Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 239: Quay về



Mặt trời lên cao toả ra ánh nắng chói chang, thời tiết ngày hôm nay so với buổi đêm hôm trước cũng không có gì gọi là khác biệt nhiều, có chăng thì chỉ là thêm một ít mây trôi lững lờ mà thôi. Tử Phong từ trên mặt đất đứng dậy, xương cốt toàn thân kêu lên một trận răng rắc nghe đến ghê cả tai, hắn hít một hơi thật sâu sau đó ngẫu nhiên nhìn lên bầu trời trong xanh, trong đầu thì nghĩ lại câu nói chắc nịch của mình ngày hôm qua, miệng lẩm bẩm: “Miệng thì nói thế, nhưng hiện tại mình còn chả biết là phải làm gì tiếp theo nữa, thi thoảng muốn tỏ ra thông minh mà thất bại quá.”

Tử Phong nghĩ đến đây liền có cảm giác buồn cười, cơ mà đúng như những gì hắn nói, đến cả tiếp theo cần phải làm gì hắn còn chả biết. Tạm gác mấy thứ đó qua một bên, hắn sẽ không vì thế mà cảm thấy nản chí, cùng lắm thì tuỳ cơ ứng biến là được. Qua một đêm nghỉ ngơi, Tử Phong đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình mà không cần dùng đến bất kì loại đan dược phục hồi nào, mặc dù mấy thứ đó ở trong cửa hàng hối đoái của hệ thống thì có hàng tá.

Đương nhiên không phải là hắn không có điểm tích luỹ để đổi lấy đan dược khôi phục, đừng nói là chỉ mấy viên đan dược cỏn con đó, giờ hắn có bê nguyên nửa cái cửa hàng về thì cũng không có vấn đề gì cả. Một trận chiến trên đại thảo nguyên lúc trước cùng với lần tập kích ban đêm của hắn, Tử Phong đã tự tay tiễn đưa gần hai ngàn vạn nhân mạng về địa ngục, một con số kinh thế hãi tục khi xét đến việc đó chỉ là một mình hắn giết.

Chừng đó nhân mạng, chưa kể đến chín thành trong đó là võ giả Tướng cấp trở xuống, một thành còn lại là võ giả Vương cấp, rồi lại còn tổng cộng mười một tên Tôn cấp bao gồm đám hộ vệ của Lăng Tiếu và 8 tên Đoạt Mệnh ngày hôm qua nữa, lượng điểm tích luỹ của hắn tuyệt đối là một con số thiên văn mà đến chính hắn còn muốn cắn lưỡi ngay khi nhìn thấy nữa: 4 ức điểm tích luỹ.

Với bốn ức điểm tích luỹ, Tử Phong nếu muốn lôi ra một thanh Thánh khí từ trong cửa hàng thì cũng không có vấn đề gì lắm, số điểm của hắn vừa đủ để hối đoái được một kiện, chỉ là hắn lúc này không có điên mà phí phạm điểm tích luỹ như vậy. Thứ nhất thì hắn tạm thời không có nhu cầu về vũ khí mới, thay vì cầm một kiện Thánh khí nhưng không đủ năng lực để sử dụng rồi cầm quơ qua quơ lại như gậy đánh chó thì thà hắn cầm thanh Phá Lôi Thương hiện tại còn hơn. Võ giả đạt tới cấp bậc như hắn thì tiền tệ thông thường không khác gì vỏ sò vỏ hến là bao, chỉ có linh thạch thì mới có giá trị để trao đổi như tiền tệ.

Đó cũng chính là lí do thứ hai mà hắn không dám sử dụng điểm tích luỹ một cách bừa bãi, bởi mặc dù hắn đang sở hữu một lượng lớn linh thạch cỡ tương đương với cả một cái…mỏ linh thạch loại nhỏ, nhưng chừng đó cũng chưa chắc đã đủ dùng nếu thật sự có việc cấp bách, vậy nên điểm tích luỹ dùng để đối lấy linh thạch lúc nguy cấp là ổn nhất.

Thứ ba đó là trực giác, Tử Phong hắn luôn có cảm giác rằng điểm tích luỹ chỉ khi nào bất khả kháng thì mới nên động đến, còn không thì không nên phung phí, chắc chắn mai sau sẽ có diệu dụng gì đó. Bỏ qua vấn đề hắn có đang định chuyển nghề qua làm thầy bói hay không, trực giác của hắn trước nay vẫn luôn đáng tin, vậy nên hắn thà tiết kiệm một chút còn hơn là phải hối tiếc. Vả lại hắn cũng không phải loại người thích phung phí, nên tiết kiệm như vậy cũng không ảnh hưởng tới hắn là bao.

Nghĩ đến đây, Tử Phong chỉ mong Xuất Vân đế quốc mang thêm vài ba đạo quân như thế này nữa tới đây đi, bởi vì không như người khác coi đây là nguy cơ, quân đội của Xuất Vân đế quốc là đối tượng dùng để cày level một cách hoàn hảo. Dưới tác dụng của Sinh Tử Quyết, dù có hơi nguy hiểm một chút, có thể bị mất đi lí trí bất kì lúc nào, nhưng cái giá đó cũng đáng khi mà Tử Phong hiện tại đã đạt tới level 33 tức tương đương Tôn cấp tứ phẩm.

- Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Thiên Ma Vương (đã thức tỉnh)

Sát thủ hư không level 33

Nhanh nhẹn: 6070770 (+6070770)

Thể lực: 5737920 (+11475840)

Lực lượng: 5964630 (+11929260)

Tinh thần: 4134110

Linh lực: 4813640

Bời vì lí do chủng tộc cùng huyết mạch của bản thân, Tử Phong hắn mặc dù chỉ có tu vi Tôn cấp tứ phẩm nhưng chỉ số của bản thân thì dư sức đạp bẹp bất kì một Tôn cấp cửu phẩm nào nếu xét về mặt sức mạnh vật lí đơn thuần, chỉ là nếu dùng đến vũ kĩ cùng bí pháp thì cái đó còn phải bàn sau. Nhưng dù vậy, Tử Phong hắn tin rằng với Tử Lôi Cửu Kích và Trảm Nguyệt Thất Thức, hắn vẫn sẽ y nguyên mà giữ cái danh vô địch cùng giai mà thôi, dù sao thì hắn vẫn còn sở hữu thêm cái lĩnh vực nghịch thiên mà đến cả Thánh giả cũng khó lòng chống lại được.

Lên một mạch ba level, hệ thống ngoài những phần thưởng cố định như là linh thạch điểm tích luỹ và điểm tiến hoá tự do, còn có một vài phần thưởng thêm nữa. Hỗn Độn Quyết của hắn lúc này đã trở thành Thiên giai thượng phẩm công pháp, có thể nói là có một không hai trên Huyền Linh đại lục hiện giờ, đó cũng là lí do mà hắn chỉ dùng có vài tiếng buổi đêm để hồi phục lượng linh lực khổng lồ của bản thân.

Chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện quen thuộc của hắn cũng đã thăng cấp thành Địa giai hạ phẩm Bảo khí, vẻ bề ngoài vốn là một chiếc mặt nạ đầy những chiếc răng nhọn hoắt dữ tợn che nửa dưới khuôn mặt nay có thêm một vài chỉnh sửa nho nhỏ, chẳng hạn như là có thêm bốn chiếc răng nanh dài hơn bình thường, màu sắc cũng trở nên đen bóng giống như kim loại. Ngoài ra năng lực tạo “Phòng hộ tráo” bị động cũng được nâng cấp, chỉ là cái thứ này dường như là thừa thãi đối với Tử Phong vốn có phòng ngự cực tốt, cơ mà có thêm một lớp phòng ngự thì cũng không phải là việc xấu.

Tuy đã trở thành Bảo khí nhưng Thiên Ma Diện không hề có thêm năng lực nào cả, không, nói đúng hơn là nó có thêm một năng lực, nhưng khi Tử Phong kiểm tra thanh kĩ năng của mình thì năng lực mới của Thiên Ma Diện lại có màu xám, cũng không rõ nội dung chi tiết là gì, xem ra hắn vẫn cần phải nâng cao thực lực để mở khoá kĩ năng đó.

Về mặt điểm tiến hoá, mỗi kĩ năng mà hắn có đều được mặc định tặng 6 điểm sau khi hắn lên một mạch ba level, nhưng hầu hết đều chẳng có thêm gì đặc biệt cả, đa phần chỉ là nâng cao uy lực vốn có của những kĩ năng đó mà thôi, à không, ngoại trừ một thứ. Kĩ năng Chân dạng của hắn nay có thể sử dụng lên cả vũ kĩ cùng bí pháp, toàn bộ vũ kĩ cùng bí pháp!! Tử Phong hiểu rất rõ sự khủng bố của mỗi một kĩ năng sau khi được Chân dạng cường hóa, vậy nên hắn rất mong chờ để khi nào đó sẽ thử nghiệm bọn chúng.

Ngoài ra hắn vẫn còn 24 điểm tiến hóa tự do chưa dùng đến nữa, nhưng cũng như những thứ khác, hắn tạm thời chưa muốn sử dụng tới bọn chúng, dù sao thì nếu không có Tiểu Linh cung cấp thông tin thì hắn cũng khó lòng mà biết được thiên hướng tiến hóa của các kĩ năng ra sao để lựa chọn cho phù hợp với nhu cầu bản thân.

Nhắc tới Tiểu Linh, từ ngày hôm đó, tức ngày hắn đột phá Tôn cấp tới bây giờ, hắn đã thử cố gắng liên lạc nhưng đều không nhận được sự phản hồi của nàng. Đúng hơn là không chỉ nàng, đến cả cái tên lắm mồm tâm thần Hắc Tử Phong cũng không thấy đâu cả, cả Bạch Tử Phong cũng vậy. Hơn nữa, dù cố thế nào hắn cũng không thể nào tiến vào không gian hệ thống được, giống như là có một tầng bình chướng ngăn cản không cho hắn tiến vào vậy.

Hắn đương nhiên nhận ra tình huống này thật sự rất bất thường, nhưng thân là chủ nhân của hệ thống mà hắn lại chả biết cái vẹo gì về nó cả, nên là dù có nhận ra hay không thì hắn cũng chẳng có biện pháp nào. Vậy nên thay vì suy nghĩ nhiều rồi chuốc lấy phiền não cho bản thân, hắn liền lựa chọn tạm thời không quan tâm nữa, là phúc hay họa thì đều không thể tránh khỏi được, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến sau.

“Giờ thì…gọi hai người đó rồi đi thôi nhỉ.” Tử Phong đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà gỗ sau lưng, miệng lẩm bẩm nói.

Đêm qua sau khi tạm giải quyết xong mọi thứ, Tử Phong hắn tiện tay lấy 4 vạn điểm tích lũy lôi ra một viên bát phẩm đan dược Long Huyết Dịch Cốt Đan sau đó ném cho Diệu Yên để nàng trị liệu thương thế. Với lượng điểm tích lũy được tính bằng ức của mình, bốn vạn điểm chỉ là cái đinh, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì cả. Vốn hắn định kiếm loại đan dược nào đó tốt hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bát phẩm đan dược đã đủ kinh thế hãi tục rồi, giờ hắn mà lôi ra cửu phẩm hay thập phẩm đan dược chắc Diệu Yên ngất luôn tại chỗ quá.

Dù sao thì nàng cũng là một Thánh Giả hàng thật giá thật, tĩnh dưỡng một đêm cùng trợ giúp của bát phẩm đan dược chắc là đủ để nàng khôi phục ít nhất tám thành thực lực. Nghĩ như vậy, Tử Phong không muốn chờ thêm nữa, cái hắn cần hiện tại đó là thông tin, và cách nào tốt hơn so với việc trực tiếp lấy thông tin từ thổ địa nơi đây, Bắc Hoàng Quốc.

“Chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta cần phải di chuyển…..” Tử Phong đẩy cánh cửa gỗ ra sau đó bước vào, chỉ là lời còn chưa nói hết thì hắn đã phải nuốt ngược trở lại vì khung cảnh trước mắt.

Chỉ thấy trước mặt hắn, Hồ Phi Nguyệt đang nằm đè lên trên người Diệu Yên lúc này đang không có một mảnh vải che thân. Lấy thị lực có thể so với thấu kính viễn vọng của vệ tinh kiếp trước của hắn, Tử Phong gần như không chút khó khăn liền khắc sâu hình ảnh trước mắt vào trong đầu. Thân hình nhỏ nhắn đúng theo tiêu chuẩn của một la lỵ 15 tuổi, làn da trắng nõn mịn màng không thua kém gì so với siêu cấp hồng nhan họa thủy Hồ Phi Nguyệt, thậm chí nếu nhìn tổng thể mà nói thì làn da của Diệu Yên còn cho người khác cảm giác giống như da trẻ con.

Diệu Yên bị Hồ Phi Nguyệt đè ngửa xuống giường, mái tóc dài xõa ra mất trật tự, khuôn mặt xinh đẹp vừa có nét thành thục trưởng thành lại vừa có nét non nớt của một tiểu cô nương lúc này đang đỏ hồng lên vô cùng kiều diễm. Khuôn ngực với kích cỡ vừa phải, không to không nhỏ đang phập phồng theo nhịp thở hỗn loạn của nàng, một bên ngực vẫn còn dsang bị bao trùm bởi bàn tay của Hồ Phi Nguyệt. Đôi chân thon thả xoắn vào nhau một cách bối rối, nửa che đậy lại nửa hé lộ, loáng thoáng có thể nhìn thấy nơi nhạy cảm của nàng ở giữa hai chân.

Chết người hơn nữa đó là Hồ Phi Nguyệt lúc này cũng gàn như là khong mặc gì, trên người nàng chỉ còn lại một bộ nội y mỏng như cánh ve, cái kiểu nửa kín nửa hở này so ra còn hấp dẫn gấp bội so với không mặc gì. Cả ba người cứ như vậy mà nhìn nhau, không khí tràn ngập mùi ám muội.

“Rầm!!”

Tử Phong đóng mạnh cánh cửa phát ra một tiếng kêu lớn, hắn quay lưng lại, khuôn mặt không có chút biểu cảm nhưng đấy chỉ là bên ngoài mà thôi, tràng cảnh bên trong kích thích đến cực điểm, đến cả người có định lực phi thường như hắn mà cũng không kìm được mà có vài ý nghĩ “trong sáng” trong đầu. Lắc đầu mấy cái, Tử Phong khôi phục lại sự bình tĩnh, miệng lẩm bẩm: “Cái tình huống đậm chất anime này là sao cơ chứ, lại còn Phi Nguyệt nữa, nàng làm cái trò gì vậy…”

Mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh cửa gỗ vốn đã chẳng có chất lượng tốt cho lắm dưới lực đạo hơi có chút “quá đà” của Tử Phong liền vỡ vụn, phơi bày tràng cảnh bên trong ra ngoài….

Ba thân ảnh chậm rãi bay lượn trên không trung, suốt dọc đường đi không có một ai mở mồm nói chuyện cả, bầu không khí có chút ngượng ngập khiến ai cũng có cảm giâc khó chịu.

“Phi Nguyệt, ta hỏi có chút không phải nhưng vừa rồi nàng làm cái gì vậy??” Tử Phong hỏi.

“Có gì đâu, thiếp chỉ đang kiểm tra một chút xem là cơ thể của tiểu muội đây có thích hợp với ai đó hay không thôi.” Hồ Phi Nguyệt lơ đãng nói.

Nghe nàng nói vậy, Tử Phong lảo đảo thiếu chút nữa từ trên trời rơi xuống. “Kiểm tra, cơ thể thích hợp???” ôi trời ạ, nàng đang nghĩ cái gì vậy, đúng là ta có nói rằng muốn lợi dụng Diệu Yên nhưng không phải theo nghĩa như vậy chứ, Tử Phong toát mồ hôi thầm nghĩ. Trong khi đó thì Diệu Yên đang bay đằng sau nghe thấy hai người trước mặt đối thoại, cái đầu đã cúi thấp của nàng nay lại càng thấp hơn, hai tai nàng đã đỏ rực lên như muốn nhỏ máu.

“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?” Hồ Phi Nguyệt cười nói.

“Còn đi đâu nữa, trở về đại bản doanh của quân đội Bắc Hoàng Quốc thôi.” Tử Phong miệng nói, Thiên Ma Dực xuất hiện phía sau lưng hắn, đôi cánh vỗ mạnh một cái, hắn hóa thành một đạo quang mang rực lửa xé tan không gian mà lao về phía trước. Hồ Phi Nguyệt cùng Diệu Yên nhìn nhau một cái, sau đó cũng dùng không gian lực, nhanh chóng cắt đứt không gian mà đuổi theo sau Tử Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.