Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 132: Vực



Tử Phong mở to đôi mắt vô hồn của mình, thất thần mà nhìn lên trên, cũng không biết là hắn đang nhìn cái gì nữa bởi theo hướng nhìn của hắn thì chỉ có đỉnh của chiếc lều mà thôi. Công bằng mà nói, hắn nhìn gì lúc này không quan trọng nưa, bởi lúc này đầu óc hắn đang rối bời, kể cả Hồ Phi Nguyệt có đứng trước mặt hắn tự tay lột hết đồ trên người ra thì cũng chưa chắc hắn đa có phản ứng, à không, với mức độ siêu cấp như thế thì cũng chưa hẳn là hắn sẽ không chú ý.

Cơ mà lạc đề quá rồi, Tử Phong hắn lúc này không có nghĩ xa đến mức thế a. Xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, có vẻ như dạo này việc bất tỉnh nhân sự đối với hắn không còn là thứ gì mới lạ nữa, đơn cử là chưa tới thời gian nửa tháng, hắn đã bất tỉnh tới ba lần, mỗi lần cách nhau có vài ngày.

Nhưng mà cũng không phải là hắn không biết nguyên nhân, cho tới ngày hôm qua hắn đã phần nào hiểu được lí do đằng sau những pha bất tỉnh ngẫu nhiên của mình rồi.

“Thì ra đó chính là cái thứ gọi là tâm ma trong mấy bộ tiểu thuyết ta hay đọc ư? Phải công nhận rằng, nó khá là đáng sợ!”

Tử Phong, cái tên không sợ trời không sợ đất, nhưng khi nhớ lại những gì mình đã trải qua, hắn cũng không kìm được mà rùng mình, những gì đã xảy ra khi đó, hắn bây giờ vẫn còn nhớ như in.

Vào lúc đó, ngay khi tên thủ lĩnh bắt lấy Diệp Ngưng Tuyết, một cảm giác nóng cháy trào dâng lên trong tâm can hắn, khiến hắn có cảm giác nghẹn ứ một cục trong cổ họng, sau đó thì cảm giác nghẹn ứ đó chuyển biến thành một nôi khát khao muốn được phát tiết hết mọi thứ ra ngoài, mà phát tiết ở đây, chính là phát tiết chỗ sát khí mà hắn đã tích tụ lại qua bao năm tháng.

Ngay khi Tử Phong hắn định làm như mọi khi, đó là dùng ý chí sắt đá của mình trực tiếp đè nén cái cảm giác khó chịu đó lại, thì hắn bỗng phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, hắn cứ như vậy mà không thể cử động được. Không, phải nói là, ý chí của hắn không còn có thể điều khiển được cơ thể hắn nữa, bất kể hắn ra lệnh ra sao thì cơ thể hắn cũng không nghe theo.

Tử Phong cảm giác ý thức của mình bị kéo vào một không gian vô định tối om, giống như trở thành một khán giả, đứng bàng quang ở bên cạnh theo dõi một thước phim mà nhân vật chính là cơ thể của hắn. Cơ mà nếu như chỉ là cơ thể không nghe theo lệnh của hắn thì cũng thôi, nhưng kinh dị ở chỗ đó là, thiếu đi ý chí của hắn, nhưng cơ thể hắn vẫn hoạt động một cách bình thường, tách rời thành một thể độc lập.

Cơ thể hắn liên tiếp thực hiện một chuỗi hành động vô cùng trôi chảy, trước tiên thì ngay sau khi Tử Phong nhận ra là mình đã mất đi quyền kiểm soát, hắn nhìn thấy “mình” nở một nụ cười quỷ dị hơi khác một chút so với thường ngày, nhưng mà việc xảy ra sau đó khiến hắn phải trừng mắt lên mà nhìn.

Chỉ thấy “hắn” lẩm bẩm hai chữ không rõ tiếng, sau đó, từ chỗ “hắn” đang đứng, không gian liền bị vặn vẹo một cách kịch liệt, sau đó lan tới xung quanh với tốc độ không tưởng. Tử Phong đã từng chứng kiến Hồ Phi Nguyệt thi triển Vực, vì vậy lúc đó hắn có thể khẳng định cái thứ “mình” vừa mới làm đó chính là Vực. Vấn đề ở chỗ, cái Vực mà hắn đang nhìn thấy, độ lớn của nó to tới mức khủng khiếp, trong khi Vực của một siêu giai cường giả cấp Thánh Hoàng như Hồ Phi Nguyệt chỉ có thể bao tùm trong phạm vi chục mét, Vực do “hắn” tạo ra lan tỏa không hề có dấu hiệu dừng lại. 10 mét, 20 mét, 50 mét, 200 mét, ……..không gian vặn vẹo kịch liệt lan rộng ra tới mức mà tầm nhìn của Tử Phong còn không với tới được, mà tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.

Tử Phong không bị choáng váng lâu, bởi vì “hắn” đã có hành động, chân đạp Thuấn bộ, “hắn” lướt đi như một cơn gió, dùng một tay giật lấy Diệp Ngưng Tuyết từ trong tay tên đầu lĩnh, tay còn lại huy động Truy Hồn Huyết Kiếm, tặng cho mỗi tên dong binh đứng đó vài đường kiếm, sau đó quay trở lại chỗ cũ, mang theo Diệp Ngưng Tuyết lúc này đang được cắp trên tay giống như con gà con.

Quỷ dị ở chỗ, đó là trong lúc “hắn” hành động, là khoảng chừng nửa giây thời gian, nhưng không một tên dong binh nào có chút phản ứng, thậm chí đến cả một cái nháy mắt cũng không có, không chỉ dừng lại tại đó, đến cả cây cỏ xung quanh cũng không di chuyển lấy một chút nào, giống như là……….

“Thời gian tĩnh chỉ!!”

Nhớ lại những gì mình đã trải qua, Tử Phong lẩm bẩm trong mồm, hắn có quá nhiều nghi vấn a. Từ những gì Tiểu Linh giải thích về hệ thống, hắn đối với sự xuất hiện của tâm ma không có chút gì ngạc nhiên, nhưng tâm ma xuất hiện và có thể sử dụng Vực, cái này……..con mẹ nó nghịch thiên a, phải biết rằng hắn mới chỉ là Vương cấp nhất phẩm, kể cả có lĩnh ngộ được thì cũng không thể nào thi triển một cái Vực hoàn chỉnh như vậy được, đó là còn chưa kể đến phạm vi ảnh hưởng của cái Vực đó to tới mức khiến người khác muốn thổ huyết.

Tạm thời có thể bỏ qua về việc Vương cấp có thể tạo ra một cái Vực to tướng như thế, nhưng mà năng lực của Vực đó là sao, con bà nó là năng lực dừng thời gian đó. Nếu chỉ là mọi thứ ngừng di chuyển thì Tử Phong hắn còn có thể quy kết cho một loại năng lực đóng băng không gian nào đó, nhưng mà khi ý thức ở trong cái không gian tăm tối đó, hắn vẫn cảm nhận được cơ thể của mình, chỉ là không kiểm soát được mà thôi, theo những gì hắn cảm nhận được, không gian xung quanh không hề bị tác động tới một chút nào, tuy đó là một cảm giác khá là mông lung khó tả, nhưng mà hắn có thể khẳng định chắc chắn như vậy.

Dừng thời gian, đó là năng lực kinh khủng ra sao chứ, tuy chỉ kéo dài nửa giây, nhưng nếu sử dụng khi giao chiến xem, chỉ nghĩ đến đây thôi Tử Phong cũng không khỏi đổ mồ hôi. Cao thủ so chiêu chỉ một tích tắc cũng có thể dẫn đến thành bại, nếu hắn đang giao chiến với đối thủ cân xứng, với nửa giây dừng thời gian, hắn có thể thừa sức chém đối phương thành mười tám mảnh trước khi nửa giây đồng hồ chấm dứt.

“Xem ra phải vào thăm Tiểu Linh rồi!”

Ý thức của Tử Phong tiến vào trong không gian của hệ thống, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một bầu trời cuồn cuộn mây đen khiến không gian xung quanh trở nên tối tăm lạ thường, những cơn gió thổi mạnh liên tiếp như báo hiệu sắp có một cơn bão đang đến.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở trong này đây??”

Tử Phong lẩm bẩm, mọi lần hắn vào đây kể từ khi không gian hệ thống trở nên sống động thì chưa bao giờ hắn thấy ở đây có hiện tượng thời tiết cả, đúng hơn là gần như mọi lúc, trong đây đều có khung cảnh tươi sáng.

“Tiểu Linh!! Tiểu Linh!! Ngươi đâu rồi??!”

Cất tiếng gọi Tiểu Linh, Tử Phong không khỏi nhíu mày, đã bao lâu rồi không thấy bóng dáng nha đầu này nhỉ, từ lúc xuất hiện trước mặt hắn cho đến giờ, nàng ta đã lặn mất tăm đi đâu, không hề xuất hiện trước mặt hắn thêm một lần nào nữa.

Đang rảo bước đi trong khung cảnh tối tăm, hắn bất chợt cảm thấy lành lạnh sau lưng, nhanh như chớp, hắn quay người lại tung ra một cước. Chân hắn va chạm với một vật thể, nhìn kĩ lại thì đó là cánh tay của một bóng đen, bóng đen này dùng một tay tóm cứng lấy chân hắn, sau đó thì không biết là có phải Tử Phong gặp ảo giác hay không, bóng đen hình như vừa nở một nụ cười, sau đó kéo mạnh cả cơ thể hắn về phía mình.

“Binh!!”

Một cú đấm được tung ra, hất tung Tử Phong lên không trung, ngay lúc này, bóng đen lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh hắn, lại là một cước, hắn giống như diều đứt dây mà lao thẳng xuống mặt đất.

“Ầm!!”

Tử Phong nện xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu, tuy đây chỉ là ý thức của hắn ở trong hệ thống, nhưng cảm giác đau cũng vẫn chân thật như bình thường, nhưng nếu chỉ có cảm giác đau thì nó không phải là vấn đề lớn đối với hắn, vấn đề đó là hắn đang vô cùng ngạc nhiên, ở trong không gian của hệ thống sao lại xuất hiện thêm một người không rõ lai lịch thế này, Tiểu Linh đâu, chẳng lẽ đây là……

“Tâm ma??”

“Xin chúc mừng, ngươi đã đoán đúng rồi đó.”

Bóng đen đang lơ lửng trên không trung, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Tử Phong, túm lấy người hắn quật mạnh xuống đất.

“Rầm!!”

Tử Phong giống như một con búp bê, hết bị quăng bên này đến quật bên kia, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, không phải là hắn không phản kháng, mà là hắn không thể. Tốc độ của đối phương quá khủng khiếp, hắn còn chưa kịp có phản ứng thì đối phương đa di chuyển rồi tung đòn tiếp theo rồi.

“Không thể phản kháng sao, hahahaha, cũng phải cảm ơn ngươi đó, lĩnh ngộ ra một thứ mà bản thân lại không thể diều khiển nổi, trong khi đó tâm ma của mình lại có thể, đúng là thứ vô dụng mà, tốt nhất là hãy để ta làm chủ cơ thể của ngươi đi, Thế Giới!!!”

Trong một tích tắc khi bóng đen dứt lời, Tử Phong có thể cảm nhận thấy không gian xung quanh mình vặn vẹo, nhưng chỉ là một tích tắc mà thôi, thứ hắn cảm nhận được tiếp theo là một cú đấm như trời giáng vào ngực khiến cả người hắn bay đi như đạn pháo, trực tiếp nện một cái lỗ lớn trên một vách núi ở gần đó.

“Hắn có thể sử dụng Vực ư?”

À không, nghĩ lại thì, khi Tử Phong bị mất quyền kiểm soát cơ thể, chẳng phải chính là tâm ma của hắn đã thi triển Vực sao, cũng không ngạc nhiên lắm khi đối phương có thể làm như vậy ở trong không gian của hệ thống, xét cho cùng thì theo như Tiểu Linh, không gian của hệ thống được tạo nên dựa theo tinh thần thức hải của chủ nhân là hắn đây, tâm ma tồn tại ở trong này cũng là điều dễ hiểu.

“Thứ vô dụng, chết đi!!” Bóng đen cười lớn một tiếng, cả người hóa thành một đạo hắc vụ lao tới chỗ Tử Phong.

Ngay khi nắm đấm của hắn chuẩn bị va chạm với Tử Phong, một giọng nói lanh lảnh cất lên

“Đủ rồi!!”

Nắm đấm của bóng đen khựng lại trước mặt Tử Phong chỉ cách có chưa đầy một đốt ngón tay, hắn có thể cảm nhận được từng đạo phong nhận cắt qua mặt mình bởi lực lượng khủng bố của quyền đầu trước mặt. Cơ mà, giọng nói này, hắn vô cùng quen thuộc.

“Tiểu Linh, là ngươi đấy à?”

Một thân ảnh nữ nhân nóng bóng hạ xuống bên cạnh Tử Phong, đích thị chính là Tiểu Linh, nàng nhìn hắn cười một cái, sau đó vung tay lên. Những đám mây đen trên trời nhanh chóng tan biến, để những tia nắng chiếu xuống mặt đất, soi sáng lại không gian u ám mờ mịt này.

Lúc này Tử Phong mới nhìn rõ bóng đen, không nhìn thì thôi, lúc nhìn thì hắn không khỏi trợn mắt há mồm. Chỉ thấy một người có tướng mạo giống hệt hắn đang đứng đó, cơ thể cao lớn, tóc bạc, trên mặt có phù văn bao phủ nửa trái khuôn mặt, không chỉ diện mạo, đến cả cách ăn mặc cũng y chang như hắn luôn.

“Hắn” nở một nụ cười quỷ dị nhìn Tử Phong, sau đó nói: “Chào!”

“Chào cái búa á, ngươi đập người ta một trận ra trò sau đó thì chào giống như là không có chuyện gì xảy ra hả?” Một giọng nói khác vang lên.

Tử Phong không nhịn được mà quay đầu sang, chỉ thấy ở đó lại xuất hiện thêm một “hắn” nữa, nhưng thay vì y phục đen thì y phục của người này lại là màu trắng. Nhìn hai người, đúng hơn là hai phiên bản đen trắng của chính bản thân mình ngay trước mặt, Tử Phong không khỏi choáng váng

“Chuyện quái gì đang diễn ra đây??!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.