Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 291: Tề tựu đông đủ



"Phi Nguyệt tỷ tỷ..." Diệu Yên khuôn mặt hồng lên, nhỏ giọng gọi, một bộ dáng xấu hổ vô cùng động nhân.

Hồ Phi Nguyệt lúc này mới nhớ ra là bên cạnh Tử Phong vẫn còn người, nàng có chút lưu luyến rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, nhìn vẻ xấu hổ cùng với ánh mắt của Diệu Yên, nàng liền quay sang nhìn Tử Phong, sau đó cười nhẹ: "Chào mừng tới gia đình nhỏ của chúng ta."

"Dạ..." nghe Hồ Phi Nguyệt nói, Diệu Yên lại càng xấu hổ, cúi đầu xuống thật sâu không dám ngảng lên.

Lôi phân thân từ trong bóng của Hồ Phi Nguyệt xuất hiện, nhíu mày nói: "Không gian trong đó thật sự quá quỷ dị, ta cùng với Hồ Phi Nguyệt bị truyền tống ra ngoài, lúc đầu tuy bị mất liên kết với ngươi nhưng ta vẫn có thể cảm thấy năng lực hồi sinh vẫn còn, nhưng một lát sau thì đến cả năng lực hồi sinh cũng mất tác dụng, rốt cuộc là ở trong đó đã xảy ra chuyện gì."

"Ngươi giả ngu đấy à, khi ta trở về đây thì liên kết đã được khôi phục trở lại, chẳng lẽ những gì mà ta biết ngươi lại không biết??" Tử Phong khinh bỉ nhìn vào chính phân thân của mình, tự nhiên cảm thấy việc phân thân có được ý thức tự chủ riêng nhiều lúc cũng thật phiền phức, hắn có hai tâm ma trong người đã đủ đau đầu rồi, hắn cũng không muốn tự mình cãi nhau với chính mình a.

"Chàng chưa từng nói là bản thân đã lập gia đình a." Tuyết Phi Nhan ở bên cạnh ngạc nhiên nói.

Liếc nhìn Tuyết Phi Nhan, Hồ Phi Nguyệt không cười nữa, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc bén, miệng nói: "Phu quân, đây là......."

Nhìn bộ dạng của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong không khỏi cười khổ, việc hắn thu Diệu Yên thì đã được nàng chấp thuận từ ban đầu nên không vấn đề, nhưng việc của Tuyết Phi Nhan thì hắn không biết nói thế nào cho phải, dù sao thì Hồ Phi Nguyệt cũng là nữ nhân, nhìn thấy nam nhân của mình tự nhiên nạp thêm một tiểu thiếp mà không nói gì với mình, trong lòng chắc chắn là sẽ không thoải mái rồi.

Tuyết Phi Nhan cũng không có sợ hãi, nàng ngảng cao đầu bước tới trước mặt Hồ Phi Nguyệt, miệng nói: "Vị tiểu tỷ này là chính thất của Tử Phong ư, xin tự giới thiệu, ta hiện giờ đã là nữ nhân của chàng."

"Thôi hỏng rồi." trong lòng Tử Phong thầm kêu khổ, tuy quen nhau chưa được quá lâu, nhưng tính tình của Tuyết Phi Nhan thì hắn cũng coi như là có nhận biết, nhìn bộ dạng này thì là muốn lên mặt với chính thất là Hồ Phi Nguyệt rồi, dù sao thì nàng cũng là Thánh cấp cường giả, có thể chia sẻ nam nhân với bạn thân của mình thì cũng coi như thôi, nhưng trở thành tiểu thiếp để cho chính thất đè đầu cưỡi cổ là không thể chấp nhận được. Chỉ là nàng ta chọc nhầm người rồi.

"Phu quân, chàng có phiền không nếu ta dạy cho thành viên mới của chúng ta một ít gia quy??" Hồ Phi Nguyệt quay lại nhìn hắn, trên mặt nở một nụ cười tuyệt đẹp nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rùng mình.

"Dạy cho ta một bài học cơ à, đúng là không tự lượng sức mình, chi bằng chúng ta qua một bên nói chuyện riêng nhé, ta sẽ cho tiểu tỷ biết rằng không phải người nào đến trước cũng là người thắng đâu." Tuyết Phi Nhan nghe thấy Hồ Phi Nguyệt nói, nàng liền cười cười ra vẻ khiêu khích, vô cùng tự tin nói, đối phương tuy rất đẹp, nhưng nàng cũng tự tin nhan sắc của mình không kém là bao, hơn nữa ở trong thế giới này thì nắm tay to mới là đạo lí, nhan sắc chỉ là phụ mà thôi, nàng rất là tin tưởng vào tu vi bản thân a.

"Đi đi, nhớ nương tay đó." Tử Phong có chút đau đầu mà phất phất tay, đối mặt với mấy thê tử người nào cũng mạnh hơn mình thế này, hắn cũng chẳng biết phải làm như thế nào nữa.

Hồ Phi Nguyệt gật đầu một cái coi như là đã biết, thân hình phiêu dật mà bay lên không trung, Tuyết Phi Nhan thấy thế cũng liền bay theo sau.

"Nè, làm vậy có ổn không đấy, ta sợ...." đợi hai người đi khuất bóng, Diệu Yên mới tới bên cạnh Tử Phong, nhỏ giọng nói.

"Không sao đâu, Phi Nguyệt sẽ biết chừng mực mà, cũng chỉ là giáo huấn Tuyết Phi Nhan một trận thôi, sẽ không trực tiếp giết chết nàng ấy đâu." Tử Phong một bộ dáng không quan tâm nói, trong lòng thầm nghĩ cái gì mà xuyên việt xong thì thê thiếp thành đàn, lộ ra chút bá vương khí là hậu cung yên ổn, mọi người sống hòa thuận, toàn là nhảm nhí cả, nữ nhân mà không ghen mới là lạ.

Quả nhiên đúng như lời hắn nói, mới chỉ năm giây đồng hồ trôi qua, trên không trung bỗng buông xuống một luồng uy áp khủng bố khiến vạn vật run rẩy, yêu thú trong rừng nháo nhào hết cả lên, tất cả đồng loạt bỏ chạy thục mạng ra khỏi rừng, trên đường đi đạp đổ không biết bao nhiêu là cây cối. Hồ Phi Nguyệt bay từ trên không trung xuống, trên vai còn vác theo Tuyết Phi Nhan lúc này đã trực tiếp ngất xỉu, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, lắc lắc đầu: "Thánh giả đỉnh phong mà thôi, cứ tưởng mình vô địch à."

"Hồ tỷ tỷ đừng giận, tính tình của cô ta là như thế, luôn muốn ăn thua đủ với người khác chứ cũng không có xấu, tỷ đừng lấy đó làm phiền a." Diệu Yên có chút lo sợ mà túm váy Hồ Phi Nguyệt nói, nàng chỉ lo rằng Hồ Phi Nguyệt nổi điên mà một chưởng chụp chết Tuyết Phi Nhan, tràng cảnh hôm đó Hồ Phi Nguyệt giết chết mấy tên trưởng lão Lăng gia như giết gà vẫn còn in đậm trong tâm trí của nàng, sao mà có thể quên được.

"Đừng lo, ta chỉ cho cô ta một giáo huấn nhỏ thôi, dù sao thì cũng là nữ nhân của phu quân, giết chết thì chàng sẽ đau lòng lắm, phải không??" Hồ Phi Nguyệt cười như không cười mà nhìn Tử Phong, khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.

"Nàng nói quá rồi, lại đây nào, để ta kể lại những gì đã xảy ra ở bên trong cho nàng nghe, đến lúc đó thì tùy nàng định đoạt." Tử Phong cười cười, kéo lấy Hồ Phi Nguyệt ngồi xuống một gốc cây gần đó, bắt đầu kể lại những gì xảy ra ở bên trong.

Hồ Phi Nguyệt nghe Tử Phong kể, sắc mặt của nàng biến đổi liên tục, cuối cùng khi nghe Tử Phong bằng một cách kì diệu nào đó xử lí đẹp tên Ainzach, lúc này nàng mới thở ra một hơi. Lẽ đương nhiên nhiều chi tiết Tử Phong không có kể qua, không phải hắn không tin nàng, mà bởi vì những việc đó nói ra quá khó tin, hơn nữa dù có nói cũng không giải quyết được gì, thà rằng đừng nói còn hơn.

"Vậy là chàng bị dính máu của giao long, sau đó trực tiếp thu luôn hai mỹ nhân vào hậu cung à, xem ra chàng cũng có số đào hoa đó chứ." Hồ Phi Nguyệt cười cười.

"Thôi, không cần phải mỉa mai ta như thế đâu, đến giờ ta vẫn còn muốn một chưởng đập chết con dâm long kia kìa, chẳng qua là nó đã bị giết rồi, cũng may là vào đúng lúc nó đang bị suy yếu....à đúng rồi, Diệu Yên, nàng lấy nó ra đi."

Diệu Yên hiểu ý Tử Phong, lấy linh thú hộ oản ra, sau đó lôi quả trứng giao long ra ngoài. Tử Phong cầm lấy quả trứng, sau đó trực tiếp đưa cho Hồ Phi Nguyệt, miệng nói: "Phi Nguyệt, đây là trứng của con dâm long đó, bên trong chứa đựng tinh hoa thủy hệ cực kì nồng đậm, hơn nữa huyết mạch của giao long cũng khá là cao, thứ này rất tốt cho nàng, nàng nên hấp thụ nó ngay đi."

Hồ Phi Nguyệt nhìn quả trứng trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thứ này là trứng của thất giai giao long phải không, đợi khi nó nở ra, chàng nếu cẩn thận chăm sóc thì rất có thể sẽ có một đầu thất giai yêu thú nữa làm hộ vệ đó, thiếp sao co thể lấy nó được."

"Chậc, ta không có hứng thú nuôi mấy con thằn lằn cho lắm, quả trứng này ta thà đập ra rồi đem hấp với chút gia vị còn hơn là đợi nó nở a, nàng đừng lo, cứ sử dụng nó để tăng cường tu vi đi, ta biết thương thế của nàng vẫn không hoàn toàn khỏi hắn mà." Tử Phong không chút đếm xỉa nói, trứng thất giai giao long mang ra bên ngoài sẽ bị người khác tranh nhau vỡ đầu thì hắn lại muốn đem ra làm món trứng hấp, cũng không hiểu nổi là trong đầu hắn nghĩ gì nữa.

"Được rồi được rồi, thiếp nhận, chàng không cần phải trổ tài nấu ăn với thứ này đâu, thiệt tình..." Hồ Phi Nguyệt vội vàng cầm lấy quả trứng từ trong tay Tử Phong ra, nàng biết rất rõ tính của hắn, nếu hắn nói là muốn đem quả trứng này đi hấp thì chắc chắn là mười phút sau sẽ có món trứng hấp ngay lập tức, không thể đùa được.

"Phải thế chứ." Tử Phong cười thỏa mãn, căn bản không có tí tiếc nuối nào đối với bảo vật liên thành như trứng giao long cả, đối với nữ nhân của mình thì có là trứng thiên long thì hắn cũng chả tiếc nữa là một quả trứng của con thằn lằn rác rưởi kia.

"À mà chàng có nói là mới thu nhận một đứa con gái nuôi đúng không, con bé đâu rồi." Hồ Phi Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tử Phong nghệt mặt ra, sau đó khuôn mặt của hắn đột nhiên tái mét, thất thanh hô lên: "Chết cha, quên mất nó ở trong Cổ Mộ rồi!!"

Đang lúc Tử Phong muốn tự mình vỗ đầu mình một cái, một tiếng nói lí nhí như muỗi kêu vang lên: "Con ở đây....."

"Hử??" nghe thấy tiếng của Tuyết Liên, Tử Phong quay đầu ngó nghiêng xung quanh nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn thấy hình dáng con bé ở chỗ nào.

Mấy tiếng sột soạt vang lên, từ bên trong vạt áo của Diệu Yên, Tuyết Liên thò người ra, lúc này chỉ là một nhân dạng tí hon to bằng ngón tay cái, trông thập phần dễ thương.

"Con chui vào đây từ lúc nào vậy??" Tử Phong ngạc nhiên đưa tay cầm lấy Tuyết Liên, tiểu la lỵ vẫn không có khôi phục lại kích cỡ bình thường, ôm lấy ngón tay hắn mà lí nhí nói: "Lúc ba ba chuẩn bị nhảy vào trong cái vòng ánh sáng kia, con lúc đó liền nhảy vào trong người Diệu Yên a di."

"Chậc, vậy sao giờ này con mới xuất hiện??" Tử Phong khẽ vuốt vuốt đầu Tuyết Liên, vốn chỉ to hơn ngón tay cái của hắn một chút xíu.

"Con.....sợ....." Tuyết Liên run giọng nói, cả người núp vào trong lòng bàn tay hắn.

"Hả, con sợ cái gì??" Tử Phong khó hiểu hỏi.

"Chắc là nó sợ thiếp, dù sao thì cũng là linh thụ hóa hình, mà yêu thú bọn thiếp thì thường xuyên ăn linh thảo để tăng cường tu vi, con bé sợ thì cũng phải thôi." Hồ Phi Nguyệt có chút trìu mến nhìn Tuyết Liên, cơ mà nghĩ thì cũng phải, Tuyết Liên thật sự rất đáng yêu, hơn nữa bộ dáng khiếp đảm của con bé lại càng khiến người khác yêu thích hơn nữa.

Nghe thấy giọng Hồ Phi Nguyệt, Tuyết Liên lại càng sợ hãi hơn nữa, nàng hóa thành một đạo quang mang, từ trong lòng bàn tay của Tử Phong chui vào trong lồng ngực hắn, thò cái đầu nhỏ bé ra ngoài mà nhìn, bộ dáng dễ thương vô cùng.

"Thôi được rồi, không sao đâu, Phi Nguyệt cũng là nữ nhân của ta, giống như Diệu Yên a di ấy, nàng sẽ không làm hại con đâu." Tử Phong có chút buồn cười nói.

"Thật không??" Tuyết Liên len lén nhìn Hồ Phi Nguyệt một cái, sau đó mới không an tâm mà hỏi lại Tử Phong.

"Thật mà, không có vấn đề gì đâu, nè, đồ ăn này, con có muốn không??" Tử Phong lôi bừa một bình đan dược ra dụ dỗ tiểu la lỵ, cũng không nhớ là vừa rồi mình hoán đổi ra đan dược mấy phẩm nữa, hình như là thất phẩm đan dược thì phải.

Phốc một tiếng, Tuyết Liên liền hóa thành dạng con người hoàn chỉnh, bất ngờ đến mức Tử Phong thiếu chút nữa không kịp đỡ lấy, tiểu la lỵ ôm lấy chiếc bình ngọc chứa đan dược, cứ như thế rúc vào trong người Tử Phong mà cắn nuốt từng viên đan dược trân quý.

Tử Phong ôm lấy Tuyết Liên, cười cười nói: "Chúng ta cũng nên trở về thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.