Đường Kiệt không buồn để ý tới Tào Phương Phương, trực tiếp cưỡng ép lục túi của Lâm Phàm, nhanh chóng tìm ra lá thư màu hồng phấn mà ban nãy Tào Phương Phương đã nhét vào tay Lâm Phàm.
"Oa! Thư tình sao? Lại còn có đứa ngu ngốc nào tỏ tình với tên ẻo lả Trần Dương này à? Ta rất muốn xem xem đến cùng là ai gửi, sau đó ở trước mặt người kia hung hăng đánh tên Trần Dương này một trận, để nàng ta nhìn xem, tên Trần Dương mà nàng ta thích bị chúng ta đánh có bao nhiêu thảm."
"Tào Phương Phương, ha ha ha. . . Ngươi chính là Tào Phương Phương đúng không? Vậy thì lá thư tình này chính là do ngươi viết rồi. Để ta đọc xem ngươi đã viết thứ sến sẩm gì."
Đường Kiệt thích làm nhất chính là những chuyện bức ép người như vậy.
Niềm vui của gã chính là được xây dựng ở trêи sự thống khổ của kẻ khác.
"Không cho phép ngươi nhìn."
Hai mắt Tào Phương Phương đỏ bừng, đó là lá thư mà nàng rất vất vả để lấy dũng khí viết cho Trần Dương. Tuy rằng nội dung bức thư không có bao nhiêu chữ, nhưng đó đều là lời thật lòng mà nàng đã rúc trong tấm chăn, suy nghĩ thật lâu mới dám đặt bút viết xuống.
Chỉ là sự phản đối yếu ớt của Tào Phương Phương ngược lại triệt để kϊƈɦ phát sự hào hứng của đám người Đường Kiệt.
Đúng lúc ấy, Lâm Phàm đột ngột siết lấy cổ tay của Đường Kiệt, bình tĩnh nói: "Đồng học, ngươi quá đáng rồi, ngươi không thể làm như vậy."
"Đ** mẹ mày." Đường Kiệt hất tay ra, rất muốn đấm cho Trần Dương một quả.
Thế nhưng mà...
Rầm!
Lâm Phàm dùng sức đẩy một phát, thoáng chốc đã đảo ngược tình thế, hiện giờ người bị nắm cổ áo đập mạnh vào bức tường đối diện lại là Đường Kiệt. Lực đạo của Lâm Phàm có chút lớn, cái ót của gã họ Đường va thẳng vào vách tường, đau đến nỗi khiến gã bất giác ôm lấy đầu, xém chút nữa đã hét thành tiếng.
Tất cả mọi người trong con hẻm nhỏ ấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Phảng phất giống như bọn họ vừa gặp quỷ.
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, đánh nó." Đường Kiệt quát lớn.
Thế nhưng đám đàn em của Đường Kiệt chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không ngờ tên ẻo lả nhu nhu nhược nhược Trần Dương lại đột ngột trở nên hung mãnh như thế khiến bọn họ sững người, trong thoáng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Lâm Phàm quay đầu qua, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Ánh mắt của đám đàn em Đường Kiệt và Lâm Phàm trực tiếp va vào nhau, rốt cuộc kẻ có chút sợ sệt lại là đám học sinh cá biệt ấy.
Lâm Phàm giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm, thẳng hướng đấm về phía gò má Đường Kiệt. Hai mắt Đường Kiệt trợn to, cảm nhận được tiếng gió rít bên tai khiến gã bị dọa sợ đến nỗi theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Ầm!
Bên tai Đường Kiệt truyền đến tiếng động vang dội, còn có chút đau, bởi vì có đá vụn cắt sượt qua lỗ tai của gã.
Đường Kiệt run run mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một quyền mạnh mẽ mới rồi của Lâm Phàm đã đánh thẳng vào trêи vách tường.
Vách tường sát bên tai gã hơi lõm vào một chút.
Chung quanh có vết rạn và vết xi măng đổ lạo xạo xuống đất.
"Đồng học, hành vi của ngươi có chút quá phận, nếu như ngươi còn cố chấp tiếp tục thì ta sẽ không khách khí với ngươi nữa." Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Trêи vách tường có chút chất lỏng màu đó, đó là máu của Lâm Phàm, nhục quyền oanh kϊƈɦ thẳng vào mặt tường xi-măng khiến nó lõm đi một lỗ, đường nhiên là sẽ bị thương.
Hắn buông Đường Kiệt ra, hai tay nắm lấy góc áo của mình để lau sạch vết máu trêи đó.
"Về sau không được khi dễ người khác nữa, ngươi đã nghe chưa?"
Lúc Lâm Phàm vừa lau vết máu vừa lạnh nhạt hỏi câu đó, thần sắc ấy quả thật có chút doạ người. Loại cảm giác này chính là khiến cho người ta không rét mà run.
"Ta. . . Ta nghe rồi."
Đường Kiệt nói chuyện có chút run rẩy, hiển nhiên là đã bị Lâm Phàm dọa sợ.
Gã chưa bao giờ thấy qua có người nào chỉ dùng một quyền đã có thể đấm thủng cả mặt tường xi măng vững chắc.
Nếu như một quyền đó đánh thẳng vào trêи mặt gã thì….
Tình huống kia, ngẫm lại cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Lâm Phàm hài lòng vỗ nhè nhẹ vào một bên má của Đường Kiệt, lộ ra nụ cười vui mừng, "Tốt lắm, mau về nhà ăn cơm đi. Chắc người nhà ngươi chờ cũng lâu rồi, ráng ăn nhiều một chút mới có da có thịt, ngươi hơi gầy, gầy quá cũng không tốt đâu."
Đường Kiệt và đám đàn em xung quanh kinh hãi nhìn Lâm Phàm.
"Trần Dương, về sau chúng ta sẽ không dám nữa, gặp lại sau."
Lời còn chưa dứt, bọn chúng đã hốt hoảng đào tẩu hết cả lũ. Đường Kiệt cũng hoảng sợ bỏ chạy theo.
Bọn họ tuy hư hỏng, nhưng dù sao cũng chỉ là mấy đứa trẻ còn chưa nứt mắt sự đời, làm gì đã có bao giờ gặp phải tình huống đáng sợ như vậy.
Lâm Phàm nhặt lá thư tình rớt dưới đất, tươi cười nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tào Phương Phương.
"Xin chào, đồng học."
Tào Phương Phương rụt rè ngước nhìn Lâm Phàm, nụ cười kia quá rạng rỡ, rạng rỡ như ánh mặt trời vậy, khiến cả cõi lòng nàng đều thấy ấm áp kỳ lạ.
Nàng nắm lấy tay Lâm Phàm, khi đó trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Lòng bàn tay của Trần dương ấm quá, lại còn mềm mại nữa.
Ngón tay vừa thon vừa dài, móng tay được cắt gọn thật sạch sẽ, thật xinh đẹp.
Nàng thật sự rất muốn mỗi ngày đều có thể nắm tay hắn như vậy a.
"Trần. . . Trần Dương, ngươi có thể làm bạn trai của ta được không? Mặc dù ta không quá ưu tú, nhưng ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ trở thành một người ưu tú giống như ngươi, vả lại ta sẽ đối xử với ngươi rất tốt, rất rất tốt, về sau tất cả đều nghe theo ngươi."
Tào Phương Phương lấy hết dũng khí, nói ra tất cả những lời vẫn thầm giấu ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã đỏ bừng. Biết làm sao được, nàng thật sự rất thẹn thùng a.
Nàng len lén liếc nhìn sắc mặt của Trần Dương, trông thấy hắn vẫn một mực duy trì dáng vẻ tươi cười thì thầm thở phào một cái, xem ra nàng có hi vọng rồi.
"Trần Dương, có thể chứ?"
"Không thể." Lâm Phàm mỉm cười đáp.
Sau đó hắn tạm biệt nàng rồi quay lưng đi thẳng về hướng trạm xe buýt.
Toang!
Tào Phương Phương cảm giác trái tim bé nhỏ của mình đột ngột vỡ vụn rồi, là bị người nàng thích vô tình đập bể.
Ô ô. ..
Tào Phương Phương ngồi xổm ngay ở nơi đó bật khóc.
Mối tình đầu?
Kết thúc mất rồi!