Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 419: Phá cổng



Các vị trưởng lão tuy bỏ chạy nhưng vẫn nghe thấy lời Tử Phong, ngay lập tức bên người Tử Phong liền xuất hiện một loạt công kích, chỉ là những công kích mang đủ hình dáng cùng với kết cấu năng lượng này lại lơ lửng bên người hắn chứ không trực tiếp công kích tới, hiển nhiên đây là những quả “bom hẹn giờ” mà Tử Phong muốn.

Trải rộng thần thức của mình ra, sau khi xác nhận đám người Tuyết Phi Nhan đã chạy ra xa mấy ngàn dặm, Tử Phong lẩm bẩm, cả người chậm rãi bay lên không trung: “Bắt đầu thôi!”

Linh lực cuồng bạo trong cơ thể Tử Phong không còn bị kìm nén nữa mà được giải phóng hoàn toàn, linh áp hắn tạo ra khủng bố tới mức khiến không gian vặn vẹo tưởng chừng như muốn sụp đổ, dù đứng xa mấy ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được linh áp kinh khủng nơi hắn đang đứng.

Tử Phong búng tay một cái, đám “bom hẹn giờ” nãy giờ vẫn yên lặng ở bên cạnh hắn đồng loạt trở nên sống động, hoá thành từng đạo công kích khủng bố lăng lệ nhằm thẳng người hắn mà đánh tới, mỗi một chiêu đều là một đòn cực mạnh tới từ Thánh Giả đại năng.

Một loạt công kích trực tiếp đánh lên người Tử Phong, chịu đòn khiến hắn phải há miệng phun ra một vòi máu tươi, đau đớn bất chợt khiến thần trí của hắn chết lặng trong tích tắc ngắn ngủi, cơ thể hắn bị đánh thương tới mức nặng nề. Cũng may là với cơ thể của hắn, thương thế như thế này vẫn chưa thể gọi là trọng thương được, tối đa chỉ có thể gây ra đau đớn mà thôi, không ảnh hưởng tới căn cơ. Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa rồi, mục đích của Tử Phong đã đạt được.

Cảm nhận linh lực trong cơ thể đã đạt tới đỉnh điểm, Tử Phong nở một nụ cười điên loạn, trực tiếp tiêu huỷ hai viên Kết Tinh trong cơ thể, linh lực tuôn trào từ trong Kết Tinh chảy khắp cơ thể hắn ngay lập tức liền bị hấp thụ, dồn hết lên trên Tai Ách Quỷ Kiếm.

Gầm lên một tiếng giống như giải phóng bản thân khỏi chính áp lực khủng bố đang đè nặng lên vai, Tử Phong cầm Tai Ách Quỷ Kiếm bằng cả hai tay, nhằm thẳng về phía cánh cổng trước mắt mà bổ xuống, trong lòng thầm mặc niệm.

“Trảm Nguyệt Đệ Thất Thức – Phá Thiên Trảm!!”

“Hiểm Hoạ Tiềm Tàng – Giải Phóng!!”

Đây là lần thứ hai Tử Phong sử dụng Phá Thiên Trảm kể từ lúc tiến vào trong bí cảnh, thực sự thì chiêu thức này có sức phá huỷ cực mạnh, so với một mũi tên từ Thần Cung Địa Ngục Vijaya Dhanush thì cũng không kém là bao, điểm yếu duy nhất của nó có lẽ chính là việc nó không hề phân biệt địch ta, chỉ cần ở trong tầm ảnh hưởng thì tất cả bất kể đồng minh hay kẻ thù cũng đều bị nghiền nát, bao gồm chính bản thân hắn. Đó là còn chưa kể tới việc sau khi sử dụng thì toàn bộ linh lực trong người hắn cũng sẽ bốc hơi, đến cả tinh thần lực cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, có thể coi nó là chiêu thức được ăn cả, ngã về không.

Trảm Nguyệt Thất Thức không nhất thiết là phải dùng vũ khí mới có thể chém ra, dù dùng tay không hoá thành cương đao cũng có thể sử dụng, chỉ là uy lực sẽ kém đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nếu có vũ khí tốt thì uy lực của bộ võ kỹ này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Lần trước Tử Phong ở vào trạng thái yếu hơn, dùng Thiên Ma Kiếm đã có thể diệt thiên trảm địa với Phá Thiên Trảm, lần này hắn ở trong trạng thái toàn thịnh, lại còn thêm vào hiệu ứng của Hiểm Hoạ Tiềm Tàng, bồi thêm cả một thanh Tai Ách Quỷ Kiếm nữa, uy lực của một chiêu này khủng khiếp đến đâu thì chẳng ai có thể nói rõ được.

Bản thân Thiên Ma Kiếm không biết dùng chất liệu gì tạo thành mà còn cứng rắn hơn cả Tai Ách Quỷ Kiếm, chỉ là nó không có một năng lực nào cả, thuần tuý chỉ là một thanh kim loại cực kì cứng rắn, so ra thì dùng Tai Ách Quỷ Kiếm chém ra một kiếm này vẫn hơn.

Kiếm quang đen tuyền từ đầu mũi kiếm phóng ra, trong nháy mắt liền bành trướng gấp hàng trăm lần, hoá thành một đường kiếm quang khổng lồ, đi đến đâu liền khiến không gian nơi đó trực tiếp sụp đổ, lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng tới cánh cổng khổng lồ trước mắt.

Toàn bộ không gian cùng với thời gian dường như đột nhiên trở nên tĩnh lặng trong một khoảnh khắc, sau đó thì một tiếng nổ long trời lở đất tưởng trừng như thiên không muốn sập xuống vang lên, âm thanh lớn tới mức khiến không gian vặn vẹo đến mức lợi hại. Đám người Hàn Nhất Nguyên cách xa cả ngàn dặm mà vẫn có thể nghe thấy tiếng nổ như sấm vỗ bên tai, tâm thần choáng váng, đám đệ tử cùng với chấp sự đằng sau thì trực tiếp thổ huyết, nội tạng trong người co thắt kịch liệt, thực lực hơi yếu thì ngã gục xuống đất ngất xỉu.

Một cột khói lửa khủng bố tuyệt luân từ bên dưới mặt đất phun thẳng lên trời cao giống như núi lửa vạn năm phun trào, khói đen xông lên đến mấy vạn trượng, lập tức che phủ bầu trời trong tro bụi dày đặc đến mức không có ánh nắng mặt trời lọt xuống.

Hình ảnh khói lửa đã thừa đủ để kích thích ánh mắt của mọi người, nhưng tới ngay sau nó chính là cái âm thanh cực đại kia cùng với hàng loạt luồng sóng xung kích lan toả từ tâm vụ nổ, đi đến đâu liền huỷ diệt mọi thứ đến đấy, cây cối, mặt đất cùng với không gian đồng loạt bị nghiền nát, tất cả hoá thành một cơn sóng triều hỗn độn với vô vàn mảnh vụn của tất cả mọi thứ tràn ra xung quanh theo đường đi của sóng xung kích.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Tiêu Linh cùng với Tuyết Phi Nhan đều đồng loạt tế ra Lĩnh Vực của mình, dùng nó để bảo vệ đám đệ tử có tu vi thấp kém đằng sau. Mấy người Hàn Nhất Nguyên vốn còn đang thắc mắc tại sao hai người đó lại làm thế, nhưng ngay khi đợt sóng xung kích đầu tiên nện vào Lĩnh Vực của hai người thì bọn họ đã hiểu. Chỉ với một đợt sóng xung kích mà hai đại Lĩnh Vực đã rung lắc kịch liệt tưởng chừng như sắp sụp đổ, từng cơn địa chấn khiến mặt đất rung chuyển nương theo sóng xung kích mà lan ra khiến người khác đứng không vững, nếu không phải có Lĩnh Vực bảo hộ thì đám đệ tử không chết thì cũng bị thương nặng bởi sự tàn phá khủng khiếp này.

Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trưởng lão Tiêu Linh vẫn cảm thấy tinh thần của mình rung động một cách lợi hại khi nhìn thấy mức độ tàn phá huỷ diệt của một chiêu này, so với lần đầu tiên nàng được chứng kiến còn kinh khủng hơn gấp bội.

“Lúc trước là phân thân tám thành thực lực đã mạnh như vậy, vậy hiện tại chính là bản thể với mười thành thực lực ra chiêu, thật sự là kinh khủng.” Tiêu Linh ngầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi.

Tuyết Phi Nhan thì ngược lại, đây mặc dù cũng là lần thứ hai nàng chứng kiến tận mắt Phá Thiên Trảm được tung ra nhưng đối tượng đang nói đến ở đây là Tử Phong, những kì tích hắn tạo ra đã nhiều đến mức khiến nàng chết lặng rồi, nàng thậm chí còn xuýt xoa, âm thầm liếc nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm mà tự hào, đó chính là phu quân của ta!

Phải mất đến cả chục phút thì mọi thứ mới lắng xuống, đám người Hàn Nhất Nguyên sau khi trợn mắt đủ cả chục phút đó không hề chớp mắt mới hít một hơi khí lạnh, sau đó không hẹn mà tất cả cùng rùng mình một cái.

“Lão thiên ơi, ta vừa chứng kiến thứ gì vậy??” Thiên Cơ Mục Vân run giọng nói, vẻ mặt vẫn chưa hết sửng sốt.

“Đừng hỏi ta, ta sống đến giờ đã mấy trăm năm rồi nhưng cũng chưa từng thấy qua chuyện này.” Cao Tiến theo thói quen vuốt râu, chỉ để nhận ra là bàn tay mình không biết từ lúc nào đã bứt đứt phân nửa chòm râu dài của mình, phần đứt gãy vẫn còn đang nắm ở trong tay.

Tuyết Phi Nhan lúc này mới nói: “Đừng ngạc nhiên đến thế, đây là đòn tấn công mạnh nhất của phu quân ta, nếu nói về sức huỷ diệt thuần tuý thì chiêu này còn mạnh hơn cả Lĩnh Vực thông thường, đó là lí do mà chúng ta phải trốn ra xa như thế này, bằng không dưới Thánh cấp không ai có thể toàn mạng nếu ở trong phạm vi công kích của nó cả.”

“Quan trọng hơn đó là chúng ta nên qua đó xem thử, đòn tấn công này tuy mạnh đến mức khủng khiếp nhưng đó cũng chính là nhược điểm, chính bản thân Tử Phong trưởng lão cũng bị cuốn vào, ta lo cho an nguy của ngài ấy hơn.” Tiêu Linh chen vào nói.

Nghe vậy không ai có chút dị nghị nào hết, dù sao thì cái uy lực phá thiên diệt địa kia ai cũng đã được chứng kiến tận mắt, khoảng cách nơi Tử Phong ra kiếm cực kì gần, bị cuốn vào bên trong cuồng phong bạo vũ như vậy cũng khó tránh khỏi thương tổn. Tất cả đều là người quyết đoán, vô cùng nhanh chóng phân phó các chấp sự chiếu cố cho đám đệ tử còn đang bị “sốc văn hoá” nặng kia, bản thân thì tung mình bay về phía trung tâm vụ nổ, chỉ là ánh mắt Tuyết Phi Nhan nhìn về phía Tiêu Linh có chút nghiền ngẫm.

Càng tới gần trung tâm vụ nổ, tâm thần của mỗi người càng rung động mãnh liệt, cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức khủng bố. Không khí nơi này nóng rực như miệng núi lửa, mặt đất bên dưới bị đào thành một cái hố sâu không thấy đáy rộng ngàn mét, khu vực xung quanh là hàng loạt những vết nứt kéo dài hàng ngàn mét như mạng nhện, đất đá thì trực tiếp bị nung chảy thành dung nham nóng bỏng.

Nhìn vào khung cảnh giống như diệt thế trước mắt mà tất cả không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, kể cả hai người Tiêu Linh và Tuyết Phi Nhan vốn đã nhìn thấy một lần. Thánh Giai cường giả đã vượt qua khỏi phạm trù phàm nhân, mỗi một người đều có uy năng huỷ thiên diệt địa, nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó, một Thánh Giả sơ giai đỉnh phong không dùng đến Lĩnh Vực, chỉ sức phá huỷ đơn thuần cũng có thể tạo ra tràng cảnh này thật sự khó tin.

Khiến người ta phải câm nín đó là toà tiên sơn cao vượt quá cả tầng mây trước mắt không ngờ dưới một kiếm này trực tiếp bị xẻ ra làm đôi, ở giữa có thể thấy một cái khe rộng khoảng hơn trăm mét chia toà tiên sơn làm hai nửa, có thể thấy một kiếm vừa rồi có bao nhiêu kinh khủng.

“Mẹ nó, cái cánh cổng này thật sự cứng tới mức khiến người khác phải tức điên lên mà!!” Một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh khiến cả đám người giật nảy cả người.

Chỉ thấy Tử Phong không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh mọi người, trên người khắp nơi ngoại trừ vết thương thì cũng chỉ toàn là vết thương, bộ giáp màu bạc bị phá huỷ ở nhiều nơi để lộ da thịt đầm đìa máu tươi ở bên trong, thậm chí cho đến tận bây giờ vẫn còn có thể thấy máu đang chảy thành dòng qua khe hở của bộ giáp, cánh tay cầm kiếm lúc ra chiêu của hắn đã biến mất, hiển nhiên là bị chính chiêu thức quá mạnh mẽ của mình đả thương.

Đấy là mọi người nghĩ như vậy, trên thực tế thì ngay lúc chiêu thức được tung ra, Tử Phong qua nhiều lần kinh nghiệm tự mình ăn đòn của chính mình đã cẩn thận hơn, triệu tập toàn bộ phân thân xuất hiện ngăn cản uy lực kinh thiên của Phá Thiên Trảm, thương thế trên người hắn thuần tuý là cắn trả của Hiểm Hoạ Tiềm Tàng, gần như không chút liên quan đến Phá Thiên Trảm.

Tuy chỉ là thương thế tới từ Hiểm Hoạ Tiềm Tàng, nhưng không hổ danh là chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, không những thổi bay cánh tay phải của hắn, đồng thời kinh mạch toàn thân của hắn cũng bị bẻ gãy nghiền nát vô số, nếu bản thân hắn không phải là một Thiên Ma Hoàng mà là nhân loại bình thường thì đã trực tiếp bỏ mạng rồi.

Tuyết Phi Nhan đã từng được Tử Phong nói qua về Phá Thiên Trảm, nàng biết rằng sau khi sử dụng chiêu thức này thì hắn sẽ lâm vào trạng thái cực kì suy yếu, linh lực trong người gần như không còn lại chút gì, kể cả năng lực khôi phục của hắn có mạnh thì cũng không thể nhanh chóng trở lại bình thường trong chốc lát được. Nàng nhanh chóng lấy ra một vài loại đan dược cao cấp trong không gian giới chỉ đưa cho hắn, toàn bộ đều là đan dược đỉnh cấp có thể hồi phục linh lực trong tích tắc.

Tử Phong cũng không khách sáo với nàng, tiếp lấy đan dược sau đó ném một nắm lớn vào miệng nhai nhai nuốt nuốt giống như ăn kẹo, nói đùa sao, đống đan dược này hầu hết đều là chính hắn đưa cho nàng, bây giờ cũng chỉ là vật hoàn nguyên chủ mà thôi, cơ mà thịnh tình của phu nhân, hắn không muốn để nàng thất vọng.

“Tử Phong trưởng lão, ngài đã bị thương rồi, chi bằng hãy tạm thời nghỉ ngơi khôi phục lại trước đã, tránh động đến vết thuơng….” Tống Mặc Hinh nhìn cơ thể đầm đìa máu tươi của Tử Phong mà không khỏi lên tiếng.

Tất cả mọi người ngoại trừ Tuyết Phi Nhan đều thầm đồng ý với ý kiến của Tống Mặc Hinh, tuy mỗi người đều là Thánh giai cường giả nhưng chỉ có trời mới biết sắp tới còn phải đối mặt với nguy hiểm gì hay không, để người có chiến lực mạnh nhất trong cả bọn nghỉ ngơi khôi phục là điều nên làm.

Chỉ là mọi người còn chưa kịp mở miệng phụ hoạ thì đã phải trực tiếp nuốt những lời đó vào bụng. Tử Phong cắn nát đan dược nuốt xuống, Hỗn Độn Quyết lúc này đã không biết tăng lên thành công pháp cấp bậc gì nhưng hiển nhiên tốc độ luyện hoá dược vật vô cùng nhanh, linh lực cuồng bạo từ đan dược lan toả ra, xông phá tứ chi bách hải của Tử Phong, Tái Sinh Siêu Tốc hoạt động với công suất tối đa.

Với một tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, những vết thương chằng chịt trên người Tử Phong liền khép miệng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến một vết sẹo cũng không để lại, cánh tay phải của hắn cũng đồng thời mọc lại giống như đuôi thằn lằn. Lớp giáp trên người Tử Phong hoá thành chất lỏng màu bạc chảy xuống mặt đất, thuỷ chi linh lực tuôn ra tẩy rửa cơ thể hắn, ngay sau đó là một luồng linh lực màu đen đặc hữu bao phủ lấy cơ thể hắn, trong nháy mắt tạo thành bộ y phục thường ngày.

“Cánh cổng này thực sự quá cứng rắn, cũng may là ta đã phá được một lỗ hổng, không cần phải nghỉ ngơi đâu, chúng ta tiến vào bên trong luôn.” Tử Phong bẻ cổ phát ra mấy tiếng răng rắc, hồn nhiên không thèm để ý đến ánh mắt kinh dị của mọi người mà chỉ tay về phía trước.

Đám trưởng lão theo bản năng nhìn theo hướng tay của Tử Phong, chỉ thấy cánh cổng cao lớn sừng sững tưởng chừng như bất diệt kia dưới một đường kiếm quang huỷ thiên diệt địa lúc trước đã trực tiếp vỡ ra một mảng lớn, để lộ ra khe hở vừa đủ cho cả chục người lao vào cùng một lúc.

Mặc kệ đám người trước mắt còn đang ngốc trệ, Tử Phong lôi kéo Tuyết Phi Nhan, tung người bay thẳng vào bên trong khe hở đó.

“Này Hàn trưởng lão, hình như vũ khí bí mật lần này của Lăng Hư Cung chúng ta có hơi bị…..” Tuyết Phi Nhan không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, quay sang Hàn Nhất Nguyên nhẹ giọng nói.

Đôi mắt Hàn Nhất Nguyên hơi chút giật giật, miệng cười khổ: “Quái vật đúng không??”

“Mặc kệ mấy thứ đó, mau đưa theo đệ tử tiến vào bên trong, ở ngoài này mãi cũng không giải quyết được gì!” Thiên Cơ Vũ Tiên trầm giọng, nói đoạn liền bây trở lại chỗ đám đệ tử, hiển nhiên là đang hành động theo những gì mình đã nói.

Cử thế đoàn người liền lục đục tiến vào bên trong Khổ Thiên Điện theo kẽ hở đó, trong chốc lát phía bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn giống như tận thế vừa mới hàng lâm.

- -------------------------------

Một chiêu Phá Thiên Trảm của Tử Phong quá mức khủng khiếp, tiếng nổ rung chuyển đất trời đó vang xa đến hàng vạn dặm, lấy thính lực của những võ giả không một ai dưới Vương cấp tiến vào bí cảnh này, không khó để nghe ra động tĩnh kinh hồn như vậy. Tử Phong không hề hay biết rằng hành động vô ý này của mình giống như một hoa tiêu chỉ lối, dẫn dắt vô số người tiến đến Khổ Thiên Điện.

- --------------------------------

“Grào!!!!!!”

Không rõ lí do tại sao, động tĩnh của một chiêu này lại vang vọng khắp nơi trong bí cảnh rộng lớn vô ngần, những sinh vật kì quái bọc mình trong chất lỏng màu đỏ tươi đồng loạt bật dậy, rũ bỏ trạng thái lờ đờ mà trở nên sinh long hoạt hổ, giống như một cơn lũ quét đồng loạt tràn tới Khổ Thiên Điện, đi đến đâu liền bốc lên một mùi tanh hôi nồng đậm vô cùng khó ngửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.