Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 229: Đến giờ đi săn!!



Đêm nay là một đêm thật sự rất đẹp, bầu trời không hề có một gợn mây, mặt trăng thì tròn vành vạnh ở trên không trung, toả ra một thứ ánh sáng màu trắng dịu nhẹ soi sáng khung cảnh bên dưới. Tại một vị trí cách đại thảo nguyên nơi xảy ra cuộc chiến giữa Xuất Vân đế quốc và Bắc Hoàng Quốc vài ngày trước khoảng chừng trăm dặm về phía bắc, nơi này là một mảng bình nguyên trơ trọi cỏ dại mọc um tùm, xét về mặt địa lí thì vẫn còn nằm trong địa phận của Bắc Hoàng Quốc.

Chỉ là bình nguyên này tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của bất kì một loài động vật hay yêu thú nào, ngược lại, vốn là một nơi hoang dã nhưng mọi thứ lại khá là yên tĩnh, khác hẳn với thường ngày. Nguyên nhân là bởi một thứ xuất hiện ở trên bình nguyên này khoảng nửa tháng trước. Nằm giữa bình nguyên trống rỗng này là một ngọn đồi đá không quá cao, chỉ chừng vài trăm mét, có thể trước kia nó đã từng là núi non hùng vĩ, nhưng trải qua năm tháng mài mòn, hiện tại nó chỉ là một ngọn đồi đổ nát nhỏ bé mà thôi.

Nhưng mà hiện tại ở ngay dưới chân ngọn đồi này, lòng đồi không rõ bằng cách nào đó mà đã bị thổi bay đi một mảng lớn, biến ngọn đồi thành một hình chữ U chuẩn xác, ở vùng không gian bên trong, có một doanh trại rất lớn đang hiện diện ở đó, và nó cũng là nguyên nhân mà bình nguyên này lại bị dọn dẹp sạch sẽ đến thế.

Xuất Vân đế quốc với quân lực khủng bố cùng với lượng võ giả cao giai nhiều tới mức không tưởng, ngay khi đánh vào biên giới Bắc Hoàng Quốc, quân đội của Xuất Vân đế quốc đã trực tiếp san bằng mọi chướng ngại vật trên đường hành quân, cứ như vậy mà tiến sâu vào trong lãnh thổ của Bắc Hoàng Quốc giống như chỗ không người.

Nửa tháng trước, sau một trận chiến áp đảo hoàn toàn, bọn họ đạp đổ một toà thành lớn, sau đó đặt chân tới bình nguyên này, nhận ra đây là một nơi đóng quân lí tưởng, cuối cùng đã dừng chân hạ trại, tạo thành một doanh trại vô cùng lớn ở giữa lòng bình nguyên này.

Doanh trại nằm ở vị trí lọt thỏm vào lòng đồi, dễ thủ khó công, đối phương muốn đánh thì chỉ có một con đường tiến công duy nhất, nếu muốn leo lên trên ngọn đồi rồi đổ bộ xuống thì cũng cực kì khó khăn, bởi hiển nhiên là quân đội trong doanhn trại sẽ không để hở lưng như vậy rồi.

“Này, trăng đêm nay đẹp quá nhỉ??” Trên đỉnh đồi, đằng sau một mỏm đá che khuất tầm nhìn, một giọng nam vang lên.

“Yên lặng đi, chúng ta đến đây là để canh trừng địch nhân tập kích, không phải là để tán tỉnh nhau.” Đáp lại là một giọng nữ cứng rắn lạnh lùng không chút cảm xúc.

Thì ra ở đằng sau mỏm đá đó là hai tên lính canh của Xuất Vân đế quốc, bọn hắn cùng với rất nhiều lính canh khác làm nhiệm vụ canh gác đỉnh đồi, nơi có tầm nhìn bao quát ra tứ phương tám hướng tốt nhất, giống như vừa nãy giọng nói kia đã đề cập, đó là “canh trừng địch nhân tập kích”. Ngạc nhiên ở một chỗ đó là, hai người vừa nói chuyện với nhau không ngờ lại có một nữ nhân.

Tên lính canh đưa tay lên tháo mũ trụ trùm đầu xuống, để lộ một khuôn mặt đại chúng nhưng lại đầy nét nam tính phong trần, cười nói: “Thôi nào tiểu muội muội, ta mặc dù biết nàng không có hứng thú với đám nam nhân thối chúng ta, nhưng mà ở đây ngồi không mãi cũng chán lắm a, ta chỉ muốn nói chuyện giết thời gian chút thôi.”

Cô gái đứng bên cạnh hắn mặc một bộ đồ làm bằng da yêu thú gọn nhẹ, không nặng nề như khôi giáp của tên lính canh, hiển nhiên đây là chiến phục đặc chế cho phái nữ, khuôn mặt cũng thuộc dạng dễ nhìn, chiếu theo tiêu chuẩn của mấy tên lính tỉ năm không được gần nữ nhân thì phải nói là nghiêng nước nghiêng thành. Nàng liếc xéo hắn một cái sau đó quay đầu đi, hừ lạnh nói: “Không là không, nhiệm vụ là trên hết!!”

Nghe vậy tên lính canh liền chán nản thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Chán chết…”

Một hồi lâu sau, nàng chợt thấy xung quanh im ắng một cách lạ thường, dù sao thì nàng với tên lính canh này quen nhau cũng không phải là ngắn, bình thường kể cả nàng có cự tuyệt ra sao thì hắn vẫn sẽ tiếp tục lải nhải cho đến khi trời sáng, thế nào mà hôm nay hắn lại im lặng như vậy, chẳng lẽ sau bao ngày cuối cùng hắn cũng nản rồi à.

Nàng nổi tính hiếu kì, liền quay sang bên cạnh nhìn, chỉ thấy tên lính canh lúc này đang quay lưng về phía nàng, ngồi dựa vào vách đá không thấy động tĩnh gì.

“Tưởng gì, hoá ra là đã ngủ mất rồi à, thứ đàn ông vô dụng.” nữ lĩnh canh cười khảy một tiếng, nhưng ngay sau đó liền nhận ra có gì đó không đúng, cái tên này, ngủ quên thì ngủ quên, chẳng lẽ đến cả hít thở cũng quên à.

Linh cảm có điều chẳng lành, nàng vội vàng đặt một tay lên vai tên lính canh, chỉ là ngay khi nàng chạm vào người hắn, tên lính canh cứ như vậy mà đổ ập ra sau, biến thành nằm ngửa trên mặt đất. Khuôn mặt hắn lúc này đã cứng đờ lại, cổ họng không biết từ lúc nào đã mở ra theo một đường rạch lớn, máu tươi từ vết rạch đó đến bây giờ vẫn còn chảy ra.

Nữ lính canh thấy vậy, trong nháy mắt tinh thần đại chấn không tin vào mắt mình, cơ mà nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng, một gọng kìm cứng như thép đã tóm chặt lấy quai hàm của nàng khiến nàng không thể thốt ra một tiếng kêu, sau đó thì chỉ nghe một tiếng “rắc” nho nhỏ vang lên, nữ lính canh chỉ thấy ai mắt tối sầm, sau đó cả người vô lực tựa vào vách đá mà chậm rãi tụt xuống, đầu ngoẹo hẳn sang một bên, hiển nhiên là xương cổ đã bị bẻ gãy.

Ánh trăng chiếu xuống mỏm đá tạo thành một cái bóng lớn in trên vách đá, bên cạnh cái bóng đó là hai xác chết đang trừng đôi mắt vô hồn của mình mà nhìn thẳng lên trời như tự hỏi tại sao bọn họ lại chết. Từ trong cái bóng đen in trên vách đá, một thân ảnh giống như từ trong hư không xuất hiện, trực tiếp bước ra khỏi bóng đen đó giống như một u linh. Người vừa xuất hiện là một nam nhân cao lớn, toàn thân là một bộ hắc y hoà lẫn vào bóng tối ở xung quanh, nhưng mái tóc của hắn lại bạc trắng giống như là ánh trăng ở trên cao tạo nên một sự tương phản vô cùng quỷ dị.

Tử Phong đưa mắt nhìn xác chết của nữ lính canh, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn không hề ánh lên một chút cảm xúc nào dù chỉ là một tia thương tiếc, hắn vung tay lên một cái, hai cái xác liền biến mất, hiển nhiên là đã được hắn thu vào không gian giới chỉ, còn lại trên mặt đất chỉ là mấy vệt máu nhỏ lúc này đã khô lại.

“Ta bình thường không thích thú lắm với việc giết nữ nhân, nhưng mà không còn lựa chọn nào khác, cô lại có tu vi Vương cấp, điều đó khiến cô trở thành mục tiêu của ta, vậy nên là, thứ lỗi.” Tử Phong lẩm bẩm, sau đó thân hình hắn lại dần dần trở nên mờ ảo, rồi biến mất không vết tích.

Lí do mà Tử Phong xuất hiện ở đây vô cùng đơn giản, sau khi nhận được bản đồ chi tiết từ tay tên thống soái Bắc Hoàng Quốc theo yêu cầu của hắn, vốn không phải là việc khó khăn gì khi mà quân của Xuất Vân đế quốc đã xâm nhập vào sâu trong lãnh thổ của họ như thế, Tử Phong liền theo đúng kế hoạch mà hắn đã vạch ra, một thân một mình tiềm hành mà xâm nhập vào doanh trại của Xuất Vân đế quốc.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng và đơn giản, giết chết bất kì Vương cấp võ giả nào mà hắn tìm thấy, nếu có Tôn cấp thì để xem xét tình hình rồi tính sau. Vốn lấy năng lực ẩn thân của Tử Phong, hắn có thể dễ dàng quang minh chính đại đi thẳng vào doanh trại quân địch mà không ai có thể phát hiện ra, nhưng hắn lại chọn một con đường khác, bởi hắn trước hết muốn tìm hiểu một chút tình hình nơi này đã.

Từ dưới leo lên đỉnh đổi, Tử Phong hắn đã giết và phi tang xác chết vô số lính canh, trong đó có cả võ giả Vương cấp, nữ nhân vừa rồi chính là Vương cấp thứ 14 mà hắn sát hại, xem ra số lượng Vương cấp võ giả còn lại của Xuất Vân đế quốc không phải là ít, bằng không thì cũng sẽ không đại tài tiểu dụng, để họ làm cái công việc canh gác nhàm chán này.

Tử Phong đứng ở trên đỉnh đồi nhìn xuống, trước mặt hắn là một doanh trại lớn, đúng hơn là vô cùng lớn, bên dưới khắp nơi đều là lều trại trải kín mít, quân lính mặc giáp trụ đi lại khắp nơi, chỉ riêng tiếng bước chân nện trên mặt đất cũng đã tạo thành âm thanh ầm ầm rót vào tai hắn rồi. Có thể nói rằng thính lực của hắn thật sự rất tốt, nhưng mà nãy giờ Tử Phong đếm sơ qua thì ở đây vẫn còn đến mấy trăm vạn quân lính, so với 800 vạn quân tiên phong lúc trước thì chỉ có hơn chứ không có kém chút nào, xem ra lần này vì di tích của Cổ Thị Hoàng Triều, Xuất Vân đế quốc thật sự nghiêm túc a.

Thầm hít một hơi lạnh, Tử Phong không khỏi nghĩ tới một khả năng, đó là nếu 800 vạn quân cùng với 3000 tên Vương cấp lúc trước chỉ là quân tiên phong, vậy ở đây chẳng phải là quân chủ lực ư, chẳng lẻ số lượng Vương cấp võ giả còn nhiều hơn nữa? Nếu là trực tiếp đối kháng, lấy thực lực của hắn hiện tại thì có đem hết đám quân lính này cùng với vài ngàn tên Vương cấp tới cũng không đủ cho hắn giết, nhưng vấn đề là hắn lại chỉ có thể bí mật ra tay trong tối, sẽ chẳng mất nhiều thời gian trước khi hành tung của hắn bại lộ.

Tử Phong lắc đầu mấy cái, trên môi nở một nụ cười lạnh, từ lúc nào mà bản thân hắn lại suy nghĩ nhiều đến thế, cứ theo kế hoạch mà làm là được, giết càng nhiều Vương cấp càng tốt, chỉ đơn giản vậy thôi. Nghĩ nào làm thế, Tử Phong vẫn giữ nguyên trạng thái Nguỵ trang, nhảy thẳng từ trên đỉnh đồi xuống bên dưới, nhắm thẳng vào một túp lều để hở nóc mà lao xuống.

Hắn sau vài lần thử nghiệm với Hồ Phi Nguyệt, đã nhận ra một cách rất hữu hiệu để đối phó với năng lực không gian của Thánh cấp cường giả. Bình thường khi hắn sử dụng Nguỵ trang, kĩ năng này cho phép hắn hoà lẫn vào môi trường xung quanh nhưng nói nôm na thì cũng chỉ là đang tàng hình, bản thân cơ thể hắn vẫn hiện diện trong không gian, vì vậy nếu hắn di chuyển thì vẫn sẽ có ba động không gian xuất hiện, từ đó đối phương có thể phát hiện ra hắn.

Nhưng nếu Tử Phong kích hoạt năng lực di chuyển xuyên vật thể của mình, hắn sẽ chính thức hoà tan vào không gian, từ đó dù hắn có di chuyển tới mức nào thì không gian cũng không hề bị đụng chạm, hắn hoàn toàn có thể lượn lờ quanh người Thánh cấp cường giả mà không bị phát hiện, bằng chứng là đến cả Hồ Phi Nguyệt là Thánh Hoàng cường giả mà cũng không thể phát hiện chuyển động của hắn.

Tử Phong vô cùng chuẩn xác mà lọt vào trong túp lều, ở bên ngoài chỉ thấy ngọn đuốc phát sáng trong lều vụt tắt, sau đó một tiếng xé gió nhỏ xíu vang lên, rồi mấy giây sau, phần vải trên nóc lều hơi dao động một chút, sau đó lại trở lại im lặng không một tiếng động. Cắt đứt cổ họng ba tên lính đang ăn tối trong lều bằng thanh đoản kiếm mà trước kia Lâm Tử Hàm đưa cho hắn mà chẳng bao giờ dùng, tuy rằng dùng Bảo khí giết mấy tên lính quèn thì có hơi bị dùng dao mổ trâu giết gà, cơ mà mặc kệ, ít nhất thì hắn cầm nó cũng thuận tay.

Hắn thu lại cái xác của ba người vào không gian giới chỉ, lúc này đã chất đầy xác chết, sau đó nhảy lên trên nóc lều, phi thân lên không trung, trong đầu mặc niệm: “Chân dạng – Thiên Ma Nhãn!!”

Tầm nhìn trong mắt hắn liền vặn vẹo, sau đó trở nên vô cùng rực rỡ đủ màu sắc, dưới hiệu quả của Chân dạng, Tử Phong sử dụng Thiên Ma Nhãn phiên bản cường hoá nhìn khắp xung quanh một lượt, liền phát hiện một loạt dấu vết linh lực mạnh hơn thông thường rất nhiều bao phủ lấy bên ngoài một số căn lều. Sau khi đã ghi nhớ kĩ vị trí của từng túp lều, khoé miệng của hắn chợt nhếch lên:

“Đến giờ đi săn rồi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.