Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 333: Lộ tẩy (2)



"Ta không ngờ ngươi lại cứ thế mà thừa nhận thân phận của mình đấy." tông chủ Lăng Hư Cung nhàn nhạt nói.

Lắc lắc đầu, Tử Phong cười khổ: "Đến cả cấp bậc huyết mạch của ta bọn ngươi còn có thể đoán ra được, phủ nhận thì có ích gì cơ chứ, chỉ mong là các ngươi cho ta một cái chết thống khoái, đừng động tới vợ con ta."

"Ngươi lấy cái gì mà khẳng định bọn ta sẽ giết ngươi??" tông chủ tiếp lời.

"Chẳng vì cái gì cả, Thiên Ma Nhất Tộc vốn là kẻ thù chung của toàn bộ Huyền Linh đại lục, mười người thì mười một người sẽ ngay lập tức giết chết ta để tránh hậu họa, ta căn bản không hề hi vọng mình có thể sống sót được sau ngày hôm nay."

Một vị Tôn giả hơi cúi người xuống, ánh mắt kinh khủng liếc nhìn Tử Phong, trầm ngâm nói: "Nói đi, Thiên Ma Nhất Tộc bọn ngươi định xâm chiếm Huyền Linh đại lục lần nữa hả??"

Tử Phong nghe vậy liền bật cười ha hả: "Đúng như thế, bọn ta sẽ trở lại trong khoảng thời gian không lâu nữa, lấy võ đạo điêu linh của Huyền Linh đại lục bây giờ thì đừng hòng có thể ngăn cản bọn ta xâm chiếm mảnh đất này lần nữa!!".

Im lặng một lúc lâu, Mai Tôn giả mới mở miệng nói: "Ngươi nói dối!"

"Hử??"

"Thiên Ma Nhất Tộc đã biến mất khỏi Huyền Linh đại lục cả vạn năm rồi, hơn nữa thông đạo nối liền Huyền Linh đại lục với thế giới của ngươi đã bị các vị đại năng phong ấn, và phong ấn đó cho đến bây giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu suy yếu, bọn ngươi không thể nào trở lại để xâm chiếm Huyền Linh đại lục nữa."

"Nếu đã có khẳng định như vậy, còn hỏi ta mấy câu hỏi vớ vẩn như thế để làm gì, thật là tốn thời gian." Tử Phong nghiêng đầu, nhàm chán nói.

Tông chủ Lăng Hư Cung nãy giờ không nói câu gì, đưa tay lên xoa cằm, miệng nói: "Ngươi năm nay 21 tuổi đúng không, đó có thật sự là tuổi của ngươi hay không??".

Cũng không đợi Tử Phong trả lời, Mai Tôn giả đã lên tiếng: "Ta đã kiểm tra rồi, hắn đích thực là năm nay mới có 21 tuổi, không hề có dấu hiệu sai lệch so với những gì mà chúng ta đã biết."

Trầm ngâm một lúc lâu, tông chủ Lăng Hư Cung mới nói: "Ngươi gia nhập Lăng Hư Cung với mục đích gì??"

"Chắc ta nói rằng mình chỉ muốn có một chỗ để dừng chân thì chắc chả ai tin đâu nhỉ?" Tử Phong cười cười.

"Ta ngược lại lại cảm thấy lời đó của ngươi đáng tin đó chứ." tên tông chủ lúc này nở một nụ cười bí hiểm.

"Cái gì??"

"Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là một trong số những người mang trong mình huyết mạch Thiên Ma thượng cổ, rồi bằng một vài cơ duyên nào đó mà vô tình kích phát được huyết mạch của bản thân, sau đó tiến hóa thành Thiên Ma Hoàng như hiện tại, ta nói có phải không?" ngả người lên chiếc ghế gỗ khiến nó kêu lên mấy tiếng cót két, tông chủ đại nhân nhàn nhã nói.

Tử Phong còn chưa nói gì thì y đã tiếp tục: "Hẳn là như vậy rồi, chứ ta không thể nào biết được làm thế nào đang yên đang lành lại có một Thiên Ma có huyết mạch tinh thuần như ngươi đi lại trên Huyền Linh đại lục nữa, vả lại...."

Tông chủ Lăng Hư Cung ngừng lại một chút sau đó lấy ra một tập giấy, cầm một tờ giấy lên y bắt đầu đọc to: "Bắt đầu xuất hiện lần đầu tiên ở Hắc Thạch trấn gần Vĩnh Diệu thành, tu vi Sĩ cấp hay Sư cấp gì đó, chỉ biết ngươi đc liệt vào một trong những dong binh nguy hiểm nhất ở Hắc Thạch trấn, sau đó trong một nhiệm vụ hộ tống, ngươi đến Thiên Ưng thành, giết chết con trai của thành chủ Mạc Thương Lan, vài ngày sau liền đánh nhau một trận long trời lở đất, quấy cho Thiên Ưng thành loạn thành một bầy.

Sau đó không lâu liền xuất hiện ở Giác Vi Thành, được Lâm Tử Hàm trưởng lão của chấp pháp đoàn thu nhận làm Ám Vệ, tự tay đánh bại toàn bộ Ám Vệ của đội số 7, nghiễm nhiên leo lên chức đội trưởng, lúc đó ngươi vẫn là Vương cấp. Ngươi nhận được nhiệm vụ tiến tới chiến trường phương bắc, lấy sức một người trảm sát ngàn vạn đại quân, đột phá Tôn cấp ngay tại đó, là người còn sống duy nhất cùng với Diệu Yên trưởng lão và Tuyết Phi Nhan trưởng lão sau khi tiến vào di tích của Cổ Thị Hoàng Triều. Không lâu sau đó thì ngươi lại nhận được nhiệm vụ điều tra Âm Dương Thánh Giáo ở Thanh Linh quốc cùng Lâm trưởng lão.

Tại đó ngươi lấy tu vi Bán Thánh, trảm sát bốn Thánh Giả sơ giai cùng một cơ số Tôn cấp, Vương cấp của Âm Dương Thánh Giáo, bản thân bị trọng thương được Lâm trưởng lão đưa về Lăng Hư Cung, sau hai tháng tĩnh dưỡng liền đột phá Thánh cấp. Từ khi ngươi xuất đạo đến bây giờ mới chỉ hơn một năm thời gian, ngươi một đường từ Sư cấp thẳng tiến tới Thánh giai, hơn nữa trước đó hoàn toàn không có một chút thông tin gì về sự tồn tại của ngươi cả, điều đó lại càng khẳng định giả thuyết của ta thêm một lần nữa."

Nghe tông chủ nói năng một thôi một hồi mà Tử Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hành tung của hắn không ngờ lại được Lăng Hư Cung thu thập gần như không sót một chi tiết nào, có chăng thiếu thì chỉ là khoảng thời gian hắn ở Liên thành.

"Câu hỏi cuối cùng mà ta muốn hỏi ngươi đó là, ngươi gia nhập Lăng Hư Cung không hề mang theo ác ý, đúng chứ??"

Nghe câu hỏi này của tông chủ, các vị Tôn giả khác không khó để đoán được dụng ý đằng sau của y, tất cả mọi người không khỏi kinh hãi nhìn tông chủ của mình, đương nhiên một tên nhanh nhạy như Tử Phong cũng có thể đoán được.

"Tông chủ, không thể được, Thiên Ma Nhất Tộc là kẻ thù chung của toàn bộ đại lục, chúng ta dù không giết hắn thì cũng không thể chứa chấp hắn được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì Lăng Hư Cung chúng ta sẽ trở thành đối tượng thảo phạt của bọn chúng mất." Một vị Tôn giả vội vàng lên tiếng, theo sau là vài vị Tôn giả khác cũng lên tiếng phản đối giống như vậy.

Lão già có tu vi cao nhất kia vốn nãy giờ im lặng, lúc này mới lơ đãng nói: "Ta ngược lại không quan tâm tới mấy đề đó lắm, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết cùng chúng ta biết, nếu không ai hé răng ra nói thì bọn chúng sao mà biết được."

Mai Tôn giả cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, chiến tranh Thiên Ma đã trôi qua vạn năm rồi, đến cả tổ tiên chúng ta cũng đã chết hết, chúng ta vốn không có thù oán gì với hắn, nếu có thể thu nhận thì thực lực của Lăng Hư Cung chúng ta sẽ tăng lên một khoảng lớn."

"Yên lặng hết đi, ta tự có chủ trương của mình, còn về bọn chúng thì không cần phải lo, dù sao thì bao nhiêu năm nay bọn chúng cũng không hề quan tâm tới phía đông đại lục rồi, kể cả có lộ ra ngoài thì bọn chúng cũng chưa chắc đã thèm đặt chân tới đây đâu." nói đoạn tên tông chủ hướng ánh mắt về phía Tử Phong, miệng cười nói: "Vậy câu trả lời của ngươi là gì??"

Nghe tông chủ đại nhân nói vậy, tất cả liền im lặng mà nhìn về phía Tử Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn. Tử Phong cúi đầu xuống, tóc mai rủ xuống che đi nửa khuôn mặt của hắn, cũng không rõ là hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa, cơ mà chỉ vài phút sau, một tràng cảnh quỷ dị xảy ra khiến tất cả mọi người không khỏi trố mắt lên mà nhìn.

Chỉ thấy Tử Phong hơi lắc mình một cái, sau đó toàn thân cứ như thế mà xuyên qua Thiên Linh Tỏa mà bước ra ngoài, để lại đằng sau một cây cột quấn đầy xích kim loại, cơ thể trần truồng của hắn trong nháy mắt được bao bọc bởi một luồng năng lượng màu đen, sau đó luồng năng lượng đó liền thực thể hóa thành bộ y phục quen thuộc, một chất lỏng màu đen xuất hiện trên mặt hắn, ngay lập tức liền tạo thành chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện, hắn cứ như vậy mà đứng ở giữa phòng vươn chân vươn tay, miệng nhàn nhạt nói: "Câu trả lời như thế này đã đủ thuyết phục chưa??".

Tất cả mọi người không phải là đồ ngốc, đương nhiên là có thể hiểu được hàm ý ẩn sau hành động vừa rồi của Tử Phong, đại ý là đến cả Thiên Linh Tỏa cũng không thể giam được hắn, nếu hắn có ác ý với Lăng Hư Cung thì đã trốn đi từ đời nào rồi, làm gì có chuyện hắn sẽ để bản thân mình bị bắt giam như thế này nữa.

Vỗ tay một cái, tông chủ Lăng Hư Cung cười lớn: "Ha ha ha, tốt lắm, giới thiệu qua một chút, ta tên Lâm Chấn Hạo, hiện tại là tông chủ của Lăng Hư Cung, chào mừng ngươi tới Lăng Hư Cung, Tử Phong trưởng lão!!"

Một câu nói của Lâm Hải Nguyên tuyên cáo thân phận của Tử Phong đã được chấp nhận, cũng đồng thời xóa bỏ mọi hiềm khích của các vị Tôn giả ở bên cạnh, Tử Phong nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã thoát được một kiếp rồi, ngày tháng tiếp theo không cần phải lo bôn ba bên ngoài nữa. Mặc dù bản thân hắn không ngại bôn ba khắp đại lục, nhưng dù sao thì có một nơi để ở lâu dài chung quy vẫn tốt hơn, hắn cũng phải thừa nhận rằng môi trường ở Lăng Hư Cung cũng không tệ chút nào.

Còn một lí do nữa mà hắn không muốn rời bỏ Lăng Hư Cung, đó là kẻ thù của Hồ Phi Nguyệt. Hồ Phi Nguyệt ở thời kì đỉnh cao của mình với tu vi Thánh Hoàng đỉnh phong mà còn bị đuổi đánh thiếu chút nữa mất mạng, có thể biết được kẻ thù của nàng có bao nhiêu lợi hại, nay nếu có một siêu cấp đại tông môn như Lăng Hư Cung chống lưng thì ít nhất hắn sẽ bớt lo lắng hơn, ít nhất thì cho đến lúc hắn đủ thực lực để nghiền nát kẻ thù của nàng.

"Thực ra thì ngay từ lúc Mai Tôn giả nói ngươi là Thiên Ma tộc nhân, ta đã định giết quách ngươi đi cho xong chuyện rồi, nhưng mà có một người đã truyền âm cho ta, khiến ta phải thay đổi chủ ý của mình."

"Là ai??" Tử Phong nhíu mày, hắn thì làm gì có quen biết với ai trong Lăng Hư Cung mà có đủ phân lượng để khiến tông chủ đjai nhân thay đổi ý kiến của mình cơ chứ.

Còn chưa có câu trả lời, lông tơ trên người hắn đã dựng đứng hết cả lên, linh cảm mách bảo hắn đang đứng trước một mối nguy hiểm khủng bố nhất từ trước tới nay, và mối nguy đó đang hiện diện ở ngay phía sau hắn.

"Thế Giới!!!!".

Một cái chớp mắt qua đi, tất cả mọi người chợt nhận ra ngay phía sau chỗ Tử Phong đứng là một lão già ăn mặc rách rưới, toàn thân khí tức giống như hòa thành một thể với thiên địa, lúc này đang đứng đó, một tay cầm theo một con dao găm đâm về phía cổ Tử Phong. Cơ mà điều đó không phải là thứ khiến họ bất ngờ, bởi vì Tử Phong một cái chớp mắt trước đó vẫn còn đang ở giữa phòng, nay đã biến mất, con dao găm của lão già vốn dĩ phải đâm vào cổ hắn thì trực tiếp đâm vào không khí, còn bản thân hắn thì đang xuất hiện phía sau lão, một lưỡi hái màu đen khổng lồ đang kề sát vào cổ lão già, sát khí ngưng thực của Tử Phong bắn ra tứ phía.

"Vẫn không bỏ được thói quen đó hả, Ảnh Ma lão đầu tử??" Lâm Chấn Hạo hơi bất ngờ trước biến cố trước mắt, nhưng công phu hàm dưỡng của y vô cùng tốt, rất nhanh liền lấy lại được sự tỉnh táo.

Lão già được gọi là Ảnh Ma kia nghe vậy liền cất tiếng cười khục khục khó nghe muốn chết, một tay nắm lấy cái lưỡi hái đang kề sát cổ mình mà đẩy ra, miệng nói: "Thói quen nghề nghiệp mà thôi, nhưng mà những gì lão phu nói là thật đúng chứ, ta đã theo dõi hắn ta một thời gian dài rồi, tiểu tử này vô cùng thú vị mà."

Kì lạ là chỉ có Lâm Chấn Hạo là có thể giữ bình tĩnh mà cười nói với lão già, trong khi đó tất cả các vị Tôn giả khác nhìn thấy lão liền ngay lập tức cúi gập người thi lễ, đến cả lão già có tu vi Thánh Tôn cao giai kia cũng không ngoại lệ: "Bái kiến Ảnh Ma Tôn Giả!!".

"Ảnh Ma Tôn Giả??" thu hồi sát khí của mình, Tử Phong nghi hoặc lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.