Thấy Vô Thần đỏ mặt lúng túng, Họa Lam cũng thương tình không chọc hắn nữa, xoay người sang phía Bạch trưởng nàng mỉm cười
- Vậy thì hôm nay tới đây thôi, vài ngày nữa ta lại tới
- Vâng, để ta tiễn tiểu thư
Bạch trưởng kính cẩn cúi người, đối với ông, giờ đây, Mộc Họa Lam hoàn toàn là đấng tối cao,lời nói của nàng tuyệt đối hơn hẳn thánh chỉ. Họa Lam gật đầu, nàng cũng không có cản được
Trúc Như từ lúc lên kiệu đã tỉnh lại từ lâu, ngồi kế bên Họa Lam líu ríu không ngừng về cảnh trang trí chợ đêm xuân, Họa Lam nghe tới ù cả tai, lâu lâu lại cười một tiếng để khen tì nữ lanh lợi của mình
- OA!! TIỂU THƯ, TIỂU THƯ, NGƯỜI NHÌN TRƯỚC CỔNG PHỦ ĐI, ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ KIỆU HOA SAO??!
Được phu xe báo là gần hồi phủ nên Trúc Như một phát liền kéo màn lên nhìn, không ngờ lại phát hiện kiệu hoa lộng lẫy ai đổ lại trước phủ nên kéo kéo tay Họa Lam hô lớn. Họa Lam cũng theo tay chỉ của Trúc Như mà nhìn ra bên ngoài
- Thôi rồi!!
Vừa liếc mắt một cái Họa Lam đã đau đầu xoa mi tâm, cỗ kiệu kia, nàng đoán được luôn là của ai rồi, chữ An thêu mép trái cùng màu đỏ thẫm và đoàn tùy tùng năm ngựa, cỗ kiệu này chắc chắn là của nữ nhân hoàng gia, Tư Kỳ Hoàng Hậu năm nay phải chủ trì hội nghị giao thương nên không tới thăm Thần Bắc được, vậy thì chỉ còn lại một người, Đại Công Chúa An TRù - Phong Chiêu Hòa kiêm chức vụ đại tỷ lừng danh của tên vô lại kia.
Kiệu Họa Lam dừng lại khi vừa tới cổng, nàng để Trúc Như vịn tay mình leo xuống sau đó mới ra hiệu cho Vô Thần hiện thân, tra hỏi