậu không nghĩ đến những người quan tâm đến cậu, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào sao? Ví dụ như người bên cạnh cậu đây."

Xem ra Tôn Vinh này cũng không tệ lắm, tôi khẽ cười nói: "Cảm ơn anh cảnh sát đã hiểu, nhưng anh nghĩ nhiều quá rồi."

Tôn Vinh lắc đầu: "Xem ra cậu vẫn là chưa biết rõ cậu Lâm, mặc dù tôi cũng rất hận cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là con nối dòng duy nhất của nhà họ lâm, cậu ta chịu uất ức lớn như vậy, nhất định sẽ làm người trong cục không dễ chịu, huống chi, cậu đánh cậu ta ngay trước máy ghi hình của tôi, chỉ sợ đời này khó thoát nổi."

Tôn Vinh cũng có hiểu biết nhất định đối với Lâm Hách Văn ăn chơi trác táng này, cấp trên của anh ta đã từng xử lý không ít phiền phức cho nhà họ Lâm, trước kia, Lâm Hách Văn uống rượu lái xe đụng chết một người, nhưng lại không bị làm sao cả, việc này lúc ấy gây ra một động tĩnh lớn, nhưng trong vòng một đêm, tất cả chứng cớ đều biến mất, mà ngay cả Lâm Hách Văn lúc đó lại lấy thêm một tấm bằng lái, còn nói người chết là muốn ăn vạ, kết quả tốc độ xe Lâm Hách Văn không bị kéo xuống, cuối cùng tượng trưng đền bù một ít tiền, án của nhà này cuối cùng cũng đều bị bác bỏ.

Tôn Vinh là người chính nghĩa, anh ta hận loại phú nhị đại như Lâm Hách Văn, nhưng lại bất lực, mặc dù nói hôm nay nhìn cậu ta bị đánh trong lòng rất sướng, nhưng anh ta là cảnh sát, không thể dùng tình cảm riêng tư của mình để quyết định một chuyện, cho nên tôi nên xử phạt thế nào thì phải bị xử phạt thế đấy..

Mà tôi, ngược lại cũng không để ý như thế, thản nhiên nói với Tôn Vinh: "Có thể cho tôi một điếu thuốc không?"

Tôn Vinh do dự, một điếu thuốc đưa đến trước miệng tôi, sau khi đốt lên, tôi hít một hơi sâu, kéo mở cửa sổ phun ra ngoài, chậm rãi nói: "Con người anh thật tốt!"

Tôn Vinh cười khổ nói: "Người tốt thì có ích gì? Thời đại này, người tốt thì chết sớm, mà những người xấu kia, lại sống rất vui vẻ."

Tôi lắc đầu: "Không, người tốt cuối cùng cũng sẽ được hồi báo, tin tưởng tôi đi!"

Tôn Vinh trầm mặc một lát, chân thành nói với tôi: "Cậu không giống với những người thanh niên khác, trong xương có một loại khí chất tự tin, nếu như không có chuyện hôm nay, sau này cậu nhất định sẽ không tầm thường."

Tôi dở khóc dở cười nói: "Sao lại nói như là hôm nay tôi phải chết vậy?"

Tôn Vinh trầm giọng nói: "Đợi lát nữa đến cục cảnh sát, nếu không có gì bất ngờ, thì không phải tôi thẩm vấn cậu."

Lời này, tôi lập tức hiểu ra, nói không chừng lúc này cục cảnh sát đã chuẩn bị xong người thẩm vấn tôi.

Tôi cũng không sợ hãi, thậm chí còn nở nụ cười

Tốt!

Hôm nay xem như là tôi vì thành phố Đông Dương trừ sâu bọ!

Nửa tiếng sau, xe đến cục cảnh sát, tôi bị áp giải đến phòng thẩm vấn.

Quả nhiên, người thẩm vấn tôi không phải Tôn Vinh mà là một cậu trai trẻ, dáng vẻ lưu manh, thật không biết người như vậy thi vào thế nào, trong chuyện này khẳng định có mờ ám.

"Nói đi, đánh người thế nào?" Người thanh niên vô lại nói với tôi.

"Em gái của tôi đâu?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Người thanh niên lạnh lùng cười: "Cô ta không có việc gì, cho nên thả đi rồi."

Tôi biến sắc, Tiểu Hân rời khỏi cục cảnh sát, đối với tôi mà nói không phải là một chuyện tốt!

Bởi vì, chỉ cần Tiểu Hân ở bên cạnh tôi, tôi có tự tin tuyệt đối có thể bảo vệ em ấy, nhưng em ấy vừa đi, tôi bảo vệ thế nào?

Hơn nữa, đây nhất định là cố ý để Hân đi!

Lập tức, trong lòng tôi có chút nóng nảy, lạnh nhạt nói với người thanh niên kia: "Gọi cục trưởng mấy người đến đây!"

Người thanh niên không vui nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Cấp bậc gì mà có thể gặp được cục trưởng chúng tôi?"

"Tôi nói!" Tôi cúi đầu, đột nhiên quát to: "Gọi ông ta đến đây cho tôi!"

"F**k!" Người thanh niên bị dọa đến sững sờ, khuôn mặt đỏ lên, cầm gậy cảnh sát đi về phía tôi.

Rất nhanh, anh ta đi đến bên cạnh tôi, chỉ gậy cảnh sát vào mũi tôi, lạnh nhạt nói: "Hô to gọi nhỏ với ai? Có biết đây là đâu không?"

Trong lòng không chút gợn sóng của tôi bắt đầu động đầy, giọng hung ác: "Nói cho ông ta biết, tôi Trần Chấn Phong, muốn tìm ông ta!"

Có lẽ giọng điệu của tôi thật sự rất nghiêm túc, người thanh niên kia có chút kinh ngạc, hồ nghi hỏi tôi: "Cậu thật sự quen biết với cục trưởng chúng tôi?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, trễ nãi chuyện này, anh không gánh nổi!"

Trong lòng người thanh niên có chút buồn bực, một bên là tôi uy hiếp anh ta, nếu như tôi thật sự quen biết cục trưởng, như vậy anh ta gặp họa rồi.

Nhưng mặt khác, nhà họ Lâm hạ lệnh, phải “sắp xếp” cho tôi thật tốt!

Không biết qua bao lâu, người thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Tôi lại muốn xem, có phải cậu nói láo hay không."

Sau khi nói xong, người thanh niên lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm một dãy số, rất nhanh, điện thoại được kết nối, sau mấy câu nịnh nọt lập tức dập máy.

Sau đó, người thanh niên nói với tôi: "Cậu cứ chờ đi."

Tôi như trút được gánh nặng thở phào một hơi, trên gương mặt tái nhợt miễn cưỡng có chút huyết sắc, mỉm cười nói với người thanh niên: "Cảm ơn anh."

Người thanh niên cười nhạo nói: "Cám ơn tôi? Nếu như lát nữa cục trưởng không biết cậu, vậy thì cậu thảm rồi."

"Sẽ không!" Sau khi nói xong, tôi nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi.

Cuộc sống năm năm này, làm tôi hiểu được một đạo lý rất sâu sắc.

Đó là cho dù ở dưới tình huống nào, đều phải giữ tỉnh táo tuyệt đối, tuyệt đối không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào khi xúc động.

Giống như vừa rồi, mặc dù tôi rất tức giận, cũng hoàn toàn có năng lực bẻ gãy còng tay, nhưng tôi lại không làm vậy!

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa phòng thẩm vấn truyền đến tiếng bước chân, người thanh niên vội vàng đi ra ngoài, sợ hãi nói: "Cục trưởng Tô!"

Mà cục trưởng Tô vội vàng chạy đến nhìn thấy tôi bị còng sắc mặt cũng biến đổi lớn, giọng nói run rẩy: "Trần... Trần Chấn Phong!"

Tôi lãnh đạm nói: "Thả tôi ra trước!"

Cục trưởng Tô vội vàng cho người cởi còng tay của tôi ra.

Sau khi được giải thoát, tôi quay đầu nhìn người thanh niên kia, nói với cục trưởng Tô: "Chuyện của tôi với ông, không nên để người khác biết được, hiểu ý tôi không?"

"Hiểu được!" Cục trưởng Tô nghiêm túc nói, sau đó, ông ta lạnh nhạt nói với người thanh niên: "Cao Mãnh, cậu tạm thời rời khỏi thành phố Đông Dương đi, bên phía Thiên Thành cần nhân viên cảnh sát hỗ trợ, tôi điều cậu qua đó, việc ngày hôm nay, cậu không biết gì cả, hiểu chưa?"

"Hiểu…hiểu rồi." Người thanh niên nơm nớp lo sợ nói, trong ánh mắt nhìn tôi, lộ vẻ sợ hãi.

Thấy chuyện cũng xử lý gần xong, tôi nói với cục trưởng Tô: "Có xe không?"

Thời gian đã qua lâu rồi, bây giờ tôi không biết Hân ở đâu, cho nên, có thể có chiếc xe đi tìm đương nhiên là tốt nhất!

Cục trưởng Tô nghe thấy tôi nói, vội vàng nói: "Đi theo tôi!"

Sau khi nói xong, hai chúng tôi rời khỏi phòng thẩm vấn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.