Thời điểm Nam Ức Tịnh dẫn Tiểu Tuyết thản nhiên đi tới chủ viện, Doãn Lưu Quang đang trong đình viện nghe Doãn Lưu Nguyệt đánh đàn, vẻ mặt của hắn ôn hòa bình thản, giống như đang lắng nghe tiếng đàn Doãn Lưu Nguyệt, mà Doãn Lưu Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Doãn Lưu Quang, đôi con ngươi tràn đầy ái mộ, rõ ràng thấy say mê không che dấu.
Nam Ức Tịnh đột nhiên xuất hiện khiến tiếng đàn Doãn Lưu Nguyệt ngưng, Doãn Dưu Quang nhìn trên người Nam Ức Tịnh. Y phục của nàng mặc kệ là bao nhiêu kiểu dáng, vẫn chỉ có một điểm chung, đó chính là màu đỏ như lửa. Chói mắt đến mức làm cho không người ta không có cách nào dời đi tầm mắt.
"Quỳnh Lạc, sao ngươi lại tới đây?" Mấy ngày nay chung đụng với Nam Ức Tịnh, Doãn Lưu Quang đối với Nam Ức Tịnh từ gọi Cung chủ Ma Cung biến thành Quỳnh Lạc, hình như cho là Nam Ức Tịnh đặc biệt tới tìm hắn, trong mắt Doãn Lưu Quang dấy lên một tia sáng, có vẻ thần thái chiếu lên người.
Nam Ức Tịnh lại chưa từng chú ý tới Doãn Lưu Quang bởi vì nàng đến mà dấy lên một tia sáng sáng, nàng ngước mắt nhìn Doãn Lưu Nguyệt đang cố làm trấn định, không mặn không lạt nói, "Ta là tới cám ơn lá trà của ngươi, không biết ngươi lấy lá trà từ nơi nào?"
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh nói, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, trong mắt tràn đầy không thể tin. Hủ cốt tan vào miệng, thần tiên khó cứu. Nam Ức Tịnh làm sao có thể còn hoàn hảo đứng ở chỗ này?! Chẳng lẽ nàng không trúng độc, còn phát hiện trong trà có độc?!
Không thể nào. Người nọ rõ ràng nói cho nàng biết hủ cốt tán xen lẫn trong trong lá trà vô sắc vô vị, Nam Ức Tịnh làm sao có thể biết được?!
Doãn Lưu Quang không biết ngọn nguồn, chỉ cho là Nam Ức Tịnh thật sự thích lá trà này, không khỏi dịu dàng cười nói, "Đây là Thiên Sơn Bích Loa. Nếu như ngươi thích, ta cho Lưu Nguyệt đi Trà trang lấy về."
Quả nhiên là Doãn Lưu Nguyệt.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, ánh mắt giống như lợi kiếm sắc bén thẳng tắp bắn về phía Doãn Lưu Nguyệt, nhìn Doãn Lưu Nguyệt gần như ngồi không vững, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống, Nam Ức Tịnh thấy thế, hiện lên nụ cười xinh đẹp châm chọc, từ từ nói, "Thượng đẳng Thiên Sơn Bích Loa, thật là đáng tiếc nha. Dính hủ cốt tán, có thể bị hủy sạch."
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh nói, sắc mặt càng thêm trắng bệch không còn chút máu nào, nàng vội vàng hấp tấp từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Nam Ức Tịnh nói, "Cái gì hủ cốt tán! Ngươi ở đây nói gì!"
Doãn Lưu Quang thấy thế, không khỏi cau mày lại. Trong lá trà có hủ cốt tán? Đây là hắn cho Doãn Lưu Nguyệt tự mình lấy ra từ bên trong Trà trang, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Chẳng lẽ là Doãn Lưu Nguyệt hạ độc trong lá trà? Không, không thể nào. Lưu Nguyệt dịu dàng như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? !
Như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
"Cầm hủ cốt tán trong lá trà ta thật không dám uống, phiền toái Doãn Thiếu chủ cầm nó trở về đi thôi." Nam Ức Tịnh hình như không thèm để ý chút nào đến Doãn Lưu Nguyệt, nàng lạnh lùng nói với Doãn Lưu Quang.
Doãn Lưu quang nghe vậy, nhíu mày hỏi, "Bên trong lá trà này tại sao có thể có hủ cốt tán? Quỳnh Lạc ngươi biết xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì? Lá trà này tổng cộng trải qua tay mấy người, không phải Doãn Thiếu chủ, dĩ nhiên là Doãn tiểu thư." Nam Ức Tịnh nghe vậy, làm như nghe được chuyện gì đáng cười, từ từ nói.
Doãn Lưu Quang sau khi nghe được, chân mày nhíu chặt. Hắn tự nhiên hiểu, vấn đề không phải xuất hiện ở Trà trang, cũng không phải xuất hiện ở trong tay hắn, chỉ có thể là Doãn Lưu Nguyệt động tay động chân, nhưng hắn thế nào cũng không muốn tin tưởng, Doãn Lưu Nguyệt lại làm ra chuyện hạ độc như vậy.
"Lưu Nguyệt, ngươi đi lấy lá trà có để cho người khác cầm không?" Doãn Lưu Quang vòng vo, ôn hòa nhìn Doãn Lưu Nguyệt, dịu dàng hỏi.
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Doãn Lưu Quang nói, ánh mắt khẽ lóe lên, trong lòng thật nhanh tính toán, tiếp theo lộ ra nét mặt yểu điệu, làm như có chút khổ sở nói, "Lá trà là ta cho Tiểu Hồng đi lấy, lấy tới ta liền đưa cho Lưu Quang ca ca. Chẳng lẽ Lưu Quang ca ca không tin ta sao?"
Nhìn trên mặt Doãn Lưu Quang xuất hiện vẻ khó xử, trong lòng Doãn Lưu Nguyệt không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi, như vậy mà cũng không hại chết được Nam Ức Tịnh! Nàng mới đến trong phủ nửa tháng, Lưu Quang ca ca giống như tin tưởng nàng hơn sao? Mà ngay cả bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên tình cảm cũng không sánh bằng sao?!
Trong lòng tức giận, ánh mắt Doãn Lưu Nguyệt oán độc nhìn Nam Ức Tịnh, giọng nói gai góc châm chích, "Hủ cốt tán vô sắc vô vị, không biết Cung chủ Ma Cung làm thế nào kết luận trong lá trà có hủ cốt tản? Thật là kỳ quái!"
"Oh. Thì ra là ngươi cho rằng hủ cốt tán vô sắc vô vị, cho nên mới chọn nó tới hại ta?" Nam Ức Tịnh nghe được Doãn Lưu Nguyệt nói, nhíu lông mày, trong mắt toát ra chút châm chọc, tiếp tục nói, "Người bán độc dược đưa cho ngươi không có nói cho ngươi biết sao? Hủ cốt tán mặc dù vô sắc vô vị, nhưng vừa gặp phải nước, sẽ phát ra mùi hỏng nhàn nhạt. Mặc dù người thường không phân biệt được, nhưng không khéo, mũi của ta khác người rất nhạy cảm."
Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh nói, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, trong mắt lóe lên một chút hoảng hốt và ảo não.
Doãn Lưu Quang thấy thế, cũng đã hiểu rõ. Dù hắn không thể tin được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Doãn Lưu Nguyệt thuở nhỏ trong khuê học tập cầm kỳ thư họa, đối với độc dược y lý một chữ cũng không biết, làm sao có thể biết hủ cốt tán vô sắc vô vị?
Hắn thật sự không nghĩ ra, cho tới nay hắn sủng ái muội muội, muội muội dịu dàng làm người hài lòng, lại sẽ làm ra chuyện ác độc như vậy!
Trong lòng thở dài một tiếng, ánh mắt Doãn Lưu Quang phức tạp nhìn Doãn Lưu Nguyệt một cái, trong mắt tràn đầy thất vọng và bất đắc dĩ, ngay cả chuyện này chính xác là Doãn Lưu Nguyệt gây nên, nhưng muốn hắn vì thế giết Doãn Lưu Nguyệt hoặc là làm cái gì khác, hắn thật sự không làm được. Dù sao hắn chỉ có một người muội muội duy nhất này.
"Quỳnh Lạc, chuyện này sợ còn có hiểu lầm. Lưu Nguyệt sẽ không làm thế, chỉ sợ là nha hoàn bên người nàng động tay động chân." Doãn Lưu Quang khẽ nhíu mày, hắn biết chuyện này nhất định phải cho Nam Ức Tịnh một cái công đạo, bởi vậy chỉ đành phải nói như vậy.
Nam Ức Tịnh nghe xong, ý giễu cợt trong mắt càng đậm, nàng nhàn nhạt nhìn Doãn Lưu Quang, từ từ nói, "Hiểu lầm sao? A, chỉ sợ trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng chân tướng."
Thấy sắc mặt Doãn Lưu Quang hơi biến, Nam Ức Tịnh dời tầm mắt chuyển qua trên mặt Doãn Lưu Nguyệt, nhìn chăm chú mặt của nàng, nói từng chữ, "Ta sớm khuyên ngươi đừng chọc ta nữa rồi. Hôm nay ta cấp cho Doãn thiếu chủ một bộ mặt, bỏ qua cho ngươi một lần cuối cùng! Nếu có lần tiếp theo, ta tuyệt không khách khí. A, đúng rồi, nếu lại có lần tiếp theo, ta mong ngươi không cần ngu xuẩn như vậy!" [(>8