Cường Gian

Chương 7



Đau!!! Nhưng cậu càng cảm thấy ủy khuất nhiều hơn. Đã từng tuổi này rồi, từ nhỏ đến lớn mặc dù không phải là được cha mẹ, anh cả và anh hai cưng chiều nhưng cũng không khác nhau mấy. Có thể hình dung là cậu được nuông chiều từ bé, cho dù sau đó có một khoảng thời gian cậu sống bên nước ngoài thì cũng có anh Ngũ một mực chiếu cố yêu thương cậu. Đỗ Lăng chưa bao giờ bị như thế này!! Huống hồ hắn ta là một thằng đàn ông luôn miệng nói yêu cậu, hơn nữa còn là một tên vô cùng xa lạ dùng dây lưng mà đánh cậu!!

Đánh đòn!!! Hắn sao có thể vũ nhục cậu như vậy!!!!

Đỗ Lăng tức giận mà gầm nhẹ, kịch liệt giãy dụa. Thế nhưng trên cổ bị hơn 10kg tạ đè nặng, làm thế nào cũng không thể vùng ra. Đỗ Lăng thật sự tức giận, thế nhưng mọi việc không dừng lại mà những cái quất roi càng lúc càng nhiều…

Ngày hôm nay, Đỗ Lăng cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý. Dây lưng a dây lưng, cho dù là cái đó có là dây lưng bằng da trâu hàng hiệu hay da thường thì đều giống nhau. Ít ra thì khi đánh vào mông thì cảm giác đau đều giống nhau ——– Đều nóng rát đau như nhau.

“Ba ba ba….” Vu Vân không một chút nương tay, mỗi roi quất xuống đều rất mạnh làm cho cậu đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Thế nhưng Đỗ Lăng cũng đã tức giận đến cực hạn nổi trận lôi đình (đáng tiếc bị cái tạ đè lại nên không đứng dậy được), gượng dậy không nổi mà cao giọng kêu gào, hung hăng chửi bậy: “Mày….XX!!$@$^&&*@!##….&%#6#….#$*…” (tự tưởng tượng Ọ^Ọ…)

Vu Vân đột nhiên dừng tay, mặc kệ cậu chửi bậy cũng không nói lời nào. Một lát sau, Đỗ Lăng cuối cùng cũng hết sức, thanh âm nhỏ dần.

“Tiếp tục đi! Bây giờ đã 5h rồi, một lát sẽ có người xuống vận chuyển đồ. Em cứ chửi tiếp đi! Bằng không mọi người sẽ không nghe thấy đâu. Lớn tiếng chút đi, thanh âm nhỏ vậy thì không ai nghe được đâu, cũng sẽ không có người đến cứu em. Sao? Tôi giúp em đem cửa mở ra có chịu không?

Hắn nói cái gì? Mở cửa?

“Sao không nói? Vậy là em đồng ý hả? Tốt! Tôi đi mở cửa sau đó về nhà!”

Cái gì! Mở cửa!! Sau đó hắn bỏ về nhà?! Ê, còn cậu thì sao? Cứ bị trói ở chỗ này không một mảnh che thân, mặc mọi người tham quan sao? Ê… Ê…Ê điều này sao có thể….

Nghe một loạt tiếng bước chân từ từ ra ngoài, biết rõ là Vu Vân đang uy hiếp, biết rõ là hắn sẽ không làm như vậy nhưng Đỗ Lăng không ngăn được trong lòng trở nên nôn nóng, thật sự…. Thật sự không dám đố! Lỡ như…..

Nghe được Đỗ Lăng la lớn, Vu Vân dừng bước: “HỬ? Tiểu Lăng, em xác định chưa? Tôi muốn em cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Tôi muốn em chân thành mà xin lỗi tôi, hơn nữa tôi muốn em trịnh trọng mà cam kết sẽ thực hiện lời hứa như đã nói. Em có làm được không?”

“Ừ! Tôi… tôi sẽ… Tôi sẽ làm!!”

“Không tin lời em nói!”

“Lăng, tôi yêu em nhưng không có nghĩa là tôi mù quáng. Tôi đã từng tin tưởng em thế nhưng tôi đã sai, em làm cho tôi thất vọng.”

“Tôi….”

“Tôi tin là mình lại lơ là mà khinh địch thì em nhất định sẽ lại không giữ lời hứa. Vốn dĩ đó là một lời đề nghị tốt, em được cái em muốn, tôi được cái tôi muốn. Thế nhưng, chính em là người đã phá hủy nó.”

“Không cam lòng sao? Vốn là tôi muốn cho em rất nhiều thứ kể cả là tấm hình, em nghĩ đó là bức ảnh nằm trong ví tiền sao? Bức này cùng bức của em cũng là từ một cuộn phim mà ra, bất quá bức ảnh trong ví tiền của em khác với cái của tôi đang có thôi. Tôi còn muốn cho em hình Ngũ nude lúc nhỏ, đến khi tốt nghiệp Trung học! Nhưng xem ra bây giờ em không cần nữa rồi.”

“Đỗ Lăng! Em là một thằng nhỏ hư hỏng! Ngũ đã quá cưng chiều em. Nhưng mà, Lăng..” Vu Vân nhẹ nhàng men theo cột sống Đỗ lăng mà vuốt ve: “Có nhiều thứ tôi cần em nhớ kỹ.”

“Em có hai lựa chọn: Một là tôi đi ra ngoài, không trở lại nữa. Hai là em ngoan ngoãn xin lỗi tôi, tiếp nhận trừng phạt. Em chọn cái nào?”

“…. Tôi nói xin lỗi.”

“Tốt! Tôi dùng dùng dây lưng này đánh em mười roi. Em vừa đếm vừa xin lỗi tôi! Nếu em làm sai, tôi liền làm lại từ đầu. Em hiểu chưa?”

“….”

“Không hiểu sao? Vậy đánh hai mươi cái nhé, lúc đó hiểu không?”

“Hiểu .”

“Hiểu, vậy chúng ta thực hành một chút đi.”

“BA!”

“Cưng ơi, em không đếm vậy chúng ta làm lại nha!”

“1 Xin lỗi.”

“Hử…Thanh âm không lớn lắm nhưng mà miễn cưỡng cho em qua! Lần tới nói lớn tiếng chút !”

“BA!”

“2 Xin lỗi.”

“Hoàn hảo, nhưng mà còn gì nữa.”

“3 Xin lỗi, tôi sai rồi !”

Đếm xong 20 lần, Đỗ Lăng muốn tan vỡ. Cho tới giờ, Đỗ Lăng chưa từng bị đã kích như vậy…cái này là xúc phạm… Cậu có cảm giác tự tôn của mình đều rơi vỡ. Bao nhiêu tự tôn cùng kiêu ngạo đã không còn sót lại chút nào, nhịn không được mà khóc lớn.

Thế nhưng, sự trừng phạt nghiêm khắc của Vu Vân vẫn chưa dừng lại.

Đầu tiên Vu Vân đưa tay vuốt ve cái mông vừa sưng vừa đỏ vừa nóng rát của Đỗ Lăng, cậu đang khóc thì bị chạm đau nên né tránh nhưng làm thế nào cũng không thoát được mấy cái vuốt ve đầy ác ý. Tuy nhiên vẫn có một chút cảm giác quái dị xen lẫn, thế nhưng Đỗ Lăng vẫn cảm thấy bi thương.

“Ô~~~ đừng sờ….”

“Đừng sờ sao? Tốt!!”

Tay của Vu Vân rời đi, một lát sau lại truyền đến một hương thơm quen thuộc, mùi này rất quen thuộc nha. Đến khi Vu Vân không báo trước mà đẩy ra hai phiến mông sưng đỏ của Đỗ Lăng, nam căn trước lớn được bôi dầu bôi trơn bất ngờ đi vào. Lúc này Đỗ Lăng mới nhớ ra đó là hương thơm của loại dầu mà mình thường dùng khi XX…

“A…” Đỗ Lăng không kịp đề phòng, theo bản năng co rút lại tiểu huyệt. Nhưng lại bị lưỡi dao sắc bén đã được bôi trơn của Vu Vân không chút lưu tình xuyên vào, cưỡng ép mở ra. Đỗ Lăng vô ý thức muốn chạy trốn, lại bị Vu Vân cố định lại phần eo giãy dụa thế nào cũng không được. Hung khí cực đại thô bạo khai thác tiểu huyệt nhỏ hẹp, không ngừng xâm lấn vào cơ thể.

“Đau….Không được…Không…A…” Không để ý đến Đỗ Lăng nức nở phản đối, Vu Vân vẫn tiếp tục hành động xâm lấn đầy thô bạo…. Đau!! Trong không khí mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi, Đỗ Lăng biết mình đã chảy máu, đau đớn do bị xé rách truyền thẳng đến đại não, tim cũng như bị xé theo. Đau quá… Tại sao? Tại sao ~~~ Ý thức của Đỗ Lăng dần trở nên mơ hồ..

Lúc Đỗ Lăng tỉnh lại, Vu Vân đã rời đi mất. Tất cả đều giống như một cơn ác mộng, Đỗ Lăng thật sự hy vọng đó chỉ là một con ác mộng. Nhưng…cảm nhận sâu sắc lan ra từ hai phiến mông và một ít dịch thể còn sót lại trong cơ thể đều đang nhắc nhở Đỗ Lăng mọi chuyện vừa xảy ra đều là sự thật.

Một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng được đặt nơi cửa kho hàng được bật lên, xung quanh trở nên lờ mờ thế nhưng cũng đủ đem Đỗ Lăng ôm trọn vào vùng có ánh sáng đèn. Đỗ Lăng đờ ra nằm xụi lên trên mặt đất, mọi ý nghĩ tư tưởng đều biến mất, hiện tại đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Hừ!! Thì ra đây mới thật sự là cưỡng gian, thì ra trước đây là do hắn ta hạ thủ lưu tình. Hừ!! Đỗ Lăng mặc quần áo vào một cách máy móc, chỉnh lý xong cậu đờ đẫn đi ra ngoài lái xe trở về nhà.

Đỗ Lăng tự giam mình trong phòng, mỗi ngày đều tự tay thoa dược lên miệng vết thương. Coi như là đem mọi chuyện nói cho anh cả và anh hai biết thì Vu Vân chắc chắn không sống quá ba ngày, mấy anh chắc chắn sẽ tìm ra hắn và ngay lập tức sẽ báo thù thay cho cậu. Thế nhưng Đỗ Lăng lại nhất quyết không chịu nói, quật cường mà bảo trì im lặng.

Mất hết hai ngày, Đỗ Lăng nỗ lực đem chính mình tu bổ lại thật tốt. Vết thương trên người rất nhanh liền khỏi hắn, nhưng vết cắt ở trong tim thì vẫn chưa lành lặn. Thân là một thằng đàn ông mà còn như vậy, những việc thô bạo như vậy nếu như phụ nữ trải qua thì…. Haizz!! Đỗ Lăng thở dài.

Tuy là không muốn thừa nhận nhưng Đỗ Lăng biết là mình đã thua, hơn nữa thua còn rất là triệt để. Mặc dù gia huấn là thà bị lỗ chứ không chịu thua, nhưng mà lần này Đỗ Lăng quyết định tạm thời khuất phục. Địch trong tối ta ngoài sáng, Đỗ Lăng cần hiểu biết thêm về Vu Vân…. Mối thù này nhất định phải đòi lại, mình nhất định sẽ tìm ra!!! Đỗ Lăng lầm bầm.

Trong ví tiền của Đỗ Lăng chỗ trước kia cậu đặt bức ảnh có một tờ giấy, phía trên ghi địa chỉ. Đỗ Lăng tra ra đó là một phòng ở độc lập trên tầng 2 của một chung cư nhỏ. Bên cửa lớn có một tấm bảng để dán thông báo cho mọi người xem. Đỗ Lăng một bên vừa vò lấy tờ thông báo, một bên gọi điện thoại cho chủ thuê nhà. Đỗ Lăng lập tức thuê lấy căn phòng.

Vu Vân trước giờ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cho tới bây giờ Vu Vân luôn đổi số điện thoại. Đỗ Lăng đều đem lưu lại.

Đỗ Lăng bóp lấy cái điện thoại, thuê người về dọn dẹp vệ sinh khắp phòng cho sạch sẽ. Sau đó Đỗ Lăng đem chìa khóa đặt ở bên trong khe đá nơi để chậu hoa ở trước cửa theo như Vu Vân đã yêu cầu.

Cuối cùng, Đỗ Lăng gọi Tiểu Phi tới: “Tiểu Phi, mấy ngày nay cậu với vài người ở nhà đối diện, giúp anh tra cái chỗ này. Giám thị 24/24 vô luận là người nào đi vào, hoặc là tìm thấy được chìa khóa đều tra ra và báo cáo lại với anh.”

Ngày thứ hai không có người nào tiếp cận tòa nhà, bình an vô sự.

Ngày thứ ba cũng như vậy, không có bất kì ai.

Thứ tư như cũ.

Vào ngày thứ năm, Tiểu Phi đã gọi điện thoại đến để xin chỉ thị: “Anh Lăng, vừa có một tên đàn ông từ bên trong khe đá lấy ra một cái chìa khóa mở cửa, bị tụi em bắt được. Tên đó nói là có người mướn hắn đến sữa ống nước, nhưng mà chưa có ai tiến vào nhà thì làm sao mà ống nước lại bị hư được!”

“Hắn có dáng vẻ như thế nào?”

“Này! Đem thằng đó lại đây! Anh Lăng, trong tay hắn ta không có dụng cụ, ừ, còn rất trẻ chừng hai mươi tuổi. Vóc dáng cỡ 1m80, có hơi gầy, lớn lên có chút dễ thương. Một thân quần áo có chút giống quần áo lao động, dính không ít dầu.”

Đỗ Lăng xoa trán, cảm thấy có chút đau đầu. Đả thảo kinh xà, Haizz! Lại thua một ván nữa!!

“Được rồi. Không có gì đâu, mấy cậu đem hắn thả ra rồi trở về đây!

“A! Tụi em bắt nhầm người à?”

“Không có gì. Hết việc của mấy cậu rồi, trở về đi!!”

“Đại trượng phu co được giãn được, quân tử báo thù mười nam chưa muộn…grrr…” Tự thôi miên chính mình, ba ngày sau tâm tình của Đỗ Lăng cuối cùng cũng ổn định lại. Hắc hắc…. Vu Vân có lợi hại đến đâu thì hắn cũng là người không phải là thần thánh, hắn có thể chỉ là đang ở một nơi bí mật gần đó… Hừ, là người thì luôn có sơ sẩy, đến lúc rồi… Hắc hắc…

Dường như Vu Vân cũng cảm thấy được mình có chút làm hơi quá, từ ngày đó mỗi ngày đều có cửa hàng hoa đem hoa giao đến làm cho Đỗ Lăng không khỏi dở khóc dở cười. Đối với chuyện Đỗ Lăng sai người giám sát biệt thự, Vu Vân cũng không có truy cứu. Chỉ là cho Đỗ Lăng một tuần cuối cùng.

Bị giáo huấn một lần, Đỗ Lăng không dám tái phạm… Cậu thật sự rất nhẫn nại mà đợi dến cuối tháng. Để khen ngợi Đỗ Lăng đã “thức thời”, Vu Vân chủ động tặng cho cậu một phiên bản của bức ảnh, tuy là không rõ nhưng Đỗ Lăng y như là nhặt được bảo bối ——– đó là một bức ảnh Ngũ mặc đồng phục cao trung khi tốt nghiệp!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.