Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 373: Quá dễ dàng



Tiếng kim loại va chạm vang lên chát chúa khi đầu mũi thương bị bàn tay bọc giáp kia tóm lấy, khí kình sinh ra chấn đãng không gian tạo thành những phong nhận sắc bén. Đôi mắt phượng của Tống Mặc Hinh trừng lớn lên hết cỡ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn sang thân ảnh vừa tiếp lấy mũi thương cho nàng, trong lòng không khỏi dậy sóng.

Chỉ thấy bên cạnh nàng là một hắc y nam nhân thân hình cao lớn, mái tóc màu bạc cắt ngắn, khuôn mặt được che phủ đi một nửa bởi một chiếc mặt nạ đầy răng nanh dữ tợn, chỉ để lộ ra nửa trên khuôn mặt với một đôi mắt đen kịt không hề có đồng tử. Khiến Tống Mặc Hinh kinh hãi đó là không hiểu từ lúc nào nam tử này đã xuất hiện bên cạnh nàng mà không phát ra một tiếng động, thậm chí ba động không gian cũng không có, giống như là hắn ta trực tiếp bước ra từ trong hư không mà xuất hiện bên cạnh nàng vậy, tình cảnh quỷ dị đến mức không ngờ.

Nhưng mà đầu óc nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại, Tống Mặc Hinh ngay lập tức nhận ra người mới tới là ai, nếu nàng nhớ không nhầm thì hắn ta chính là một tên trưởng lão của Lăng Hư Cung, tu vi hình như chỉ là….Thánh Giả sơ giai đỉnh phong!!

“Là ngươi!!” Đồng tử Lăng Thiên co rút, hắn không khỏi kinh ngạc bật thốt lên, hai tay dùng hết sức kéo giật lại cây thương rồi sau đó lùi ra tít đằng sau, cả người trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Chiến cuộc tạm thời bởi vì sự xuất hiện của Tử Phong mà dừng lại, hai người Lăng Thiên cùng Lăng Vũ tiến lại gần nhau giữ vị trí, trong khi đó thì hai người Cao Tiến cùng Tống Mặc Hinh có được một cơ hội thở dốc. Cao Tiến trông có vẻ già lão nhưng thực tế đầu óc vẫn thập phần linh mẫn, lão căn bản vẫn còn nhớ được người vừa mới xuất hiện ngăn cản công kích của Lăng Thiên là ai. Lúc này Tử Phong đã giải trừ Liễm Tức, cố tình để lộ tu vi của mình ra nên chỉ cần cảm nhận một chút, Cao Tiến đã nhíu mày nói:

“Vị tiểu bằng hữu tới từ Lăng Hư Cung, cảm tạ vì đã có ý can thiệp nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, tu vi của tiểu hữu không thể chống lại hai người bọn hắn đâu, xin hãy nghĩ cho bản thân mình mà lùi sang một bên đi, tránh bị thương vong vô ích.”

Tống Mặc Hinh không nói câu gì nhưng sắc mặt của nàng cũng tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Cao Tiến, ở đây chính là chiến đấu của Thánh Giả cao giai đỉnh phong, một Thánh Giả sơ giai đỉnh phong vào đây căn bản chính là tìm chết, không giúp được gì cho bọn họ ngược lại lại càng vướng chân vướng tay hơn.

Cơ mà gần như bỏ qua hai người đang đứng ở phía sau, Tử Phong hờ hững lơ lửng trên không trung, cả người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo thấu xương, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào hai người Lăng Thiên.

“Ngươi tại sao lại ở đây??” Lăng Vũ trầm giọng nói.

“Sinh Hồn bí cảnh này không phải là hậu hoa viên của nhà ngươi, vì cái gì mà ta lại không thể có mặt ở đây được.” Tử Phong chậm rãi bẻ khớp ngón táy, điệu bộ không coi ai ra gì.

“Hừ, ngươi thật sự rất to gan, giết người của Lăng gia chúng ta mà lại còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa cản trở việc tốt của chúng ta, ngươi rốt cuộc muốn kết thù với Lăng gia đến mức nào nữa.”

Tử Phong bật cười: “Con mẹ nó người của Lăng gia các ngươi ta giết cũng cả đám rồi, vốn dĩ việc ta là người của Lăng Hư Cung đã đủ để đặt chúng ta vào hai trận doanh đối địch rồi, lời thừa bớt nói, ta đếm đến ba, nếu trong lúc đó mà hai người bọn mi không cút khỏi tầm mắt của ta thì ta không ngại cho Lăng Chiến một đôi người đồng hành đâu.”

Tống Mặc Hinh cùng với Cao Tiến nghe cuộc đối thoại không đầu không đuôi trước mặt mà không khỏi lọt vào sương mù, căn bản không thể hiểu nổi cái tràng cảnh quái quỷ gì đang diễn ra, chỉ là hai người trong đầu lúc này đã khẳng định một điều, vị trưởng lão trẻ tuổi này của Lăng Hư Cung sẽ chết, buông lời khinh miệt đối phương như vậy mà không khiến hai người Lăng Thiên nổi giận diệt sát mới là lạ, thật là đáng tiếc cho một thiên tài trẻ tuổi a. Cơ mà điều tiếp theo xảy ra khiến hai người không khỏi trố mắt lên mà nhìn.

Chỉ thấy gần như ngay lập tức, Lăng Thiên cùng với Lăng Vũ, chỉ cần một trong hai người thôi cũng đủ để đánh bại Tử Phong không chút khó khăn lại cùng lúc quay đầu bỏ chạy thục mạng giống như đối phương căn bản không phải là một Thánh Giả sơ giai mà là một Thánh Hoàng cường giả, thậm chí cả thủ đoạn xé rách không gian cũng dùng đến.

“Ba!! Ta đã đếm đến ba, hai người các ngươi chạy đi đâu??!!” Tử Phong cơ bản là không hề quan tâm đến việc đếm cho ra hồn, hắn chỉ nói là đếm đến ba chứ không hề nói là sẽ bắt đầu đếm từ số một, hắn cứ thế phun ra một số ba rồi sau đó hành động, tác phong vô sỉ đến cực điểm.

“Thế Giới!!”

Tử Phong giơ một ngón tay chỉ về phía trước, theo hiệu lệnh của hắn, thời gian trong bán kính mấy vạn cây số đồng loạt dừng lại, vạn vật không còn bị dòng chảy thời gian ảnh hưởng đến liền đứng yên bất động, đám đệ tử của Thuần Thú Tông, đệ tử Lăng gia, yêu thú, cây cối, kể cả Tống Mặc Hinh cùng với Cao Tiến cũng không ngoại lệ, tất cả đều đông cứng lại cùng với thời gian.

Nửa giây thời gian với người khác chỉ là vài cái chớp mắt, nhưng từng đó thời gian trong mắt cao thủ thì dài như vài tiếng đồng hồ, Tử Phong trong một cái nháy mắt liền đuổi kịp Lăng Thiên cùng Lăng Vũ đang chuẩn bị tiến vào bên trong vết rách không gian mà chạy trốn, nhẹ nhàng búng tay một cái.

“Thời gian tiếp tục trôi đi!!”

Hiệu lực của Thế Giới kết thúc, thời gian trở lại với trạng thái bình thường vốn có của nó, Cao Tiến và Tống Mặc Hinh chớp mắt một cái đã thấy Tử Phong xuất hiện chặn đầu hai người Lăng Thiên, tốc độ nhanh đến mức hai người tự nhận bản thân không thể nào bì kịp, hơn nữa đến cả ba động không gian cũng không hề xuất hiện, quỷ dị giống hệt như lúc hắn ta xuất hiện vậy.

Lăng Thiên cùng Lăng Vũ vốn dĩ không định chạy trốn như chó nhà có tang như thế này, cả hai đối với chiến lực bản thân vô cùng có lòng tin, nếu là đơn đả độc đấu thì có lẽ không quá mức mạnh mẽ nhưng hai người kết hợp với nhau thì căn bản là vô địch, đến cả trưởng lão Lăng Thần chiến lực thông thiên đã gần như có thể coi như là một Ngụy Thánh Hoàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh thắng hai người, tuy Lăng Thần nói rằng bản thân chưa chắc đã chịu nổi mười chiêu của Tử Phong nhưng bọn hắn căn bản không hề tin rằng mình sẽ thua Tử Phong mà chỉ nghĩ rằng Lăng Thần nói quá.

Nhưng mà hiện tại thì khác, đối chiến với hai người bọn hắn đâu chỉ có mình Tử Phong, vẫn còn hai trưởng lão của Thuần Thú Tông cùng với hai đầu thất giai yêu thú như hồ đói rình mồi ở bên cạnh, chiến đấu với một người có thực lực “có thể coi như tương đương” với Lăng Thần lúc này là một việc không hề khôn ngoan chút nào cả.

Cơ mà lí do khiến hai người bọn hắn đột nhiên bỏ chạy thục mạng như vậy chính là bởi vì sự xuất hiện vừa rồi của Tử Phong khiến bọn hắn nhớ lại thảm trạng của Lăng Chiến mấy ngày trước, lúc đó cũng là tràng cảnh y hệt như thế này, không gian ba động không có, Tử Phong hắn không hề di chuyển mà Lăng Chiến thì bị tháo thành mười mấy khối trước con mắt trứng kiến của từng đó người mà không ai có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, hai hình ảnh mới và cũ chồng lên nhau khiến bọn chúng lại một lần nữa có cảm nhận về thực lực của Tử Phong, chạy chính là đối sách tốt nhất.

Thánh giai đối chiến trừ khi là tuyệt đối nghiền ép đại cảnh giới giống như Thánh Hoàng đánh với Thánh Giả, bằng không trong điều kiện bình thường rất khó để có thể thật sự giết được một Thánh cấp cường giả, bởi vì đánh bại thì dễ nhưng giết chết nào có dễ đến như vậy, người ta đánh không lại thì không biết đường chạy sao vậy nên Lăng Thiên cùng Lăng Vũ mới làm ra quyết định chạy trốn một cách bán sống bán chết như vậy, tuy có hơi mất mặt nhưng chắc chắn đối phương sẽ không thể đuổi kịp, cẩn tắc vô áy náy, mặt mũi thì cũng phải có mạng để mà vuốt chứ.

Chỉ là ông trời khéo trêu lòng người, chạy trốn với ai không chạy, lại muốn chạy trốn với một tên gia hỏa được “thần linh” phù hộ có cái Lĩnh Vực nghịch thiên có thể ngừng dòng chảy của thời gian, đúng thật là so với chết cũng không khác biệt nhau là mấy.

Tử Phong xuất hiện đột ngột chặn đứng đường lui của mình mà đến bản thân cũng không hề cảm nhận được chút gì khiến hai người Lăng Thiên cùng Lăng Vũ không khỏi kinh hãi trong lòng, nếu vừa rồi đối phương công kích thì chẳng phải mình không hề có cơ hội để mà hoàn thủ ư, tốc độ thật là khủng bố vô song. Đường lui đã bị chặn, cả hai không còn cách nào khác đó là lấy cứng đối cứng, Lĩnh Vực của hai người trong nháy mắt liền bạo phát một lần nữa, muốn đẩy lui Tử Phong mà chạy trốn.

Chỉ là Lĩnh Vực của hai người vừa mới thành hình còn chưa kịp làm gì, cả hai đã nghe thấy một tiếng quát vang lên: “Lĩnh Vực – Hắc Ám Thiên Mạc!!” sau đó thì trong tầm mắt bọn họ chỉ còn lại một màu đen không chút ánh sáng.

Cao Tiến cùng với Tống Mặc Hinh còn chưa kịp kinh ngạc vì tốc độ khủng khiếp của Tử Phong thì đã bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh, ngay sau tiếng quát của Tử Phong, một cơn lốc hắc khí phô thiên cái địa từ cơ thể hắn bùng nổ sau đó lan rộng ra xung quanh, cắn nuốt tất cả mọi thứ vào trong màn đêm sâu thẳm không một chút ánh sáng.

Hắc khí lan tràn nhanh tới mức cực điểm, trong nháy mắt liền nhấn chìm thân ảnh Lăng Thiên cùng với Lăng Vũ vào bên trong, đến cả bầu trời trên không trung cũng bị nhiễm một màu sắc đen tuyền, toàn bộ không gian cả trên trời lẫn dưới đất trong bán kính mấy ngàn mét chỉ còn lại một màu đen u ám giơ bàn tay lên không thấy nổi năm ngón.

Hai người cùng với hai đầu yêu thú của mình cũng bị cuốn vào trong luồng hắc khí đó, lấy thị lực có thể nhìn thấu ban đêm của Thánh cấp cường giả mà hai người cũng không thể nhìn thấy bất kì thứ gì, đúng hơn là toàn bộ giác quan của bọn họ đều bị phong bế, kể cả có trải rộng thần thức của mình ra thì cũng vô dụng, không hề có thứ gì cho bọn họ cảm nhận cả.

Hai tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, ngay sau đó thì hắc khí tan biến vào trong thiên địa giống như chưa hề xuất hiện, bầu trời trở lại vẻ trong xanh như ban đầu, ánh sáng chiếu rọi khắp không gian, các giác quan trở lại với hai người Cao Tiến và Tống Mặc Hinh, hình ảnh đầu tiên mà họ nhìn thấy khiến cả hai không khỏi trừng đôi mắt của mình lên.

Chỉ thấy ở đằng xa, Tử Phong đang lơ lửng bay trên không trung, toàn thân lông tóc không hề tổn thương, đến cả một hạt bụi cũng không dính lên người, trên tay đang xách theo hai thân ảnh mềm yếu vô lực đích thị là Lăng Thiên cùng với Lăng Vũ, chỉ là lúc này hai người đó toàn thân không hề có chút động tĩnh, đôi mắt trợn trừng tràn ngập tơ máu giống như muốn nứt vỡ, thất khiếu tràn ngập máu tươi, khóe miệng bọt mép trộn cùng máu tươi chảy ra thành dòng, trên người không hề xuất hiện vết thương khác nhưng sinh cơ đã đoạn tuyệt, chết đến không thể chết hơn được nữa.

"Thế này có chút quá dễ dàng thì phải." Tiếng lẩm bẩm của Tử Phong lọt vào tai hai người khiến bọn họ có xúc động muốn tìm một cái cây mà đập đầu vào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.