Hừ! Không có cách nào khách, Tang Cẩu đành phải nâng móng vuốt nhỏ lên cào cào vào cạnh cửa, nếu như người trong phòng vẫn còn không chịu phản ứng, vậy thì nó chỉ có thể chuyển sang phòng khác.
"Có mà, ta rõ ràng nghe thấy tiếng gì đó." Trương lão đầu nhảy xuống giường, mở cửa phòng, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Dáng vẻ nhỏ xinh của Tang Cẩu hiện tại đã làm trái tim già cỗi của ông ta sắp nhũn ra rồi, Trương lão đầu vội vã ôm cún con bế xốc lên, "Ngươi nhìn ta phát hiện cái gì này, chó con thật đáng yêu, ta thích nhất chính là chó đó."
Hai người đặt chó con lên giường.
"Cún con bị thương, khẳng định là rất đau." Trương lão đầu thấy đau lòng vô cùng.
"Ừm, rất đau." Lâm Phàm gật đầu phụ họa.
"May mà ta biết châm cứu, ta có thể chữa bệnh cho nó."
"Chữa khỏi rồi chúng ta liền có thể chơi với nó đúng không?"
Hai người vây quanh chó con quan sát cẩn thận, giống như chưa từng gặp chó bao giờ vậy, đặc biệt ưa thích, ha, đều là người yêu chó mà.
Tang Cẩu rất đắc ý.
Nhân loại ngu xuẩn, trầm luân trong dáng vẻ manh manh của Tang Cẩu ta đi.
Nhưng chờ một chút. . .
Lão đầu này mới làm trò gì?
Ngân châm của lão đâm vào chỗ nào đó?
Mặc dù vết đâm trêи người có chút khó chịu, nhưng Tang Cẩu không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Trương lão đầu rất cẩn thận chữa trị cho cún con, tuy đây là một con chó, nhưng hẳn là không khác người lắm, huyệt vị đều là giống nhau, chỗ nào nhìn không thoải mái thì đâm vào chỗ đó, tuyệt đối không sai.
Lâm Phàm nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tang Cẩu.
"Cún con thật đáng yêu, ta rất thích."
Tang Cẩu nghe hiểu được ngôn ngữ của con người. “Đáng yêu”, “ưa thích”, đều là những từ mà nó nghe hiểu. Ha ha ha, chờ nó khôi phục hoàn toàn, tránh né được đám cường giả truy đuổi, nó nhất định sẽ hiện ra bản thể chân thật cho đám nhân loại ngu ngốc này xem, để coi tới lúc đó bọn họ còn dám bảo nó đáng yêu nữa hay không...
Ùng ục!
Lâm Phàm chợt ôm bụng, tiếng gọi của cơn đói khát lại truyền đến rồi.
"Lão Trương, ta đói, ta rất muốn ăn."
Trương lão đầu sốt ruột hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Roẹt!
Lập tức, ánh mắt Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều tập trung nhìn chằm chằm vào cún con đáng yêu.
Hả?
Tang Cẩu phát hiện ánh mắt hai nhân loại kia có chút không đúng.
Giống như họ đang nhìn thấy đồ ăn vậy.
Không!
Là ảo giác!
Đây nhất định là bọn họ bị hình dạng của ta chọt trúng điểm yếu.
Đã như vậy thì ta liền để các ngươi triệt để nhũn hết nội tâm đi.
Tang Cẩu ɭϊếʍ láp lòng bàn tay Lâm Phàm, biểu hiện ra dáng vẻ đáng yêu nhất mà một con chó như nó có thể làm được.
"Nó thật đáng yêu."
Trương lão đầu nhìn Tang Cẩu ngụy trang thành cún con chân ngắn, trong lòng ông ta thấy yêu thích không thôi. Hai mắt cún con đen láy, lông ngắn mà mượt mà, đen bóng, trơn mướt.
"Ừm, thật sự rất đáng yêu." Lâm Phàm gật đầu đồng ý, cún con ɭϊếʍ lòng bàn tay của hắn có chút ngứa, nhưng chơi cũng rất vui.
Tang Cẩu cười lạnh trong lòng.
Đáng yêu?
Không sai, hoàn toàn chính xác, đúng là hiện tại nó rất đáng yêu.
Nhân loại ngu xuẩn quả nhiên dễ bị bề ngoài lừa gạt, nếu như bọn họ biết cún con đáng yêu trong mắt mình thật ra là một tà vật cấp hai thì dám chắc họ sẽ không còn dám nói như vậy đâu.
Mau chăm sóc ta thật tốt đi!
Chờ đến khi ta khỏe mạnh trở lại, không cần các ngươi hầu hạ nữa thì ta sẽ ban thưởng cho các ngươi, ăn bọn ngươi sạch sẽ xương cốt, triệt để hòa làm một thể với ta.
Đây sẽ là vinh quang lớn nhất trong đời các ngươi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tang Cẩu bỗng thấy hưng phấn hẳn.
Ô kìa! Khoan đã!
Tang Cẩu phát hiện tên nhân loại ngốc nghếch trước mắt nó vậy mà lại chảy nước miếng, là bị vẻ đáng yêu của mình hấp dẫn sao?
Ha ha ha ha!
Không nghĩ tới Tang Cẩu ta cũng có ngày được nhân loại yêu mến như thế này.
"Đáng yêu như thế, nhất định ăn sẽ rất ngon, đúng không?" Trương lão đầu tò mò hỏi.
Hai mắt Lâm Phàm nhìn con chó trêи giường không chớp lấy một lần, nước bọt thuận theo khóe miệng chậm rãi nhỏ xuống, "Ta cũng nghĩ vậy."
"Đáng yêu = ăn ngon."
Tang Cẩu nghe hiểu được ngôn ngữ của con người, vì thế một đàn quạ đen nhất thời chậm rãi bay ngang đầu nó. Ế, hình như nó vừa phát hiện tình hình có chút không đúng lắm.
Hai nhân loại kia rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Đáng yêu, ăn ngon?
Cái quỷ gì thế?
Sao nó nghe mà không hiểu gì hết.
Trương lão đầu rút ngân châm đang đâm vào trêи người cún con ra, sắc mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối: "Ta đã tận lực nhưng vẫn không thể chữa khỏi cho nó, nó sẽ sớm chết thôi."
"Cún ơi, ngươi nhắm mắt lại đi, ngươi đã chết rồi."
Trương lão đầu vuốt ve hai mắt chó con để nó nhắm mắt lại, bởi vì chỉ có nhắm nghiền hai mắt thì mới đại biểu cho cái chết.
Chỉ là. . .
Tang Cẩu trừng trừng cặp mắt chó tròn trịa, lộ ra dáng vẻ mờ mịt.
Nhắm mắt? Chết rồi?
Lũ nhân loại ngu xuẩn, các ngươi không thấy Tang Cẩu ta đây còn đang trừng mắt rất lớn sao, ta chết lúc nào? Ta còn cách cái chết xa lắm, có hiểu hay không hả?
Nhân loại, đừng phách lối quá mức, là ta dung túng các ngươi quá rồi!
"Bé ơi ngủ đi, đêm đã khuya rồi. . ." Trương lão đầu bắt đầu ngân nga cất tiếng hát.
Tang Cẩu trừng hai mắt tròn vo.
"Để những giấc mơ đẹp. . ."
Tang Cẩu vẫn tiếp tục trừng hai mắt tròn vo.
"Nó còn chưa có chết đâu." Trương lão đầu rối rắm nói.
Lâm Phàm lạnh nhạt đáp: "Không sao, vậy chúng ta chờ nó chết đi, cứ như vậy nhìn nó, chỉ cần nó chết rồi thì chúng ta có thể ăn nó."
"Cứ vậy đi."
Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi ở trêи giường, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm Tang Cẩu, cứ như là Tử Thần đang chuyên chú nhìn một kẻ sắp chết, chỉ cần đối phương nhắm mắt lại một cái thì sẽ lập tức tiến lên câu mất linh hồn của người đó đi.
Bọn họ không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Tang Cẩu.