Trên đường lái xe ra khỏi thành phố, bọn họ lại bị một nhóm người khác tấn công.
Lúc đi qua ngã tư đường, từ bên trái bỗng nhiên có mấy chiếc xe lao ra, vừa tông bọn họ vừa nổ súng.
Cũng may lần này số người không nhiều, bọn họ chỉ mất chút thời gian đã giải quyết xong.
Trước khi vào thành phố, bọn họ thực sự không ngờ thế giới hiện giờ lại nguy hiểm như vậy. Giờ bọn họ không dám vào thành phố nữa, Đại Hào vội vàng lái xe rời đi.
Sau khi rời khỏi thành phố hai người đều xem bảng xếp hạng, phát hiện số phiếu tăng lên một chút, vừa thấy an tâm nhưng cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Bây giờ số lượng người chơi càng ngày càng ít, tất cả người bình thường trên thế giới đều đang săn lùng người chơi. Trong ván chơi này, người chơi đã trở thành con mồi. Dưới tình huống như vậy, người chơi đều sẽ cố gắng tìm chỗ trốn. Dù sao trái đất rộng lớn như thế, người chơi có yếu thì cũng chỉ cần trốn vào núi rừng hoang vu là không ai tìm được.
Nhưng phương pháp ấy chỉ áp dụng với những người chơi xếp hạng thấp. Tống Tân và Đại Hào muốn giữ được Trọng Phong và Sở Sáo thì phải đi ngược với số đông.
Trong khi những người chơi khác tìm chỗ trốn, bọn họ lại phải chủ động xuất hiện trước mặt người bình thường. Mà càng lâu thì người chơi lại càng khó tìm. Một khi bọn họ lộ diện sẽ bị rất nhiều người bình thường truy sát.
Hành vi này thường được gọi là: Tự tìm đường chết.
Nhưng bọn họ không thể không làm.
Sau khi rời khỏi thành phố bọn họ cũng không đi xa, mà lái xe vào thị trấn bên cạnh.
Sau khi lại đánh chạy một nhóm người nữa, bọn họ mới tạm thời có thời gian nghỉ ngơi, trốn trong một tòa nhà. Nhưng đương nhiên cũng không thể ở lại đây quá lâu, nếu không những người thường chạy thoát lúc trước sẽ gọi thêm nhiều người hơn nữa đến bao vây bọn họ.
Bốn người nghỉ chưa đến một tiếng đã phái lén lút men theo con đường nhỏ hẻo lánh sang một tòa nhà khác trốn tiếp.
Trong tòa nhà có người. Bọn họ dựa vào thính lực của Tống Tân kiểm tra có người lên xuống tầng hay không, sau đó mới dám rón rén đi lên.
Sau khi họ tìm được một phòng trống không lâu thì xung quanh tòa nhà bọn họ trốn lúc trước xuất hiện không ít người và xe. Đại Hào vò đầu, khẽ nói: “Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, dù chúng ta có đạo cụ cũng không thể đánh lâu dài với bọn chúng được, đạo cụ đa phần đều giới hạn số lần sử dụng.”
Tống Tân nhìn những người kia, thở dài nói: “Tôi nghĩ mấy người xếp hạng cao khác cũng không dám xuất hiện đối đầu với người thường đâu. Chúng ta bốn người cùng nhau hành động còn nguy hiểm như thế, người chơi khác cũng không khá khẩm hơn được, cho nên số phiếu của hạng 3 tăng lên cũng chỉ là tạm thời mà thôi.”
Đại Hào nhíu mày, gật đầu nói: “Cũng đúng.”
“Chi bằng chúng ta cứ ở đây vài ngày, lên sẵn đường rút lui, cách một ngày xuất hiện một lần để giữ thứ hạng.” Tống Tân nói: “Sau đó quan sát biên độ tăng phiếu của hạng 3 và 4. Chỉ cần số phiếu của bọn họ không tăng thì chúng ta có thể tìm nơi an toàn chờ trò chơi kết thúc.”
Đại Hào bất đắc dĩ xua tay: “Tạm thời chỉ còn cách này thôi.”
Thế là bốn người đành tạm thời ở lại căn phòng này, ngoại trừ ngủ thì Tống Tân lúc nào cũng chú ý ghi chép sự thay đổi phiếu của năm người đứng đầu.
Từ lúc cô bắt đầu ghi chép đến rạng sáng, hạng 3 tổng cộng tăng hơn 100 phiếu. Tốc độ tăng rất chậm, mà hắn và Đại Hào còn đang chênh lệch hơn 2500 phiếu.
Nhờ đợt đuổi bắt hôm nay mà số phiếu của Đại Hào tăng lên rất nhiều, hiện giờ Tống tân chỉ hơn anh ta 400 phiếu. Nhưng họ là đồng đội, phiếu của ai cao hơn cũng không quan trọng, chủ yếu là không thể để hạng 3 vượt qua bọn họ.
Hạng 4 thua bọn họ quá nhiều, tạm thời không cần quá để ý.
Sáng hôm sau, phiếu của hai người ngừng tăng. Hạng 3 cũng chỉ tăng mười mấy phiếu, hạng 4 và 5 nhiều hơn một chút, tầm 50 phiếu. Những người chơi sau gần như không tăng.
Bốn người họ thương lượng kế hoạch ngày mai xuất hiện, đồng thời chuẩn bị đầy đủ. Trọng Phong và Sở Sáo không tính là người chơi, cho nên trên mặt họ không có đánh dấu, thế nên nhiệm vụ dò đường và tìm kiếm công cụ liền giao cho hai người họ. Mặc dù hiện giờ rất ít người ra ngoài nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, hai người bọn họ chỉ cần tách ra hành động, biểu hiện tự nhiên một chút là được. Nhiều nhất cũng chỉ bị người khác xem mặt có đánh dấu hay không, không có nguy hiểm gì.
Hơn 7 giờ, Tống Tân lại mở bảng xếp hạng, phát hiện người chơi hạng 5 đã biến mất. Chỉ có một khả năng đó chính là người này đã chết.
Người chơi hạng 6 tự động được đẩy lên, nhưng số phiếu chênh lệch cũng càng lớn hơn, bọn họ hoàn toàn không cần để ý đến nữa.
Hiện giờ cần chú ý nhất vẫn là hạng 3.
Sáng ngày hôm sau, bốn người dựa theo kế hoạch và tuyến đường đã thương lượng, cùng đi ra ngoài, cố ý xuất hiện trước mặt người khác. Vì để cho những người kia chú ý tới bọn họ, bọn họ còn cố ý đội mũ và đeo khẩu trang, người bình thường nhìn là biết bọn họ có vấn đề.
Chiêu này nhanh chóng khiến bọn họ bị chú ý, nhưng điều họ không ngờ là lại có người cầm loa thông báo.
Thế là từ những nơi khác cũng ùa ra vô số người. Họ đành phải lập tức thay đổi kế hoạch, chạy khỏi đây trước dự kiến.
Bọn họ nhảy qua hàng rào và tường, lách giữa những toà nhà và các con phố lớn nhỏ khiến số người đuổi theo bọn họ càng ngày càng nhiều, cuối cùng tạo thành một hàng dài giống như trò chơi rắn săn mồi. Nếu những người đang đuổi theo sau lưng kia không vừa chạy vừa không ngừng hô muốn giết bọn họ thì cảnh tượng này quả thực rất thú vị.
Khi bốn người chạy vào một hẻm nhỏ liền chia làm hai. Tống Tân và Trọng Phong chạy bên trái, Đại Hào và Sở Sáo chạy bên phải, “con rắn” dài phía sau cũng chia làm đôi.
Đợi thời cơ đến bọn họ dùng vòng tay trao đổi, sau đó chạy vào hai con đường nhỏ hai bên phải trái, một lúc sau lại gặp nhau trước một toà nhà cũ.
Sau đó bốn người cùng chạy lên tầng. Hai đội đuổi theo họ cũng chạm mặt ở dưới tầng.
Không ai muốn trở thành người chạy sau nên hai đội bắt đầu tranh nhau, muốn bắt được người chơi trước. Kết quả là khiến cả hai đội loạn tùng phèo.
Hành lang chỉ rộng hơn một mét mà thôi, người đằng trước bị kẹt, người phía sau lại muốn chen lên, cuối cùng cũng chỉ có vài người chạy được lên tầng.
Mà nhóm của Tống Tân thì đã sớm sử dụng đạo cụ phá cửa một căn phòng ở tầng hai, lấy dây thừng chuẩn bị sẵn leo xuống từ cửa sổ.
Chờ đám người kia đuổi đến, dây thừng cũng đã bị bọn họ đốt.
Chiếc dây thừng này bọn họ dùng ga giường đan thành, đã được tẩm sẵn một ít xăng từ hôm qua, sau khi bọn họ trèo xuống xong thì đốt luôn.
Những người kia đuổi tới trước cửa sổ thì chỉ thấy một “con rắn lửa”, không thể dùng chiếc dây thừng này leo xuống tiếp được. Đa số chỉ biết đứng trừng mắt nhìn, chỉ có mấy người cắn răng nhảy từ tầng hai xuống.
Nhưng lúc này nhóm Tống Tân đã sớm chạy xa rồi.
Đương nhiên, bọn họ không hề quay về chỗ ở lúc trước, mà chạy tới chiếc xe Sở Sáo giấu trong ngõ cách đó không xa, sau đó lái xe rời đi luôn.
Sau vụ này, Tống Tân ngoài ý muốn phát hiện số phiếu của cô và Đại Hào đều tăng nhiều. Hạng 3 mặc dù cũng tăng nhưng khoảng cách giữa họ vẫn bị kéo dài.
Nhưng đây cũng là hiện tượng bình thường. Bởi vì qua càng lâu, số người chơi còn sống hầu hết đều đã tìm được chỗ trốn thích hợp, họ sẽ chọn cách ở yên trong chỗ trốn chứ không ra ngoài tìm đường chết. Khán giả cũng chỉ có thể xem cuộc sống sinh hoạt nhàm chán của người chơi mà thôi. Một hai ngày còn đỡ, lâu rồi còn ai có hứng thú xem nữa?
Cứ như vậy, khán giả chỉ đành kiếm livestream nào có hoạt động để xem.
Mà lựa chọn tốt nhất chính là những người chơi xếp hạng cao.
Cho nên, hai người xếp hạng đầu như Tống Tân và Đại Hào có thêm rất nhiều khán giả.
Hạng 3 tuy cũng cao nhưng khán giả thường sẽ ấn vào hạng 1 trên các bảng xếp hạng như các app livestream bình thường.
Hạng 1 của Tống Tân tương đương với hạng 1 trên bảng xếp hạng đề cử của app.
Sau khi hiểu được những điều này, họ cũng được thở phào. Về sau đổi thành hai ngày một lần, ba ngày một lần, cho đến khi phiếu của hạng 3 cách quá xa thì bọn họ không còn ra ngoài nữa.
Mà màn hình biểu hiện số lượng người chơi trên bầu trời vẫn đang tiếp tục giảm bớt. Trước kia một ngày có thể chết khoảng 100 người chơi, bây giờ chỉ còn 5-10 người.
Mỗi ngày nhìn số lượng giảm bớt, Tống Tân cũng rất lo lắng.
Khi ván chơi này bắt đầu tổng số người chơi chỉ hơn 2-3 ngàn người mà thôi, khi còn lại 1 ngàn người trò chơi sẽ kết thúc. Nếu vậy…. Số người bình thường sống sót là bao nhiêu?
Người bình thường có nhiệm vụ nhất định phải giết hoặc là giúp sức giết một người chơi. Dựa theo tỉ lệ bình quân 1 người chơi bị 200 người gi3t chết thì đến khi trò chơi kết thúc nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng 500 ngàn người có thể sống sót mà thôi.
Mà tổng dân số trước khi trò chơi bắt đầu là vài tỷ người.
500 ngàn người có thể làm gì? Sau khi bọn chúng rời đi, loài người có thể quay về cuộc sống như trước kia sao?
Chỉ sợ… Là không thể nào.
Chẳng lẽ bọn chúng tổ chức trò chơi không chỉ để tiêu khiển, mà còn để kìm chế sự phát triển của các hành tinh khác sao?
Sau tai họa này không biết loài người cần bao nhiêu thời gian để khôi phục. Có lẽ là mấy trăm năm thậm chí còn lâu hơn. Trong lúc ấy, khoa học kỹ thuật không những không thể tiếp tục phát triển mà rất có khả năng sẽ lùi lại.
Những hành tinh khác bị bọn chúng nhắm vào có lẽ cũng đã trải qua những chuyện này. Như vậy thì bọn chúng có thể vĩnh viễn làm bá chủ của vũ trụ này.
Vấn đề quá vĩ mô, Tống Tân nghĩ thôi cũng thấy sốt ruột.
Cô nhìn Đại Hào và Sở Sáo đang cãi nhau ầm ĩ, liền nói cho Đại Hào vấn đề này. Nhưng Đại Hào lại không hề lo lắng: “Lo nhiều làm gì, dù sao chúng ta cùng lắm cũng chỉ sống được vài chục năm. Cô yên tâm đi, dù loài người có tuyệt chủng thì chúng ta cũng không sống được tới lúc ấy đâu. Người bình thường như chúng ta cũng chả việc gì phải nghĩ nhiều như vậy.”
Tống Tân thế mà lại bị anh ta thuyết phục.
Về sau bọn họ cũng không tiếp tục ra ngoài nữa, chỉ thỉnh thoảng quá chán mới cố ý ra ngoài chơi đùa với người bình thường.
Nhưng bởi vì đại đa số người chơi đều trốn hết rồi, cho nên số phiếu của họ không giảm mà còn tăng.
Hạng 3 có lẽ đã chấp nhận sự thật là không thể nào vượt qua được họ nữa. Nên cuộc sống của họ cũng trở nên nhàn nhã cực kỳ.
Mà ván chơi này hai tháng sau cũng đến ngày kết thúc. Trên bầu trời, số lượng màn hình đã đen gần ba phần tư, ánh sáng chiếu xuống cũng chỉ mờ mờ như ánh trắng.
Tống Tân, Trọng Phong, Đại Hào và Sở Sáo leo lên sân thượng, ngồi dưới đất nhìn chằm chằm con số 1001 trên bầu trời.
Sau khi nhìn 2 tiếng, Đại Hào vẻ mặt hung dữ quay sang nói với Tống Tân: “Tôi thấy đây là lúc thích hợp để giết cô đấy.”
Tống Tân cũng nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Tôi cũng cảm thấy, nên giết anh.”
Sở Sáo vắt tay qua vai Đại Hào, ấn một cái khiến Đại Hào nghiêng sang trái, sau đó cười nói: “Anh, vừa rồi có sao băng bay qua!”
Đại Hào nghiến răng: “Đã bảo không được gọi là anh! Phải gọi là đại ca! Hiểu không! Khoan, giờ lấy đâu ra sao băng, con mẹ nó, giờ cậu to gan thật đấy, còn dám lừa ông đây?!”
Tống Tân quay đầu nhìn Trọng Phong, dựa đầu lên vai anh.
Trên trời không có sao băng, thậm chí không có ngôi sao nào, nhưng bây giờ bọn họ đều rất vui.
Sắp rồi, tất cả đều sắp kết thúc rồi.
Nhưng mà cái sắp này, kéo dài ròng rã 4 tiếng.
Bọn họ ngồi trên sân thượng hứng gió lạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn số trên trời.
Tổng cộng là 6 tiếng đồng hồ bọn họ mới thấy một màn hình bỗng nhiên tắt phụt.
Một giây sau, 1001 biến thành 1000.
Tim Tống Tân hẫng một nhịp, Đại Hào đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ngay sau đó, con số 1000 mờ dần rồi biến mất, cùng lúc đó những màn hình còn sáng cũng lần lượt tắt.
Mấy phút sau, cả bầu trời lại bị bóng tối bao trùm không có lấy một tia sáng.
Tống Tân và Trọng Phong nắm tay đứng cạnh nhau, từ sân thượng nhìn xuống xung quanh cũng đen như mực, giống như bọn họ đang đứng trong hư không, ngoại trừ người bên cạnh thì không có gì tồn tại.
Đại Hào không chịu nổi, sốt ruột hỏi: “Rồi sao?”
Sau đó, bỗng bùm một tiếng. Ngay sau đó là một luồng sáng lóe lên nơi chân trời. Luồng sáng kia dường lại giữa không trung rồi lập tức tách ra thành một đóa pháo hoa lộng lẫy. Vô số pháo hoa nở rộ, khiến thế giới sáng lên như ban ngày.
Không thể không thừa nhận, những pháo hoa này thật sự rất đẹp.
Khoảng năm phút sau, tiếng pháo hoa biến mất, chỉ còn lại những bông pháo vẫn đang bắn trong im lặng.
Tống Tân biết, bọn chúng lại sắp phát biểu.
Quả nhiên, trên bầu trời vang lên giọng nói của chúng nó.
“Ván chơi thứ 10 đến đây là kết thúc! Chúc mừng 1000 người chơi sống sót đến cuối cùng! Nhưng trước khi ăn mừng chúng ta phải xử lý những người không hoàn thành nhiệm vụ thôi!”
Tống Tân nghe thấy xung quanh vang lên âm thanh còn vang dội hơn pháo hoa.
Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng kêu r3n, tiếng vang này hẳn là vô số đầu người đồng thời nổ tung.
Tống Tân không dám nghĩ tới cảnh tượng ấy, chỉ nắm chặt lấy tay Trọng Phong.
Sau đó giọng bọn chúng lại vang lên. “Chúc mừng người chơi Tống Tân, trở thành quán quân của trò chơi “Thế giới tử vong” lần thứ 39! Xin hãy nói ra nguyện vọng của cô! Chú ý, nguyện vọng chỉ có một thôi nha~”
Tống Tân quay đầu nhìn Đại Hào một cái sau đó ngẩng đầu nhìn về phía làn pháo hoa đang nở rộ: “Tôi muốn giữ lại người máy trí năng 001 và 002. Vĩnh viễn ở lại đây với tôi và Đại Hào.”
“Ha ha, đúng là một cô bé dễ thỏa mãn!” Nó phát ra tiếng cười cực kỳ khó nghe, sau đó nói: “Mong ước nhỏ nhoi như vậy, bọn ta đương nhiên sẽ thỏa mãn! Nhưng phải nói rõ một điều. Khi hai người chết thì người máy trí năng cũng sẽ hỏng, vĩnh viễn không thể sửa chữa. Đương nhiên người Trái đất cũng không có khả năng sửa được.”
Mặc dù câu nói này chứa đầy sự trào phúng và khinh thường loài người, nhưng Tống Tân và Đại Hào đều thở phào.
Dù đã sớm biết sẽ đạt được nguyện vọng này, nhưng chỉ khi chính thức đạt được bọn họ mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Cuối cùng, cảm ơn tất cả người Trái đất đã mang đến cho bọn ta rất nhiều niềm vui trong thời gian qua. Thuận tiện cũng nhắc nhở một đất nước nào đó mà cái gì cũng cấm nhé. Chỉ là hôn trong truyện thôi mà cũng cấm có phải hơi quá đáng không vậy? Thế nhé. Trò chơi kết thúc. Tạm biệt, loài người!”
Khi giọng nói kia biến mất, Tống Tân vốn cho rằng bình minh sẽ tới. Nhưng cô lại bỗng cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Cảm giác quay cuồng này khiến cô không mở nổi mắt, chỉ mơ hồ cảm thấy xung quanh rất sáng.
Ngay sau đó, bên tai là tiếng nhạc vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đây là bài hát cô thường nghe khi chạy bộ buổi sáng… Khoan đã, sao cô lại đeo tai nghe?
Tống Tân sững sờ, khi cảm giác hoa mắt chóng mặt biến mất cô mới nhận ra bây giờ mình đang đứng trước một cửa hàng bánh bao, đồng thời một tay đang đưa về phía trước chuẩn bị đón lấy túi bánh bao và sữa đậu người bán bánh đưa tới.
Cô kinh ngạc đến há hốc miệng, đồng thời cũng thấy người bán bánh đối diện cũng đang nhìn cô đầy sững sờ.
Sau đó, chung quanh bỗng sôi trào.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải mình đã chết rồi sao?“
“Đây là… Đây là trước khi ngày đó bắt đầu! Tại sao tôi lại trở lại ngày này?!”
“Trời ơi, tôi còn sống? Tôi sống lại rồi?”
Rất nhiều âm thanh từ bốn phương tám hướng, ngay cả người bán bánh cũng kích động hét to: “Mình không chết! Mình không chết! Ha ha ha ha ha ha!”
Có người nhận ra Tống tân, chỉ về phía cô hô to tên cô.
Có người cười ha hả như điên, có người kích động chạy tung tăng.
Tống Tân há miệng lần miệng, lại không nói ra nổi một chữ. Xung quanh tất cả mọi người đều vui mừng, thậm chí vui đến phát khóc, thế nhưng cô… Chỉ cảm thấy sợ hãi.
Trọng Phong đâu? Vì sao anh không ở bên cạnh cô? Quay lại ngày này nghĩa là tất cả những gì đã xảy ra là giả sao?
Là ảo giác chúng tạo ra cho Trái đất sao?!
Vậy… Trọng Phong thì sao? Không phải nguyện vọng của cô được chấp nhận sao, vì sao anh không ở đây?!
Tống Tân cảm thấy tay chân lạnh buốt, cô đứng không nổi.
Trong tiếng người huyên náo, cô lại ngồi sụp xuống đất, thất thần nhìn mọi thứ trước mắt.
Bọn họ đang cười, đang chạy, đang ôm, đang ăn mừng, chỉ có cô, giống như một kẻ đáng thương bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô khẽ siết tay phải, phảng phất vẫn cảm nhận được hơi ấm Trọng Phong nắm tay cô còn lưu lại, thế nhưng… Tại sao lại như vậy? Bọn chúng sao có thể làm vậy? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cô đã làm sai điều gì mà lại bị chúng đùa bỡn như con hề?
Không có Trọng Phong, cô vẫn cô đơn một mình.
Cô co người lại, vùi đầu vào hai đầu gối, im lặng khóc.
Sẽ không ai để ý tới nước mắt của cô. Cả Trái đất này đều đang vui mừng.
Không biết qua bao lâu, Tống tân đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô. Ngay sau đó, có người nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, giọng nói vang lên trên đầu:“Sao em lại khóc, chẳng lẽ là không muốn gặp anh à?”
Tống Tân sửng sốt thật lâu mới kinh ngạc từ từ ngẩng đầu lên.
Trọng Phong ngồi xổm trước mặt cô, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa dịu dàng.
Cô đưa tay dụi mắt, lau khô nước mắt, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh vẫn ở đây?”
Trọng Phong cười nhẹ, giang tay ra nói: “Tới đây nào.”
Tống Tân lập tức òa khóc, bỗng nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh mà khóc: “Vừa rồi anh đi đâu vậy? Có biết em đau lòng đến nhường nào không!”
Trọng Phong cười, cúi đầu vỗ về lưng cô, cực kỳ dịu dàng nói: “Không khóc, không khóc nào, anh không cố ý đâu. Anh bị đưa tới nhà em, đợi một lúc mà không thấy em về, mới nhớ em từng nói trước khi thảm họa bắt đầu em đang đi mua bánh bao. Thế nên anh liền lập tức đi tìm em.” Anh hơi dừng lại, cúi đầu hôn lên trán Tống Tân, cười nói: “Ai biết tới nơi lại thấy em đang ngồi dưới đất khóc, biết như vậy giống cái gì không?”
Tống Tân khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười: “Giống bé con đi lạc.”
Tống Tân véo nhẹ một cái lên lưng anh: “Vậy anh muốn nhặt em về nhà không?”
“Không muốn.” Trọng Phong nói xong, bỗng nhiên bế cô lên: “Bé con đáng yêu thế này đương nhiên phải ôm về nhà rồi.”
Tống Tân giật nảy mình, vội ôm cổ anh.
Có người nhìn về phía họ, Tống Tân mím môi, ngẩng đầu hôn lên má Trọng Phong.
Trọng Phong cúi đầu, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.
Cô cũng cười theo, từ vẻ mặt đến nội tâm đều là ngọt ngào.
Thế giới này, tại giây phút này mới thật sự là hạnh phúc.