Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 359: Tách đoàn



Cùng với đám người Lăng Hư Cung bỏ đi, Tử Phong căn bản không hề biết mình đã được Lăng gia liệt vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm cực độ, gặp mặt thì tốt nhất là chọn đường vòng mà đi, mà kể cả có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao thì đó cũng là sự thật. Lúc này hắn đang đeo mặt nạ nên không ai nhìn ra được khuôn mặt của hắn đang vô cùng âm trầm đăm chiêu.

Giết chết nữ đệ tử Lăng gia buông lời miệt thị Diệp Ngưng Tuyết, hay trực tiếp kích hoạt Thế Giới sau đó dùng Trực Tử Ma Nhãn miểu sát Lăng Chiến, tất cả cũng không khiến hắn phải suy nghĩ nhiều cho lắm, dù sao thì với thực lực hiện tại của hắn, đa phần Thánh Giả nếu thật sự khiến hắn nổi sát tâm thì căn bản không sống quá mười giây đồng hồ.

Điều này là sự thực không có chút khoa trương, bản thân hắn là một Thánh giai cường giả sở hữu hai Lĩnh Vực Lôi-Thủy đã đủ mạnh mẽ, lại thêm cả một Hắc Ám Lĩnh Vực tầng thứ hai căn bản không phải là thứ mà Thánh Giả thông thường không có thủ đoạn bảo vệ tinh thần có thể địch lại được. Đó là còn chưa kể đến sự kết hợp nghịch thiên giữa Thế Giới cùng Trực Tử Ma Nhãn, ở thời điểm hắn còn chưa đột phá Thánh cấp đã có thể trảm sát Thánh cấp chỉ bằng hai năng lực này, nữa là hiện tại hắn đã chân chính trở thành Thánh cấp. Còn nếu thực sự cực đoan hơn nữa, thần cung địa ngục Vijaya Dhanush với uy lực hủy thiên diệt địa có thể lôi ra dùng bất kì lúc nào, thêm cả một con mắt “Thấu Thị Vũ Trụ” của Chúa Tể Hư Không mà đến cả vận mệnh còn có thể viết lại được, hắn hiện tại không khác gì mấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết có bài tẩy nghịch thiên đầy mình cả.

Đương nhiên những thứ này không khiến Tử Phong phải quan tâm, dù sao thì cũng là thực lực của mình, biết bản thân mạnh yếu ra sao là đủ rồi, quan tâm nhiều làm gì, thứ mà hắn để ý đến đó là tình trạng hiện tại của hắn. Không hiểu sao dạo thời gian gần đây, tính tình của hắn dường như xảy ra một biến hóa mà bản thân hắn cũng không hề nhận ra cho đến mới đây sau khi giết chết Lăng Chiến.

Trái ngược với con người ẩn nhẫn điệu thấp trước kia của hắn, Tử Phong hiện tại không thể nghi ngờ đã trở nên…..có phần bá đạo. Đúng vậy, đó chính là bá đạo, không thèm quan tâm tới người khác nghĩ gì, ý mình mình làm, phô trương đến cực điểm. Cái “phô trương cực điểm” trong mắt hắn đối với người khác thì cũng chỉ là một chút kiêu ngạo của tuổi trẻ, dù sao thì tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, ai mà không kiêu ngạo chứ.

Nhưng Tử Phong biết rất rõ ràng rằng mấy thứ này căn bản không phải là sự kiêu ngạo của tuổi trẻ, là một người đã sống đến hai kiếp, tuy tổng số thời gian mà hắn sống còn chưa tới 30 năm, nhưng tâm trí của hắn sớm đã thành thục đến mức độ già trước tuổi rồi, tâm tình của người trẻ tuổi căn bản không phải là thứ mà hắn có. Giao chiến với Trần Mộ, đại náo Chu Tước phong vì Diệp Ngưng Tuyết, rồi thì cứng rắn đòi lấy một danh ngạch tiến vào Sinh Hồn bí cảnh cho Lãnh Băng Băng, mới đây nhất thì trực tiếp nghiền chết một trưởng lão Lăng gia trước mặt bao người, thái độ lại còn thập phần ngưu bức nữa chứ.

Đó hoàn toàn không phải là những hành vi mà Tử Phong trước kia sẽ làm, hơn nữa, vừa rồi sau khi suy xét lại mọi thứ, hắn không khỏi hoảng sợ nhận ra một điều, thái độ của hắn đối với những người khác lại giống như là một sinh vật thượng đẳng đang nhìn một đám sâu bọ làm trò hề trước mắt vậy. Coi thường Trần Mộ đến mức đem hắn ta ra làm vật thử nghiệm cho Lĩnh Vực của mình, mặc định cửu trưởng lão Chu Tước phong là một “con người” không có tư cách để phán xét người thân của hắn là Diệp Ngưng Tuyết, rồi thì cái cảm giác “thú vị” giống như đang nhìn một sủng vật khi gặp lại Lãnh Băng Băng nữa, cứ như là hắn đã trở thành một con người khác vậy.

Tử Phong nhớ rõ ràng, tính tình của hắn dần dần thay đổi kể từ khi hắn đạt tới Thánh cấp, chẳng lẽ bản thân từ trước tới nay luôn luôn sống một cuộc sống ẩn dật, điệu thấp tới cực điểm bởi vì thực lực còn thấp kém, nay thực lực đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức thái quá nên hắn không tự chủ được muốn phát tiết hết ra ngoài ư?? Hoàn toàn không, bởi vì tính tình thay đổi của hắn đúng là xảy ra khi hắn đột phá Thánh giai, nhưng mà cụ thể đó là sau sự kiến Bạch Tử Phong chiếm lấy cơ thể của hắn mà làm loạn ở ngoại môn Lăng Hư Cung.

Thời điểm đó Tử Phong không hề bị ngoại lực làm suy yếu, bản thân tinh thần của hắn vẫn tỉnh táo nhưng Bạch Tử Phong lại không chút khó khăn chiếm lấy quyền điều khiển của cơ thể hắn dễ như trở bàn tay, điều đó chứng minh nếu muốn thì y có thể làm thế bất kì lúc nào, ấy vậy mà từ lúc đó tới bây giờ, Bạch Tử Phong đến một chút động tĩnh cũng không làm ra, cứ như thế mà giống như là tiêu thất vào trong không gian. Càng nghĩ Tử Phong lại càng cảm thấy việc này rất có thể liên quan đến Bạch Tử Phong, chẳng phải chính hắn ta luôn luôn nghĩ rằng Thiên Ma Nhất Tộc là một chủng tộc thượng đẳng vượt lên trên tất cả, con người hay yêu thú thì cũng chỉ là cỏ rơm không hơn không kém hay sao, trùng hợp đó là thái độ này không khác với biểu hiện của Tử Phong gần đây là bao.

Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi cảm thấy sợ hãi, lúc trước vì phải tiêu hóa tàn hồn của Faltima nên Bạch Tử Phong sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian dài, bây giờ còn chưa qua được bao nhiêu thời gian mà hắn ta đã có thể vô thanh vô tức làm ảnh hưởng đến tiềm thức của hắn, chẳng lẽ việc Tử Phong đột phá Thánh giai đã gián tiếp khiến tâm ma của hắn mạnh mẽ hơn, từ đó dễ dàng tiêu hóa hồn lực của Faltima hơn ư?? Điều này có thể lắm chứ!

“Ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy??” cảm nhận thấy cánh tay của mình có người đang lay lay, Tử Phong khôi phục tinh thần mà nhìn vào Diệp Ngưng Tuyết.

“Không có gì, vừa rồi nữ nhân không biết sống chết kia nói nhảm mà thôi, muội đừng để ý, có gì không hiểu cứ tự nhiên hỏi ta.” Tử Phong cười nói, hắn biết rằng trước kia Diệp Ngưng Tuyết đã từng bị ức hiếp ở Lăng Hư Cung cũng chính bởi vì khinh thường xuất thân cùng thực lực của nàng, tuy về sau hắn đã “đòi nợ” đầy đủ nhưng không thể tránh khỏi việc trong lòng nàng xuất hiện một bóng ma, sở dĩ vừa rồi hắn vô cùng cực đoạn dùng đến cả Thế Giới để xử lí nữ đệ tử Lăng gia kia cũng bởi vì lời nói của cô ta đã động chạm đến bóng ma trong lòng Diệp Ngưng Tuyết, đương nhiên bị ảnh hưởng bởi tâm tính không ổn định của hắn cũng chiếm phần lớn.

Diệp Ngưng Tuyết nghe vậy liền lắc đầu, khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười tươi rói: “Muội không có để ý nhiều đến vậy đâu, vả lại muội có vô dụng thì đã làm sao, ca ca chắc chắn sẽ bảo hộ muội đúng không?”

Tử Phong nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Ngưng Tuyết một hồi lâu khiến nàng không khỏi xấu hổ, một hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu nàng giống như đang vỗ về một con mèo nhỏ: “Đương nhiên rồi, ai dám động vào tiểu Tuyết nhi khả ái của ta thì ta sẽ lấy mạng kẻ đó.”

“E hèm, quấy rầy hai người một chút, ta biết hai người không hề có chút quan hệ huyết thống nào nhưng mà có thể đừng liếc mắt đưa tình nhau ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này hay không, mọi người còn đang nhìn đó.” Tiếng hắng giọng của Tuyết Phi Nhan vang lên khiến Tử Phong không khỏi dở khóc dở cười, ai liếc mắt đưa tình chứ, trong mắt hắn thì Diệp Ngưng Tuyết chỉ là một tiểu muội muội đáng yêu, căn bản không hề tồn tại chút gì gọi là tình cảm nam nữ cả.

Không khí trầm mặc nãy giờ bị Tuyết Phi Nhan đánh vỡ, mọi người không khỏi cười lớn, việc Diệp Ngưng Tuyết không có quan hệ huyết thống với Tử Phong không hiểu bằng một cách nào đó đã lan truyền đi khắp nơi trong Lăng Hư Cung kể từ sau khi Tử Phong đại náo Chu Tước phong, mọi người nghe vậy cũng không cảm thấy lạ cho lắm, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy Tử Phong giống như ca ca đang cưng chiều em gái, không có gì gọi là liếc mắt đưa tình cả, Tuyết Phi Nhan nói vậy hiển nhiên là trêu chọc hai người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Tuyết không khỏi đỏ ửng lên, ánh mắt len lén liếc nhìn Tử Phong sau đó cúi gằm cả đầu xuống. Tử Phong nghe vậy liền lắc đầu cười cười: “Được rồi, đoán chừng đám người Lăng gia đó không có dũng khí đuổi theo đâu, ta nghĩ chúng ta cũng nên tách đoàn ra thôi, chỉ là hơi có chút tiếc nuối, nghĩ rằng lần này sẽ được đánh một trận thống khoái chứ.”

Đám trưởng lão các phong không khỏi trợn mắt nhìn Tử Phong, ngươi đến cả Lĩnh Vực còn chưa dùng đến đã trực tiếp giết chết một Thánh Giả trung giai đỉnh phong trong một chiêu, đến cả đối phương bị giết thế nào cũng không ai nhìn ra, đám người Lăng gia kia não có vấn đề mới muốn đánh nhau với ngươi. Nhắc đến chuyện này, tứ trưởng lão Chu Tước phong là Tiêu Linh hơi có vẻ đăm chiêu, nghi hoặc nói

“Thập thất trưởng lão….”

“Cứ gọi thẳng tên ta là được.” Tử Phong cắt lời, cứ luôn miệng bị gọi thập thất trưởng lão, hắn không ngại nghe nhưng ngại người khác mỏi miệng, chẳng bằng gọi thẳng tên hắn cho xong, cũng chỉ là cách gọi mà thôi.

“Vậy thì ta không khách khí, trận chiến với bát trưởng lão Bạch Hổ phong với cả lần trước ngài……làm loạn ở trên Chu Tước phong, hẳn là lúc đó ngài đã nương tay, vừa rồi mới là thực lực chân chính của ngài đúng không?”

Nghe câu hỏi của Tiêu Linh, ngoại trừ Tuyết Phi Nhan ra thì năm vị trưởng lão còn lại cũng đều hướng ựu chú ý của họ vào Tử Phong, chờ đợi câu trả lời, bọn họ vừa rồi khi nhìn thấy chiến cục cũng vô cùng kinh hãi, cái thứ thực lực này thực sự không hợp với lẽ thường.

Tử Phong thầm mắng bản thân lúc đó tâm trí bị biến đổi, nhưng dù sao mục đích của hắn cũng là thể hiện đôi chút bản lĩnh, tuy ngoài ý muốn thể hiện hơi bị nhiều cơ mà đằng nào cũng lộ một phần thực lực rồi, cũng không cần phải giấu cho lắm liền gật đầu nói:

“Đúng thế, vồn ta còn định đánh nhau một lúc xem thực lực của đối phương ra sao, thậm chí còn có thể kéo dài chiến đấu xem thử liệu mấy tên đệ tử của chúng ta có ngẫu nhiên lĩnh ngộ ra cái gì hay không, nhưng mà Lăng Chiến lại quá yếu, lại còn mở miệng nói muốn lấy mạng Tuyết nhi cho nên ta mới không có tâm tình vui đùa.”

Tuy đã đoán được câu trả lời, nhưng được Tử Phong gật đầu xác nhận thì mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, một Thánh Giả trung giai đỉnh phong mà nói giết là giết, thậm chí còn bị kêu là quá yếu, vậy bản thân bọn họ thì tính là cái gì cơ chứ, lời này được nói ra từ miệng một Thánh Giả sơ giai thật sự có chút không thực tế.

“Được rồi đừng có nhìn ta bằng con mắt như nhìn quái vật như vậy, rốt cuộc là chúng ta tiến vào Sinh Hồn bí cảnh để tìm kiếm thiên tài địa bảo hay là để soi mói ta??” Tử Phong nói.

“Bọn ta cũng chỉ hiếu kì mà thôi, nếu thực lực của thập thất trưởng lão đã mạnh như vậy thì an toàn của chúng đệ tử cũng được đảm bảo, hơn nữa về sau có xảy ra tranh chấp thì chúng ta cũng sẽ có lợi hơn. Theo như kế hoạch đã bàn bạc, từ giờ chúng ta sẽ tách nhau ra, mỗi sơn phong sẽ tự di chuyển đi các hướng khau nhau, ở đây có hơn chục tấm Truyền Tấn Phù, gặp phải rắc rối không thể giải quyết thì hãy sử dụng bọn chúng, nếu có ở gần đấy thì bọn ta sẽ nhanh chóng chạy đến trợ giúp, còn về việc dẫn dắt đệ tử ra sao thì ta tin mình không cần nói nhiều nữa, mọi người đã rõ chưa??” Hàn Nhất Nguyên nói.

Kế hoạch khi tiến vào Sinh Hồn bí cảnh đã được bàn bạc từ lâu, đến cả đệ tử của các phong cũng biết rõ nên không ai tỏ vẻ bất ngờ hay phản đối gì cả, Hàn Nhất Nguyên thấy vậy liền phân phát Truyền Tấn Phù cho trưởng lão các phong.

Truyền Tấn Phù là một loại phù lục đặc biêt, không hề có uy lực mà ngược lại có công dụng truyền đạt thông tin từ xa, có chút giống với điện thoại di động ở Địa Cầu, đẳng cấp càng cao thì khoảng cách truyền tin càng dài, Truyền Tấn Phù của Hàn Nhất Nguyên là phù lục thất phẩm, tuy không có trân quý như phù lục thất phẩm khác nhưng cũng là vật quý khó cầu, khoảng cách truyền tin vài vạn dặm chỉ là chuyện nhỏ.

“Xuất phát thôi!!” nhìn thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, Hàn Nhất Nguyên trầm giọng nói.

Theo hiệu lệnh của hắn, bốn sơn phong phân biệt bốn hướng khác nhau mà di chuyển một cách nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.