Tuy nói là ba đánh hai nhưng dù có lấy thực lực cường hãn của yêu thú cũng khó mà lấp đầy được khoảng cách về chênh lệch tu vi, chỉ có Bạch Lân Hổ và Cương Giáp Đường Lang là có thực lực Thánh Giả cao giai, trong khi đó thì Hắc Thiết Ngô Công chỉ có thực lực Thánh Giả trung giai đỉnh phong lại thua kém hơn so với mặt bằng chung. Cơ mà không như võ giả nhân loại, nếu cho bốn Thánh Giả cao giai đánh nhau, tự nhiên lòi ra một tên Thánh Giả trung giai thì đã trực tiếp mất mạng từ đời nào, nếu may mắn không chết thì cũng bị thương nặng, Hắc Thiết Ngô Công tuy thực lực thua kém nhưng cơ thể của nó lại vô cùng cứng rắn, dù có bị công kích trực tiếp bởi Tiêu Linh hay Tuyết Phi Nhan thì cũng không ăn nhằm gì cho lắm.
Tuyết Phi Nhan thân ở trong Lĩnh Vực Toái Phong của mình, thân hình di chuyển nhanh tới mức không hề hiển lộ hình ảnh, những nơi nàng đi qua đều chỉ để lại một cái bóng mờ, không gian thì bị xoắn lại đến mức gấp khúc, mỗi lần vung tay lên là có hằng hà sa số phong nhận ngập trời phóng tới như cuồng phong bạo vũ mà công kích đối thủ của nàng là đầu Cương Giáp Đường Lang. Chỉ là Cương Giáp Đường Lang tuy cơ thể nhỏ bé nhưng tốc độ lại nhanh tới kinh khủng, cương phong ngập trời giống như thiên y vô phùng nhưng nó chỉ cần tung cánh lách nhẹ mấy lượt là có thể nhẹ nhõm né tránh gần hết, những phong nhận khác không thể né tránh được liền bị bốn chi trước của nó vung lên chặt đứt.
Đối với chuyện này thì Tuyết Phi Nhan cũng chỉ có thể cười khổ mà tiếp tục công kích, nàng là một phong linh căn võ giả, Lĩnh Vực của nàng lẽ đương nhiên là Lĩnh Vực phong thuộc tính, ưu thế của nàng là tốc độ tuyệt luận không gì có thể sánh bằng, nhược điểm đó là công kích của nàng không có tính phá hoại cường hãn như các loại Lĩnh Vực khác. Với thực lực của nàng, đối chiến với võ giả có thể trực tiếp dùng tốc độ của mình mà quần đối phương cho tới chết, nhưng mà gặp phải một đầu yêu thú có tốc độ tương đương khiến nàng có võ mà không thể sử dụng.
Nếu chỉ là như vậy thôi thì không có gì để nói, đằng này Cương Giáp Đường Lang giống như đặc biệt mẫn cảm với chuyển động trong không gian, đôi mắt của nó giống như có thể nhìn xung quanh 360 độ, chỉ cần nàng khẽ động thân hình là nó sẽ ngay lập tức đón đầu mà tung ra công kích lăng lệ. Bản thân Tuyết Phi Nhan không sử dụng vũ khí, bình thường nếu đánh với đối thủ thì nàng sẽ trực tiếp sử dụng Lĩnh Vực mà nghiền chết đối phương, còn gặp phải người có thực lực dưới Thánh cấp thì còn cần vũ khí ư??
Đương nhiên có hay không vũ khí đối với nàng cũng không quan trọng, lúc này việc cần làm đó là tìm cách để vượt qua được cái tốc độ nghịch thiên của Cương Giáp Đường Lang, không thì cũng phải áp chế tốc độ của nó xuống, bằng không thì cục diện giằng co như thế này kéo dài một lúc nữa đám đệ tử sẽ chết hết, như thế thì hỏng bét.
Tiêu Linh bên kia cũng khổ không kém, kim chi Lĩnh Vực của nàng có lực công kích thập phần cường hãn, bằng không thì cũng xấu hổ với cái tên đầy bá khí như là Diệt Trần, vấn đề ở chỗ, đối thủ của nàng lại là Bạch Lân Hổ. Bạch Lân Hổ là một loài yêu thú kì lạ, nghe nói là trong cơ thể tồn tại hai chủng huyết mạch của thượng cổ thần thú, một thuộc về Cự Long, một thuộc về thần thú Bạch Hổ trong truyền thuyết, thành phẩm đó chính là Bạch Lân Hổ sở hữu lớp giáp cường hãn của Cự Long cùng với khả năng hồi phục siêu cấp từ Bạch Hổ.
Tốc độ của Bạch Lân Hổ không tính là quá cao nhưng mà độ "trâu bò" của nó phải gọi là hạng nhất, công kích đánh vào người nó không khác gì cầm súng lục bắn xe tăng, ngẫu nhiên xuyên qua được lớp giáp mà đả thương nhục thể bên trong thì với khả năng hồi phục cường hãn thì cũng chẳng thấm thía là bao, đó là còn chưa kể tới để bù lại cho việc tốc độ thiếu hụt mà lực lượng nhục thể của nó cũng vô cùng kinh khủng, một cái tát nhẹ là có thể nghiền nát cả một ngọn núi thành cát bụi.
Lĩnh Vực Diệt Trần của Tiêu Linh lấy kim thuộc tính làm cơ sở, thay vì diễn hóa ra thành các loại hình công kích thì lại trực tiếp cường hóa vũ khí cùng công kích của nàng, kim chi pháp tắc được thôi diễn lên đến mức tận cùng sẽ có được khả năng xuyên thấu phòng ngự cực kì cường hãn, chỉ là khi đối đầu với Bạch Lân Hổ, công kích của nàng vượt qua được lớp giáp kia thì uy lực đã giảm đi tám thành, còn lại hai thành thì đối với Bạch Lân Hổ da dày thịt béo không khác gì cầm cái tăm chọc vào người, tối đa cũng chỉ là đỡ ngứa hơn một chút.
Đó là chưa kể đến ở bên cạnh còn có một đầu Hắc Thiết Ngô Công như hổ đói à nhầm rết đói rình mồi ở bên cạnh, đánh nó thì vô hiệu mà không đánh thì nó chỉ chực chờ cắn trộm mấy cái, tuy hệ số nguy hiểm không quá mức cao nhưng độ khó chịu là không phải bàn cãi.
Nếu là bình thường thì hai vị trưởng lão chỉ cần tung Lĩnh Vực của mình ra, trực tiếp bao bọc lấy chúng đệ tử vào bên trong là sẽ không có thể loại yêu thú nào dưới thất giai có thể làm hại đến bất kì một ai cả, vấn đề ở chỗ là ở đây có yêu thú thất giai, tuy ba đầu yêu thú thất giai này sẽ không trực tiếp nhắm đến đám kiến hôi chỉ có tu vi Vương cấp kia, nhưng khí kình sinh ra từ trong giao chiến giữa hai người và một thú nếu không nhờ Lĩnh Vực kìm hãm lại thì đã trực tiếp lật tung cả mảnh đại địa này lên rồi, nếu như đám đệ tử kia mà tiến vào bên trong Lĩnh Vực thì không khác gì bước thẳng vào địa ngục cả.
Đang giao chiến với Tiêu Linh, Bạch Lân Hổ gầm lên một tiếng rồi đột ngột lùi lại phía sau, cái miệng rộng như chậu máu há to ra, từ bên trong cuống họng của nó xuất hiện một đoàn quang mang bạch sắc, trong nháy mắt liền hóa thành một khối cầu năng lượng tụ tập lại trước miệng rồi bắn ra. Tiêu Linh còn đang nghi hoặc không biết đầu lão hổ này định làm gì, mình có nên thừa cơ truy sát hay giữ vị trí thì đã thấy một cột năng lượng màu trắng phóng tới, tuy không tỏa ra bất khì một chút khí tức nào nhưng bản năng mách bảo nàng rằng cái thứ này cực kì nguy hiểm.
Đối với võ giả, nhất là võ giả cao giai thì trực giác là một thứ đáng tin cậy, Tiêu Linh căn bản không cần phải nghĩ đến lần thứ hai, không hề ngạnh kháng mà ngay lập tức nghiêng người né tránh. Trong một sát na cột năng lượng bạch sắc đó phá không lướt qua người nàng, Tiêu Linh có thể tinh tường cảm nhận thấy không gian tiếp xúc với luồng năng lượng này trực tiếp biến mất khỏi nhân gian, cột năng lượng đó không hề dừng lại mà lập tức xuyên thủng qua “tường” Lĩnh Vực của nàng, phóng ra ngoài liền trực tiếp đem một đám lớn yêu thú hóa thành không khí, đến cả cặn bã cũng không lưu lại.
Còn đang giật mình trước uy thế khủng bố của luồng năng lượng này, Tiêu Linh đã cảm nhận thấy nguy hiểm cực độ đến từ đằng sau, xung quanh người nàng liền xuất hiện kim quang chói lọi đến cực điểm, kim quang này vừa xuất hiện liền hóa thành một lớp lá chắn mờ ảo bao bọc xung quanh người nàng. Lá chắn vừa thành hình, từ sau lưng nàng Hắc Thiết Ngô Công đã xuất hiện, cái đầu khổng lồ lúc lắc rồi bổ nhào về phía nàng, cái miệng rộng há ra, để lộ một cái khoang miệng với hàng chục vạn cái cái răng xếp thành từng lớp giống như một chiếc máy xay thịt khổng lồ, trực tiếp đem cả người Tiêu Linh cùng với lá chắn đó nuốt trọn vào bên trong khoang miệng.
Tiêu Linh chỉ cảm thấy vô số chiếc răng sắc nhọn liên tục bào mòn lực lượng của lá chắn, dù nàng có cố gắng diễn hóa kim chi lực của mình đến mức cực hạn thì cũng không thể nào duy trì lá chắn được bao lâu, cơ mà đó không phải là lí do mà nàng triệu hồi lá chắn. Cách phòng thủ tốt nhất đó là tấn công, Tiêu Linh cầm trên tay một thanh kiếm bản rộng thường hay được nam nhân sử dụng, khác với nhuyễn kiếm hay trường kiếm của nữ tử hay dùng, lộ ra một tia bá khí, thanh kiếm trong tay nàng lúc này đang tỏa ra kim quang màu vàng chói lọi, nàng nâng thanh kiếm lên ngang tầm mắt, đôi mắt nhắm lại một chút rồi mở ra, hai con ngươi kim quang đại thịnh, thanh kiếm trên tay vung lên thành một đường cong xảo diệu.
“Kim chi áo nghĩa – Sát Thần!!”
Ở phía bên ngoài, Hắc Thiết Ngô Công đang liên tục cử động hàm của mình muốn nghiền nát nhân loại nhỏ bé, chợt từ bên trong miệng của nó phóng ra một luồng kim quang phát sáng rực rỡ còn hơn cả mặt trời ở trên cao, toàn bộ không gian nhất thời ngập tràn trong kim quang chói mắt.
“Ầm!!” một tiếng, kim quang vừa hiện ra liền chợt tắt, cơ thể khổng lồ của Hắc Thiết Ngô Công đang ngẩng lên không trung ngã vật xuống mặt đất, chấn cho đại địa bên dưới run rẩy kịch liệt rồi nứt vỡ ra thành từng mảng, lúc này bên trong miệng của nó là một đống máu thịt lẫn lộn bầy nhầy không ra cái hình thù gì nữa.
Tiêu Linh lúc này cũng đang lơ lửng ở trên không trung mà thở dốc, một chiêu kia của nàng có thể coi như là một trong những chiêu thức mạnh nhất mà chỉ có những Thánh giả cao giai mới có thể lĩnh ngộ ra được, đó là pháp tắc áo nghĩa, một chiêu vừa rồi uy lực tuyệt luân nhưng cũng khiến sức lực của nàng bị rút đi quá nửa, tuy nói rằng Thánh cấp về lí thuyết thì sở hữu vô hạn linh lực nhưng đấy chỉ là trong tình trạng cung đủ cầu, lấy lượng linh lực khổng lồ mà Thánh giai sở hữu, Tiêu Linh tiêu hao quá nửa chỗ đó chỉ trong khoảnh khắc thì căn bản là chả có thể loại “cung” nào có thể đáp ứng cái “cầu” đấy cả.
Hắc Thiết Ngô Công vặn vẹo ở trên mặt đất một lúc rồi từ từ nhổm người dậy, máu thịt lẫn lộn bên trong khoang miệng của nó lúc này đang lúc nhúc trông vô cùng ghê tởm, nhưng tốc độ chưa lành cũng thập phần nhanh nhẹn, quả nhiên là thất giai yêu thú, năng lực hồi phục quá mức biến thái, đổi lại một võ giả Thánh Giả trung giai đỉnh phong ăn phải một chiêu của Tiêu Linh căn bản là sẽ trực tiếp hóa thành huyết vụ, làm gì có chuyện vẫn còn sống nguyên ra như thế này.
Tiêu Linh đang định nâng kiếm, ý đồ muốn trực tiếp kết liễu cái con rết đáng ghét này, cơ thể của nàng chợt rùng mình một cái, đầu óc có chút choáng váng, cả người bất ngờ trở nên vô lực, cứ như thế mà lảo đảo từ trên không trung rơi xuống.
“Xoạt!!”
Một tiếng xé gió vang lên, Tuyết Phi Nhan không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh đỡ lấy cơ thể vô lực của Tiêu Linh, giọng nói ngưng trọng vang lên: “Tiêu Linh trưởng lão, ngài không sao chứ??”
Tiêu Linh sắc mặt tái nhợt, nhìn vào một vết thương nhỏ trên cánh tay trái của mình, lúc này vết xước kéo dài vài phân đó lại trực tiếp nứt vỡ ra, vô số sợi tơ màu tím than liên tục lan tràn ra khắp cơ thể nàng từ miệng vết thương, cắn răng nói: “Ta trúng độc của Hắc Thiết Ngô Công!!”
Hắc Thiết Ngô Công thực lực thấp kém hơn hai đầu yêu thú kia, nhưng không phải ngẫu nhiên mà nó có thể có được vị thế gần như là ngang hàng với Bạch Lân Hổ vả Cương Giáp Đường Lang, bản thân nó toàn thân trên dưới toàn là độc tố, riêng độc dịch ở trong khoang miệng của nó thì vô cùng độc, tuy rằng không chết người nhưng có thể gây tê liệt khắp người nạn nhân, so với chết thì cũng không khác là bao.
Cơ mà Thánh giai thì vẫn là Thánh giai, dù có bị trúng độc thì chỉ cần vận dụng nội lĩnh vực là có thể từ từ bài trừ chất độc ra khỏi cơ thể, vấn đề ở chỗ đó là lúc trước có hai người đánh với ba đầu yêu thú còn có một chút cân bằng, hiện tại Tiêu Linh bị tạm thời tê liệt tức là một mình Tuyết Phi Nhan phải chiến đấu cùng với ba đầu thất giai yêu thú, tình hình lúc này thập phần nguy hiểm.
Tiêu Linh cũng ý thức được vấn đề này, nàng là tứ trưởng lão của Chu Tước phong, cái nhìn đại cục vẫn còn đó, tuy nãy giờ chiến đấu nhưng ý thức của nàng vẫn biết nhất cử nhất động ở xung quanh, đám đệ tử cùng chấp sự chưa chết ai nhưng dựa vào khí tức càng ngày càng yếu của mỗi người, tử vong chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại nếu để cho Tuyết Phi Nhan lấy một ddihcj ba thì đây căn bản là tự sát, tất cả sẽ cùng chết chung một chỗ.
“Tuyết trưởng lão, ta nghĩ chúng ta cần phải thực hiện kế hoạch khẩn cấp thôi.” Tiêu Linh cắn răng nói. Kế hoạch khẩn cấp tức là hai người bọn họ sẽ trực tiếp vứt bỏ đám đệ tử mà bảo toàn tính mạng, dù sao thì đệ tử chết đi cũng có thể tìm người mới bồi dưỡng lại, nhưng Thánh giai cường giả hơn nữa lại là Thánh Giả cao giai đỉnh phong thì không có dễ dàng như thế. Kế hoạch này có phần máu lạnh nhưng mà xét về lợi ích của tông môn thì là cách tối ưu nhất, những đệ tử kia có rất nhiều người đã qua chính tay Tiêu Linh dạy dỗ, tuy không phải là đệ tử thực sự nhưng dù sao cũng toàn là người quen, đưa ra ý kiến thực hiện kế hoạch dự phòng tàn khốc như thế này trong lòng nàng cũng vô cùng khổ sở.
Tuyết Phi Nhan nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lắc đầu, ung dung cười nói: “Không cần phải dùng tới cái kế hoạch khiến người khác đau lòng như thế đâu.”
“Hả??!!”
Trực tiếp phớt lờ Tiêu Linh đang ngớ người ra bên cạnh mình, Tuyết Phi Nhan chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói:
“Phu quân, chàng còn định chờ tới bao giờ nữa, thiếp sắp bỏ mạng tại đây rồi này!!”