Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 2: Xinh đẹp trở về



Trên không vài con quạ đen bay qua, kêu những tiếng làm người nghe phải rùng mình. Bên cạnh lương đình cỏ cây đều héo rũ, trong không khí cũng thêm vài phần hương vị tiêu điều, mùa thu năm nay đến sớm hơn năm trước.

Nam Ức Tịnh toàn thân mặc trường bào đỏ lửa xinh đẹp, ngồi bên trong lương đình, sự xinh đẹp kiên định đứng giữa sự hoang vắng đối lập tạo lên cảnh tượng hoàn toàn mê hoặc.

Trên tay nàng cầm nhánh cỏ làm tăng thêm vẻ tiên diễm lóa mắt, mà y phục màu đỏ lửa của nàng càng làm tôn thêm nước da trắng muốt tinh tế, khiến cho cả người nàng giống như được phủ lên một tầng ánh sáng rực rỡ.

“Cung chủ, người của hoàng thất Nam Hải đến đây” Một nha hoàn đi đến bên cạnh lương đình, nha hoàn dung mạo khá xinh đẹp chăm chú nhìn Nam Ức Tịnh.

Bốn năm trước cung chủ được lão cung chủ Ma Cung cứu được, theo lão cung chủ nói, hắn lúc ấy đi ngang qua bãi tha ma, phát hiện cung chủ. Hết sức ngạc nhiên có người vậy mà trúng độc đã tắc thở mà cơ thể vẫn ấm như chưa chết, hơn nữa cung chủ nói người này là kỳ tài luyện võ ngàn lăm khó gặp, vì vậy mới cứu cung chủ trở về.

Sau khi cung chủ được cứu, cả ngày lẫn đêm đều ngồi yên, một câu cũng không nói. Ngồi suốt bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc yêu cầu lão cung chủ dậy võ công, dường như thay đổi thành một người khác, tuyên bố sẽ đánh bại tất cả các cao thủ trong Ma Cung, trở thành cung chủ Ma Cung tiếp theo, khi nàng được phái đến bên người cung chủ.

Trong bốn năm, nàng nhìn cung chủ mỗi ngày mỗi đêm liều mạng luyện võ như không muốn sống, nhìn cung chủ từ sợ sệt giết người đến giết người không chớp mắt, nhìn cung chủ một đường thống khổ nhưng vẫn quyết tuyệt đi lên vị trí cung chủ Ma Cung, trong lòng của nàng, càng nhiều chính hơn là thương tiếc, không có ai biết, thoạt nhìn cung chủ xinh đẹp ngoan tuyệt tàn nhẫn nhưng trong lòng lại cất giấu bao nhiêu đau khổ.

Nam Ức Tịnh nghe được trong lời nói Tiểu Tuyết, hờ hững nâng lên đối mắt, một đôi con ngươi đen bên trong cất giấu ngọn lửa cừu hận, khóe môi xinh đẹp của nàng gợi lên một chút tươi cười khó hiểu, giọng nói thong thả ung dung: “Rốt cục đã đến”

Năm đó nàng muốn đi đến tẩm cung là muốn kể sự tình cho mẫu hậu nghe, nhưng lại không có nghĩ đến hóa ra đổi lấy từ mẫu hậu một ly rượu độc, tại lúc đó nàng mới biết được, nguyên lai mẫu hậu từ lúc nàng sinh ra đã muốn dùng nàng thay thế ca ca đi làm con tin, hóa ra mẫu hậu quan tâm nàng chính là sợ hãi nàng sẽ vạch trần sự dối trá năm đó, nguyên lai mẫu hậu phái Thanh Nhi ở bên người nàng không phải vì bảo hộ nàng mà là vì giám thị nàng, nguyên lai mẫu hậu đã sớm muốn lấy mạng nàng!

Khi mẫu hậu tàn nhẫn vô tình đem rượu độc đổ vào trong miệng nàng, nàng mới biết được, tất cả mọi thứ quan tâm nàng đều là giả, tất cả đều là giả! Mẫu hậu sủng ái nàng là giả, tình yêu của Lam Cẩn Du cho nàng là giả. Nàng chịu nhục, nhận hết ủy khuất đi bảo vệ bọn họ, tất cả đều chỉ muốn lợi dụng nàng! Quyền thế ở trước mặt, có thể không chút do dự bóp chết nàng giống như con kiến!.

Ba tuổi đã bị bắt học tập các loại thủ đoạn gian trá, năm tuổi bị đưa đi Đông Lâm quốc, năm năm không thể mở miệng nói chuyện, mỗi ngày đều phải cẩn thận, mười tuổi về nước, ba năm không thể ra thiên viện nhận hết nhục nhã từ tỷ muội phi tần. Nàng ẩn nhẫn hết thảy mọi thứ, lại biến thanh một trò đùa cười nhạo.

Đại nạn không chết, oán hận này, nàng nhất định đem hoàn trả gấp trăm ngàn lần! Mặc kệ là mẫu hậu phụ hoàng của nàng, hay Lam Cẩn Du phụ lòng, hoặc là công chúa phi tử từng khi dễ nàng, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!

Thân ảnh Nam Ức Tịnh từ trong lương đình bay vút ra, tay áo màu đỏ tạo thành một độ cong, trên không trung lưu lại vẻ cuồng ngạo không thể kiềm chế được, khéo môi vẽ ra ý cười xinh đẹp, đôi mắt tràn đầy lãnh huyết, từng bước đi đến đại điện Ma Cung, mỗi bước đi liền giống như có một đóa hoa huyết sắc Mạn Đà La nở rộ.

Lụa mỏng che mặt, ngồi trên bảo tọa cung chủ Ma cung từ trên cao nhìn xuống, Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn người dưới đài.

Nàng cố ý phát ra tin đồn, nói Ma Cung có được rất nhiều kho báu, thực lực quốc gia Nam Hải quốc nhỏ yếu, chịu đựng tam quốc khi dễ mà nói, không thể nghi ngờ là một sự cám dỗ chết người. Phụ hoàng của nàng lòng tham không đáy, tất nhiên không bỏ qua cơ hội lần này, chắc chắn sẽ phái người đến đây tìm nàng, mà nàng muốn mượn cơ hội này, tự tay hủy đi Nam Hải quốc!

Chính là nàng thật không ngờ, việc đời thật châm chọc, đến đây tìm nàng lại là Lam Cẩn Du, nàng từng nghĩ đến hắn có thể cứu nàng, nhưng thật không ngờ lại càng đẩy nàng vào sâu bóng tối.

Giờ phút này hắn đã là đương triều hữu tướng, tuổi còn trẻ đã nắm quyền cao, hắn thật là am hiểu sâu quyền mưu chi đạo, “Muội muội tốt” của nàng công chúa Tú Cầm, công lao chắc chắn sẽ không nhỏ đi, nhìn Lam Cẩn Du đứng dưới đài, trong con ngươi Nam Ức Tịnh lướt qua một đạo hận ý thấu xương.

“Tại hạ là hữu tướng Nam Hải quốc Lam Cẩn Du, hôm nay ta phụng mệnh hoàng thượng, thỉnh cung chủ đi hoàng cung Nam Hải Quốc một chuyến”. Lam Cẩn Du áo lam đẹp đẽ quý giá, thần sắc trong ánh mắt lộ rõ vẻ kiêu căng, vẻ mặt kia giống như là đang tuyên một nô tỳ tiến cung kiến giá.

Nam Ức Tịnh lông mi hơi nhíu lại, trong con ngươi lộ ra một chút châm chọc. Bất quá bốn năm không thấy, lúc trước bộ dáng tao nhã thư sinh hiện tại bây giờ trở thành mắt cẩu thấy người thấp kém liền bày ra bộ dáng thế lực? Hoặc là nói hắn nguyên bản chính là bộ dạng này, chẳng qua là lúc đó nàng nhìn không ra thôi.

Vươn ngón tay giống như bạch ngọc tinh tế đoan trang, trên khuôn mặt xinh đẹp con ngươi mang theo vẻ mê hoặc lười biếng, âm thanh Nam Ức Tịnh chậm dãi vang lên: “Hoàng đế Nam Hải quốc muốn gặp ta làm cái gì?”

Thấy Nam Ức Tịnh không chút để ý lời nói, trong lòng Lam Cẩn Du có một tia căm tức, cô gái này chẳng qua chỉ là người trong giang hồ lỗ mãng, nếu không bởi vì kho báu của Ma Cung, hoàng thượng như thế nào lại bằng lòng gặp nàng, thế nhưng nàng lại có bộ dáng lười nhác, chẳng hề để ý!

Lúc này hắn định mở miệng quát lớn lại nhìn thấy cặp mắt kia của Nam Ức Tịnh lộ ở bên ngoài, hiện rõ vẻ kiên quyết liền dừng lại, này đôi mắt thật xinh đẹp, thật giống nàng. Nhưng nàng bốn năm trước đã chết, làm sao có thể là nàng được? Hơn nữa đôi mắt của nàng trong veo tinh khiết, làm sao có thể giống nàng ta trong ánh mắt lộ ra vẻ xinh đẹp cùng sâu xa thâm thúy.

“Hoàng thượng có chuyện muốn thỉnh cung chủ hỗ trợ, xin cung chủ hãy đi cùng ta một chuyến” Trong lòng Lam Cẩn Du thoáng qua một chút mềm mại, khiến cho hắn không so đo việc Nam Ức Tịnh vô lễ, giọng điệu chậm lại một chút, cao giọng nói.

Nhưng mà Nam Ức Tịnh lại không cảm kích, ánh mắt của nàng vẫn như trước một bộ dáng không chút để ý, trong lúc nói chuyện giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ lười biếng, khuôn mặt dường như luôn mang theo ý cười, âm thanh giống như chuông bạc thanh thúy: “Hoàng đế Nam Hải quốc có việc cầu ta?”

“Làm càn! Hoàng thượng có chuyện mời ngươi hỗ t là Du nghe được lời nói càn rỡ của Nam Ức Tịnh, nhìn thấy vẻ mặt nàng khinh miệt, không khỏi tức giận, chỉ vào Nam Ức Tịnh quát lớn.

Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, vốn là nữ tử còn ở tại bảo tọa phía trên thế mà giờ đã đứng trước mặt hắn, mà hắn chỉ kịp nhìn thấy một đạo hồng ảnh hiện lên, trong mắt nàng vẫn như trước luôn mang theo ý cười, xinh đẹp không nói nên lời, làm cho hắn không thể không dời đi tầm mắt.

Hắn dời đi tầm mắt một lát, giọng nói nữ tử mang theo lười biếng uy nghiêm không cho phép kháng cự vang lên bên tai: “Ta thường ngày không biết phân biệt. Nếu thật sự có việc cầu ta, để hắn tự mình đến đây cầu ta, ngươi, còn chưa đủ tư cách!”

Lam Cẩn Du nghe vậy, dù là hắn tu dưỡng rất tốt, không tránh khỏi tức giận, muốn chỉ trích Nam Ức Tịnh, đã thấy hồng y lướt qua, bóng dáng Nam Ức Tịnh đi xa, mà nha hoàn bên người nàng chỉ vào cửa đại điện nói: “Nam Hải hữu tướng, mời đi!”

Lam Cẩn Du chưa khi nào chịu nhục nhã như vậy, muốn mở miệng chỉ trích, thế nhưng Nam Ức Tịnh đã đi quá xa rồi, nếu mình tranh luận cùng nha hoàn, lại càng mất mặt, vì thế chỉ đành phất tay áo dời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.