Thật ra từ lúc bọn họ bước vào khu chung cư thì tôi đã cảnh giác trước rồi.
Khả năng quan sát của tôi mạnh hơn những người bình thường rất nhiều, bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng bị tôi phát hiện được, bọn họ gây tiếng động lớn như thế mà nếu tôi không phát hiện được thì đúng là sỉ nhục cuộc sống nằm vùng năm năm của tôi.
Nhậm Thiên thấy tôi chủ động xuất hiện thì mừng rỡ đến nỗi nhảy cẩng lên, anh ta chỉ vào tôi, kích động nói: "Anh họ, chính là thằng chó này! Con mẹ nó, suýt chút nữa nó đã bóp chết em rồi!"
Tống Hòa cau mày lạnh lùng nhìn tôi, không hành động thiếu suy nghĩ mà một lúc lâu sau anh ta mới trầm giọng nói: "Là cậu đánh em họ tôi?"
Tống Hòa lạnh lùng cười: "Vậy mà còn dám bước ra đây à?"
Tôi bình tĩnh lên tiếng: "Người nhà tôi còn đang ngủ, không muốn làm phiền đến họ."
Khóe miệng Tống Hòa khẽ nhếch lên, giận dữ hỏi: "Thế có biết tôi là ai không?"
Tôi vẫn bình tĩnh cười cợt như cũ: "Không biết, cũng không muốn biết.”
Nhậm Thiên đứng bên cạnh không kiên nhẫn hét lên: “Anh họ, anh lải nhải với nó làm gì? Đập gãy chân nó đi."
Tống Hòa không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, có lẽ là do tôi quá bình tĩnh nên mới khiến anh ta sinh ra cảm giác tôi là một người phi thường không thuộc về thế giới này.
Chỉ có kẻ nào thực sự trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi mới có thể nhận ra tôi không giống người thường, nhưng rõ ràng là Tống Hòa còn kém rất nhiều, hơn nữa tôi đã cố ý che dấu không cho ai nhận ra sự tàn ác của mình, trong mắt người ngoài thì tôi chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi.
Đây không phải là tôi đang sói đội lốt cừu, mà là do tôi bắt buộc phải giữ cảnh giác tuyệt đối.
Hạ Khinh Hàn bị bắt gây ra một loạt sự thay đổi rất nghiêm trọng, có không ít người cũng gặp nạn theo, tuy bọn họ không biết là tôi phản bội Hạ Khinh Hàn nhưng lúc này Miến Điện đang cấp bách cần có một người đứng ra làm chủ, mà tôi lại là người thích hợp nhất, vì thế Miến Điện và thế giới ngầm ở biên giới đang lùng sục truy tìm tin tức của tôi ở khắp nơi. Có người đoán tôi bị bắt, cũng có người nói tôi chết rồi.
Nhưng không ai biết tôi là gián điệp, bởi vì tôi ngụy trang không có bất cứ sơ hở nào.
Nhưng tôi nghĩ.... có lẽ có một người biết.
Tôi không muốn bị bọn họ phát hiện, Vương Vũ trong lòng tôi đã chết, còn sống chính là Trần Chấn Phong.
Tống Hòa hình như còn đang do dự, anh ta không hiểu được tôi có ý gì, bỏi vì tôi cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng vì giữ gìn mặt mũi danh tiếng của mình, anh ta vẫn ra lệnh một tiếng: "Đánh tàn phế nó cho tao!"
Lập tức tất cả đều lao về phía tôi, đoán chừng có mười mấy người, trong đó có không ít thanh niên máu mặt từng theo Tống Hòa lăn lộn, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Tôi nheo mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén, đột nhiên di chuyển, bóng người nhanh như gió, nhoáng cái đã cho kẻ đứng gần nhất một cú đá, khiến hắn ta bay ngược luôn ra ngoài.
Chỉ năm phút sau, trước mặt tôi là một đám người ngã như ngả rạ, tiếng kêu rên vang lên nhốn nháo khiến người trong khu chung cư hoảng sợ, không ít người thò đầu ra cửa sổ xem có chuyện gì.
Còn Tống Hòa sớm đã trợn mắt há hốc mồm, trong lòng tôi thì chẳng hề xao động.
Tôi nhìn Tống Hòa với vẻ mặt đầy sự trêu tức, thản nhiên hỏi: "Dẫn theo một đám tôm tép cá ươn như vậy đến đây mà cũng dám đòi báo thù à?"
Tống Hòa không nhịn được mà nuốt nước bọt, hoảng sợ đến nổi đầu rạp xuống đất, anh ta không sao hiểu được vì sao tôi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, từng đòn từng chiêu đều nhằm vào chỗ trí mạng, hễ trúng đòn là sẽ mất đi năng lực chiến đấu ngay lập tức..
"Anh... rốt cuộc cậu là ai?" Tống Hòa tái mặt hỏi.
Tôi bình tĩnh nói: "Anh không tư cách hỏi câu này, tôi mong anh có thể biết thân biết phận một chút, đừng trêu chọc đến tôi nữa, hiểu không?"
"Hiểu!" Tống Hòa nơm nớp lo sợ mà gật đầu.
Mối nguy cứ thế bị xoá bỏ, tôi cũng chẳng có tí vui sướng nào sau chiến thắng, nhấc chân đi ra khỏi khu chung cư.
Tống Hòa đỡ mấy anh em bị thương đứng dậy, nước mắt chảy ngược vào trong, từ khi bước vào giang hồ đến giờ, Tống Hòa anh chưa bao giờ phải chịu nhục nhã nặng nề đến vậy.
Đối phương chỉ có một người mà đã đánh tàn cả đám bọn họ.
Hơn nữa, Tống Hòa đã nhìn ra, nếu tôi ra tay thật thì có thể giết chết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
“Anh họ! Không thể chịu thua như thế được!" Nhậm Thiên hung hăng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên tia âm u: "Bây giờ chúng ta lập tức đi bắt ba mẹ với em gái cậu ta, để xem lúc đấy cậu ta còn dám đánh lại không?"
“Câm miệng!” Tống Hòa quát lớn nói: "Nếu cậu dám làm như thế, không cần cậu ta đánh cậu, anh đây sẽ là người đánh cậu đầu tiên!”
Nhậm Thiên không phục nói: “Không lẽ bỏ qua như thế sao? Nhiều anh em của anh bị thương như vậy, còn cậu ta thì vỗ mông bỏ đi như người không liên quan gì đến chuyện này."
Tống Hòa nhíu mày, sóng to gió lớn trong lòng nổi lên cuồn cuộn, sau một lúc suy nghĩ, anh ta mới chậm rãi nói: “Để anh xin ý kiến của sếp Duệ.”
Khách sạn Thiên Duyệt.
Hôm nay Trương Duệ hiếm lắm mới có thời gian nhàn rỗi nên đã đặc biệt đưa vợ con đi hưởng thụ.
Trương Duệ nhìn chung cũng không quá cao, ước chừng khoảng 1m7, mặt chữ điền, giữa hai hàng lông mày lộ ra được một cảm giác khiến người ta nhận thấy người này rất khôn khéo, đôi mắt đó cũng rất sắc bén.
Trong căn phòng riêng rộng lớn với một loạt đồ đạc trang trí rực rỡ sắc màu, Trương Duệ trút bỏ mệt mỏi thường ngày, cùng vợ nói cười vui vẻ.
Thế nhưng điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, bà xã Trương Duệ khẽ cau mày, không vui nói: "Lại có chuyện gì vậy?"
Trương Duệ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Tống Hòa, anh ta bất lực thở dài nói: "Nói không chừng là có chuyện quan trọng, anh đi nghe điện thoại một chút!"
Sau khi bước ra khỏi phòng riêng, Trương Duệ đi tới căn phòng sát bên cạnh, trong bóng tối, Trương Duệ bắt máy trả lời cuộc gọi, lên tiếng bằng một loại cảm xúc không vui vẻ gì: "Đã muộn như vậy rồi mà còn có chuyện gì?"
Tống Hòa ở đầu dây bên kia có chút khó mở miệng, dù sao cũng là chuyện riêng tư, thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Sếp Duệ, tôi gặp chút phiền phức."
Trương Duệ cau mày: "Nói!"
Tống Hòa trầm giọng trình bày: "Tôi đã gặp một cao thủ, cậu ta rất lợi hại! Chỉ một mình mà đánh hạ hết tất cả người của tôi."
Trương Duệ sửng sờ, ngạc nhiên hỏi lại: "Mạnh như vậy sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Duệ khá tin tưởng Tống Hòa và đàn em của anh ta, chuyện này quả thực có chút kỳ lạ khó tin.
Tống Hòa kể rõ ràng những chuyện đã diễn ra, chỉ là anh ta giấu nhẹm đi chuyện của quản đốc lúc đầu, biến bản thân trở thành người bị hại, Trương Duệ nghe xong thì trầm giọng nói: “Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ có một mình cậu mất thể diện mà đến cả thể diện của tôi cũng mất luôn! Chờ sáng mai, cậu gọi thêm vài người, tôi sẽ tự mình qua đó xem xem!"
Khi nghe thấy những lời đó thì Tống Hòa vui mừng khôn xiết, có Trương Duệ ra mặt thì chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Duệ cảm thấy sau lưng vô cùng ớn lạnh, bầu không khí rất kỳ quái, cảm giác giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trương Duệ cau mày đứng dậy định rời đi, nhưng ai ngờ phía sau lại truyền đến một giọng nói bình tĩnh: "Ông chủ Duệ, chúng ta nói chuyện đi?"
Trương Duệ nhất thời rợn cả tóc gáy, anh ta nhớ rõ lúc đi vào không có ai, sao đột nhiên lại có người chạy đến sau lưng anh ta vậy chứ?
Trương Duệ bất giác nuốt nước bọt, sợ hãi quay đầu nhìn lại, trong bóng tối có một bóng người đang bình tĩnh đứng ở đằng sau cái ghế.
Nhìn thấy Trương Duệ nhìn lại, người đó còn nở một nụ cười xấu xa, nếu như không phải Trương Duệ không tin có ma, bằng không thì anh ta thật sự cho rằng mình đã gặp phải ma rồi!
Điều này thật quá kinh khủng, quá đáng sợ!
Trương Duệ run rẩy nơm nớp lo sợ nói: "Cậu là ai?"
“Ông chủ Duệ, anh vừa rồi mới nói ngày mai muốn tự mình dẫn người đến gặp tôi đó!” Trong bóng tối, tôi nói đùa trêu chọc Trương Duệ.