Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 311: Loại bỏ chướng ngại (1)



Tử Phong như một bóng ma vô hình vô thể, nhẹ nhàng lướt đi trong không khí, không ngừng xuyên qua những bức tường, trần nhà hay sàn nhà mà thám thính xung quanh. Sau một hồi tìm tòi, đại khái bố cục của nơi này đã được hắn nắm rõ, cơ bản thì sào huyệt này của Âm Dương Thánh Giáo ở dưới mặt đất, ngay bên dưới thành phố cảng Minh Hoa, hơn nữa nhìn vào cấu trúc của các địa đạo thì không có vẻ như là mới được dựng nên gần đây, có vẻ như là đã tồn tại từ lâu.

Đường đi lối lại trong nơi này thật sự vô cùng lằng nhằng khó hiểu, ngõ cụt để đánh lạc hướng ở khắp nơi, trừ khi là người của Thánh Giáo thì mới có thể nhớ được đường đi, bằng không thì vào đến đây chắc chắn sẽ bị lạc đường. Hơn nữa, khắp nơi đều bố trí rất nhiều trận pháp phòng thủ tương tự với cái ở bên ngoài cánh cửa ra vào lúc đầu, chỉ có những người tu luyện công pháp của Âm Dương Thánh Giáo mới có thể tự do đi lại trong này mà không đánh động trận pháp.

Đương nhiên thì mấy cái thứ này đối với Tử Phong trong trạng thái hư ảnh là hoàn toàn vô dụng, trận pháp thì không thể chạm được đến người hắn để mà ảnh hưởng, còn đường đi lối lại dù có phức tạp gấp mười lần nữa thì cũng vô dụng đối với người có thể đi xuyên tường như hắn. Ở trong này cũng có rất nhiều căn phòng riêng, đoán chừng là để cho các cá nhân sử dụng riêng nhằm tu luyện hoặc làm cái chuyện gì thì chỉ có trời mới biết, dù sao đây cũng là một cái tà giáo dâm dục, những “chuyện đó” xảy ra rất là bình thường.

Tử Phong cũng không có hướng đi cụ thể nào cả, dù sao thì cũng là do thám tình hình, đi đâu mà chả được, chỉ là hắn đang cố dùng tốc độ nhanh nhất mà di chuyển khắp nơi mà thôi. Nhưng mà càng đi, hắn lại càng giật mình phát hiện ra rằng, đi sâu xuống bên dưới hơn nữa, đường đi lại càng trở nên phức tạp, nhiều khi có một nơi lại xuất hiện đến hơn chuc cái ngã rẽ, trong đó chỉ có một cái là đi được, còn lại đều là ngõ cụt, hơn nữa ở trong cái đường đi được đó cũng tồn tại rất nhiều ngã rẽ khác nữa, có thể nói ở dưới này không khác gì một cái tổ kiến là bao.

Nhưng mà võ giả dù sao cũng là người, tu vi cao có thể nhịn thở được rất lâu nhưng không thể hoàn toàn ngừng thở được, chính vì vậy mà một hệ thống thông khí chắc chắn có tồn tại, và đương nhiên là Tử Phong biết rất rõ điều này, đã tìm ra được cái hệ thống thông khí đó từ lâu rồi.

Men theo hệ thống thông khí đó, hắn bắt đầu thâm nhập vào rất nhiều căn phòng từ trên xuống dưới, càng thăm dò hắn càng giật mình, không ngờ ở ngay bên dưới thành phố cảng Minh Hoa lại có một chi lực lượng lớn như thế này. Dường như để chiếu cố những đệ tử tu vi thấp có thể hô hấp dễ dàng hơn, những tầng gần với mặt đất nhất đều được những đệ tử có tu vi cỡ Sĩ cấp đến Tướng cấp ở, trong khi đó những tầng sâu hơn thì hầu hết đều là Vương cấp võ giả.

Tử Phong biết rằng số lượng võ giả cao giai trong giang hồ nhiều hơn rất nhiều so với những lời đồn đãi trong dân gian, nhưng sau khi đảo quanh một vòng ở khu vực Vương cấp cư ngụ, hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy nao nao trong lòng. Chỉ một vòng sơ sài, hắn cũng đã đếm được trên dưới hơn một ngàn Vương cấp, tuy đại đa số chỉ là Vương cấp sơ giai hoặc trung giai từ lục phẩm trở xuống, nhưng số lượng này thật sự là vô cùng kinh người, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một điều, hầu hết tất cả đám này đều là những người trẻ tuổi, niên kỷ dưới 25.

Có thể dưới 25 tuổi đạt tới Vương cấp, vậy thì chỉ có thể nói gần ngàn người này đều là thiên tài, hoặc là công pháp của Âm Dương Thánh Giáo quá khủng bố, mà hiển nhiên thì lí do thứ hai mới là chính xác rồi. Nhưng mà nhiều thì nhiều, Vương cấp đối với hắn hiện tại chỉ là mấy con kiến, nếu thực sự xảy ra chiến đấu thì người chạy phải là bọn chúng chứ không phải là Tử Phong, nhưng mà đám Ám Vệ đi cùng hắn có lẽ sẽ gặp rắc rối to cũng nên.

Tuy mỗi Ám Vệ đều là cao thủ trong Vương cấp, toàn bộ đều có tu vi từ Vương cấp bát phẩm trở lên, hơn nữa chiến lực cực kì cao, chỉ là kiến nhiều cắn chết voi, hơn hai chục người của đội Ám Vệ so với cả ngàn người này cùng lắm thì chèo chống được dăm ba phút trước khi bị nhấn chìm.

Nở một nụ cười dưới lớp mặt nạ, Tử Phong liếm mép: “Được rồi, đã như vậy thì, cũng nên cho cái tà giáo này tiến hành cắt giảm biên chế thôi nhỉ.”

Trong một gian phòng nhỏ dưới mặt đất, bên trong phòng bài trí vô cùng sơ sài, nếu không muốn nói là ở trong này chẳng có cái gì ngoại trừ một cái tủ gỗ, một cái bàn và một cái giường cả. Cái bàn cùng cái tủ thì cũng chỉ là mặt hàng bình thường, nhưng riêng cái giường thì lại vô cùng tiện nghi, chăn ấm đệm êm đầy đủ cả, khác biệt hoàn toàn với vẻ xám xịt của cả gian phòng.

Lúc này trên giường đang có hai thân ảnh trần trụi cuốn lấy nhau, một nam nhân đang nhàn nhã nằm bên dưới, trong khi nữ nhân giống như kỵ sĩ mà cưỡi lên người nam nhân, hạ thân không ngừng nhún nhảy, tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng vang lên. Một hồi lâu sau, một tiếng rên rỉ cao vút vang lên trước khi tiếng động duy nhất còn lại trong phòng là tiếng thở khe khẽ. Nữ nhân đó lúc này đã đổ gục lên ngực nam nhân, toàn thân bủn rủn không có sức lực, gương mặt xinh đẹp vẫn còn ửng hồng sau cơn cao trào.

“Sao hôm nay ngươi tự nhiên lại hăng máu thế, bình thường ngươi đâu có mạnh mẽ giống như thế này.” Nữ nhân sau một lúc liền khôi phục chút sức lực, ngón tay mảnh khảnh vẽ lên trên ngực của nam nhân nằm dưới, khóe miệng mỉm cười nói.

“Ý ngươi là bình thường ta không đủ mạnh mẽ ư??” nam nhân kia hừ lạnh nói.

“Không không, gớm, giận dỗi gì chứ, ta đang khen ngươi cơ mà, lâu lắm rồi ta mới được thỏa mãn như thế này đó. Cơ mà, nói đi chứ, hôm nay có chuyện gì vui hả??”

“Ha ha, chuyện vui ư? Đương nhiên là phải vui rồi, ngươi biết không, sau bao ngày cố gắng, cuối cùng Liễu sư muội cũng đồng ý trở thành song tu đạo lữ của ta đấy.” nam nhân cười ha hả nói, bàn tay không quên sờ soạng kiều đồn nảy nở của nữ nhân đang nằm trên người mình.

“Ồ, Liễu sư muội, à là cô ta, chậc chậc, thảo nào nay ngươi lại vui vẻ đến thế, thì ra cô ta cũng đồng ý để cho ngươi chơi đùa rồi hả??”

“Khậc khậc, nghe nói là Liễu sư muội từ khi gia nhập đến bây giờ vẫn chauw từng có song tu qua, ta may mắn có thể chiếm đoạt được lần đầu tiên của nàng ta, nghĩ đến thật là kích động mà.”

Nữ nhân kia nghe vậy cũng không lấy đó làm phiền, chỉ mỉm cười dâm đãng nói: “Đến lúc đó rồi thì đừng quên tiểu tình nhân cũ này của ngươi nhé.”

“Hừ, đương nhiên rồi, ngươi ta còn chưa có chơi chán đâu.” Nói đoạn nam nhân kia xoay người đè nữ nhân xuống dưới thân, cự vật lại trở nên cứng rắn, đâm vào u cốc thần bí của nữ nhân kia khiến nàng lại tiếp tục rên rỉ.

Chỉ là “công việc” còn chưa đi đến đâu, đã nghe hự một tiếng, nam nhân kia hai con mắt trừng lớn, miệng ộc ra một ngụm máu, cúi đầu khó tin nhìn vào một bàn tay đâm xuyên qua ngực mình, nhưng mà hắn cũng không có ngạc nhiên được lâu, khi mà bàn tay đó rút ngược ra sau lưng, rồi một cú chặt mang theo lực đạo giống như một quả núi rơi từ trên trời xuống bổ nào đầu hắn, trực tiếp khiến xương sọ của hắn móp lại, ám kình xông vào nghiền nát não bộ của hắn thành một đám tương cám ngay lập tức.

Nữ nhân kia vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ cuộc truy hoan, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là nàng vừa mới mở mắt ra thì một bàn tay đã xuất hiện trước mặt nàng, trong tích tắc liền nắm chặt lấy ngang đầu nàng, năm móng tay giống như móng vuốt của yêu thú trực tiếp móc xuyên qua hộp sọ của nàng, đâm thủng bộ não ở bên trong.

Tử Phong trong nháy mắt xử lí xong hai người, đến nhìn cũng không thèm nhìn liền phất tay thu hai cái xác ném vào trong không gian hệ thống. Hai cái xác chui vào trong không gian hệ thống, rơi xuống một núi xác chết chất cao mấy chục mét, mau tươi chảy ra nhuộm đỏ cả bãi cỏ xung quanh cơ mà hắn không có quan tâm lắm, dù sao đó cũng chỉ chiếm một chút diện tích nho nhỏ ở trong đó, lúc khác dọn dẹp sau là được.

Ngụy Trang cùng Liễm Tức lại được khởi động, Tử Phong lại dần dần biến mất vào trong không gian, nhanh chóng di chuyển qua nơi khác. Từ nãy đến giờ khoảng gần một canh giờ, hắn đã xử lí gần hai trăm tên Vương cấp, tất cả những người hắn chọn đều là những người có tu vi từ Vương cấp tứ phẩm trở lên, toàn bộ đều diễn ra trong yên lặng, không một chút dấu vết nào còn lại ở hiện trường, toàn bộ đã được hắn thu dọn vô cùng sạch sẽ, dù người khác có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghĩ rằng mấy tên đó mất tích hoặc chạy ra ngoài mà thôi.

“Chừng đó xem ra cũng đã ổn rồi, nếu ta giết quá nhiều thì rất có thể sẽ gây ra náo loạn, tạm thời cứ như vậy thôi. Cơ mà hiện tại giết Vương cấp cho ta quá ít kinh nghiệm, thậm chí sử dụng Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí cũng không được thêm bao nhiêu cả, xem ra không chỉ đám Vương cấp này cần giảm biên chế, ta cần phải tìm mấy tên Tôn cấp thôi.” Tử Phong thầm nói trong lòng khi chậm rãi thâm nhập vào tầng sâu hơn dưới mặt đất.

Nghe lén nhiều cuộc trò chuyện, hắn cũng biết rằng không phải tất cả đệ tử của Âm Dương Thánh Giáo đều là người đáng chết, rất nhiều người trong số đó đều là bị uy bức lợi dụ rồi mới gia nhập, hoặc chỉ đơn giản là muốn tìm một nơi ẩn náu nên mới bất đắc dĩ trở thành đệ tử của Thánh Giáo. Chỉ là những thứ này đối với Tử Phong chỉ là thông tin thuần túy không hơn không kém, hắn cũng không quan tâm hai trăm người mình vừa giết kia có mấy ai là vô tội, hắn chỉ quan tâm làm cách nào để loại bỏ chướng ngại vật của mình mà thôi.

Nhạc Tư Kỳ không có nói cho hắn biết số lượng Tôn cấp ẩn náu trong này nhiều ít ra sao, nhưng theo Tử Phong ước tính thì với lực lượng ẩn giấu của Âm Dương Thánh Giáo, số lượng Tôn cấp ở đây ít nhất cũng phải hơn trăm người, và thực tế sau khi hắn điều tra thì đúng thật là như vậy. Đây chỉ là một cái phân đà của Âm Dương Thánh Giáo mà thôi, xem ra cái tà giáo này ẩn giấu đủ sâu, không ngờ âm thầm tạo nên một đội ngũ đáng gờm đấy chứ.

Đương nhiên Tử Phong không có lên cơn nghĩ rằng mình sẽ một mình cân tất, trực tiếp phá hủy cả cái phân đà này của Âm Dương Thánh Giáo, việc đau đầu này để cho người của Lăng Hư Cung bận rộn đi, hắn hiện tại chỉ là đang muốn giảm thiểu nguy hiểm cùng với thuận tiện “cày” chút kinh nghiệm mà thôi.

Lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, ngoài trời lúc này cũng đã gần sáng, thành phố cảng Minh Hoa lại trở nên tấp nập ồn ào, tiếng bước chân, tiếng xe ngựa, tiếng thương lái gào thét mua hàng, tiếng từng kiện hàng hóa được chất lên thuyền, tất cả tạo thành một bản nhạc sống động nơi bến cảng lớn nhất đại lục. Ở trên náo nhiệt biết bao, không ai biết rằng ở ngay bên dưới chân bọn họ là một chi lực lượng có thể quét ngang cả cái bến cảng vô địch thủ đang yên lặng chờ đợi thời cơ.

Cơ mà lại càng không có ai biết rằng, chi lực lượng giống như một con thú dữ này đang bị một người thâm nhập vào, bào mòn từng chút từng chút một. Tử Phong nhìn căn phòng máu me loang lổ trước mắt mà khẽ nhíu mày, không ngờ cái tên này lại khó nhai đến thế, công kích trong gang tấc của mình mà hắn ta cũng né được, khiến Tử Phong không còn cách nào khác phải toàn lực nhất kích tất sát đối phương. Mà nếu dùng toàn lực thì sẽ khó tránh khỏi….lộn xộn, bằng chứng đó là máu tươi vương vãi khắp nơi trong căn phòng này, khiến hắn khó mà xóa hết dấu vết được.

Đây là Tôn cấp thứ 31 mà hắn giết đêm nay, với năng lực ám sát hoàn hảo cùng chiến lực vượt xa Tôn cấp của hắn, ám sát mấy tên này dễ như trở bàn tay, đừng nói là ám sát, dù có chiến đáu trực diện thì cũng là kết quả bị miểu sát mà thôi. Duy chỉ có tên này thật sự vô cùng nhạy cảm, khoảnh khắc Tử Phong hiện hình đánh lén, không ngờ y lại có thể cảm nhận được nguy hiểm mà né tránh, khiến Tử Phong vì không muốn có động tĩnh phát ra đành phải rút vũ khí, trực tiếp chém bay đầu đối phương chứ không dùng tay không nữa.

Đúng lúc lày, ngoài cừa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó một giọng nói cất liên: “Cao Tiến, cái đống thư tịch cổ thu được ngươi đã xử lí xong hết chưa, xong rồi thì mau báo cáo cho các vị trưởng lão, chúng ta không có nhiều thời gian ở đây đâu.”

Ở bên ngoài phòng, một nam nhân trẻ tuổi tầm 25-26 tuổi đang cầm một tập giấy đứng đó, sau khi đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì liền nhíu mày lẩm bẩm: “Cái tên này lại đi đâu rồi thế không biết, hay là hắn ta lại đem ai đó về phòng mây mưa rồi ngủ vùi rồi, con mẹ nó việc làm còn chưa xong mà đã lo sướng cái thân dưới rồi.” nói đoạn hắn giơ chân lên, muốn đạp tung cánh cửa xông vào.

Chỉ là đúng lúc hắn tung cước, cánh cửa đột ngột mở ra, sau đó một bàn tay nắm lấy cổ chân của hắn kéo ngược vào bên trong căn phòng, một tiếng “hự” nho nhỏ vang lên khi cánh cửa chậm rãi đóng trở lại, khu vực xung quanh lại một lần nữa trở nên yên tĩnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.