Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 448: Vị đại năng thứ hai



Tuyết Phi Nhan đột nhiên bị Tử Phong đẩy qua một bên, nàng có chút ngỡ ngàng nhưng ngay khi cảm nhận được khí tức của Huyết Mị Ma Cơ, nàng hiểu được lí do tại sao hắn phải làm vậy. Nàng biết được với thực lực của mình không giúp được gì cho Tử Phong mà chỉ làm gánh nặng cho hắn, nhưng cảm giác yếu đuối vô lực này khiến nàng thật sự rất khó chịu.

Tử Phong lúc này không có rảnh để ý đến cảm nhận của Tuyết Phi Nhan, hắn vẫn còn ám ảnh với trận chiến của mình với Huyết Mị Ma Cơ lúc trước, mặc dù hiện tại hắn đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng khí tức mà nó toả ra cũng mạnh mẽ hơn không ít, hắn không cho rằng mình có thể dễ dàng dành thắng lợi.

Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng, linh lực trong người Tử Phong điên cuồng cuộn trào, từng thớ cơ trên cơ thể căng lên như dây đàn, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Huyết Mị Ma Cơ trước mặt, chỉ cần đồi phương làm ra hành động gì bất ngờ thì hắn sẽ tấn công ngay lập tức.

Trong khi đó thì Huyết Mị Ma Cơ vẫn ngồi trên mặt đất, cơ thể được bao bọc bởi huyết dịch màu đen nhầy nhụa dần dần hoàn thiện hơn, nó bắt đầu đứng dậy, lớp huyết dịch trên người rút đi để lộ cơ thể xích loã ở bên trong. Thân hình Huyết Mị Ma Cơ so với lúc trước còn hoàn hảo hơn nhiều, ngực nở eo thon, cặp chân dài thướt tha có thể khiến bất kỳ tên đàn ông nào phát cuồng.

Da thịt trắng như trứng gà bóc, ánh lên hồng quang nhàn nhạt hấp dẫn ánh mắt người đối diện, phía trên là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành giống hệt với Huyết Mị Ma Cơ lúc trước, nhưng tóc đã chuyển sang màu đen, không chỉ như vậy mà tròng mắt của nó cũng đen kịt không có con ngươi giống như Tử Phong, cặp sừng trên đầu cũng tan biến, hoàn toàn biến thành một nữ nhân mỵ quốc khuynh thành hấp dẫn đến tột đỉnh.

Huyết Mị Ma Cơ cứ như vậy mà đứng đó, thần tình có chút ngơ ngác ngắm nhìn bản thân, ngay khi ánh mắt nó nhìn thấy Tử Phong, khí tức nó đột ngột trở nên cuồng bạo, uy áp phô thiên cái địa bùng nổ giống như núi lửa phun trào, ép cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo.

Sắc mặt Tử Phong kịch biến, uy áp của Huyết Mị Ma Cơ không ngờ lại có hơi hướng tương tự giống như một Thiên Ma, hơn nữa dựa vào uy áp mà phán đoán thì thực lực của nó đã vượt qua Thánh Hoàng sơ giai, trực tiếp tiến vào Thánh Hoàng trung giai, đến chính hắn cũng cảm thấy khó thở trước luồng uy áp này.

Hắn có thể đại khái đoán được biến hoá của Huyết Mị Ma Cơ là bởi vì giọt tinh huyết của hắn ném vào trong huyết trì, hắn cũng không rõ tại sao Tiểu Linh lại yêu cầu hắn làm vậy, liệu Tiểu Linh có biết rằng làm thế thì Huyết Mị Ma Cơ có hồi sinh hay không, điều này Tử Phong không biết, thứ hắn quan tâm hiện giờ đó là liệu mình còn có khả năng đánh thắng đối phương hay không mà thôi.

Tử Phong không cho rằng mình có thể thắng Huyết Mị Ma Cơ một lần thì có thể thắng lần hai, dù sao lúc trước cũng là nhờ vào Bát Tự Thần Hoả bộc phát sức mạnh, mà sức mạnh tới từ Bát Tự Thần Hoả có liên quan trực tiếp đến cảm xúc của hắn, cái thứ này tuyệt đối không đáng tin.

“Thiên Ma Hoá Thân!!”

Trên người Tử Phong đột nhiên phát ra ngân quang lấp lánh, chỉ bùng sáng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau đó vụt tắt, Thiên Ma Hoá Thân đã được kích hoạt, tốc độ biến thân của hắn nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần, hơn nữa biểu hiện lúc biến thân cũng thay đổi, có lẽ là liên quan đến việc hiện tại hắn là một Thiên Ma biến dị.

Chỉ thấy lúc này Tử Phong đang mặc một bộ giáp trụ màu bạc nhưng hơi xỉn màu giống như đã tồn tại qua biết bao năm tháng, hình thái bộ giáp cũng được thay đổi, kích cỡ nhỏ hơn trước ôm sát vào người hắn hơn, những chi tiết góc cạnh của bộ giáp trở nên tinh xảo hơn, nhìn thoáng qua thì có thể thấy lớp giáp mỏng hơn hẳn lúc trước, nhưng Tử Phong lại có thể cảm nhận được lực phòng ngự của lớp giáp này tuyệt đối mạnh hơn trước rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Thiên Ma Hoá Thân kể từ lúc hệ thống tiến hoá, hắn tinh tường cảm nhận thấy sức mạnh huỷ diệt khủng bố trong cơ thể mình, dường như là lượng biến dẫn tới chất biến, khi chỉ số cá nhân của hắn trở nên quá cao đến mức vượt qua một giới hạn nào đó thì bản chất của hắn đã xảy ra biến hoá.

Cũng không biết bởi vì “Cương Cảnh” đã hoàn thành hay là bởi lí do nào khác, mà Tử Phong nhận ra sức mạnh đang tuôn trào trong thể nội dường như tiến vào một trạng thái khác thường, không chỉ là lượng biến dẫn tới chất biến mà thực sự là chất biến.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, bản thân võ giả đột phá đại cảnh giới luôn luôn được đề thăng về mặt bản chất, hắn tuy không đi theo con đường tu luyện thông thường nhưng đại cảnh giới thì vẫn có, hắn đã hoàn thành Cương Cảnh cũng tức là đã bước một nửa qua cánh cửa đột phá đại cảnh giới rồi, có trở nên mạnh hơn về bản chất cũng là dễ hiểu.

Trạng thái hiện tại của hắn mạnh không kém gì bản thân hắn lúc mất kiểm soát khi đánh với Huyết Mị Ma Cơ lúc trước, dù có kém cũng không quá nhiều. Nhận ra được điều này, hắn trở nên tự tin hơn rất nhiều, Huyết Mị Ma Cơ phải không, mặc dù ngươi mạnh hơn nhưng cũng phải đánh một trận đã rồi mới biết được thắng thua!!

Cơ mà không đợi Tử Phong kịp làm ra hành động gì, ngay khi hắn biến thân xong, hắn nghe thấy tiếng một hơi thở phát ra từ trên trời. Đúng thế, là tiếng một hơi thở phát ra vang vọng đất trời, toàn bộ không gian xung quanh Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ rung chuyển sau đó tan vỡ, một khoảnh khắc sau thì hắn nhận ra cả hai đang ở giữa một vùng vũ trụ tinh không với hàng triệu vì tinh tú đang toả sáng lập loè trong không gian.

Cơ thể Tử Phong đột ngột trở nên căng cứng, lông tóc trên người đồng loạt dựng ngược lên, hắn chậm rãi quay đầu ra đằng sau, ánh mắt hắn trợn trừng khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Trước mặt hắn lúc này là một thân ảnh mang theo hình dáng con người, sở dĩ chỉ có thể miêu tả đến như vậy là bởi vì thân ảnh này to lớn một cách khủng bố, toàn bộ cơ thể của y là một đám năng lượng màu tím than không rõ hình thù, bên trong cơ thể đó là vô số ngôi sao đang tỏa sáng lập lòe, những ngôi sao vốn dĩ có kích cỡ gấp vài chục lần Địa Cầu kiếp trước của Tử Phong lúc này chỉ to như một hạt bụi nhỏ trên cơ thể của cái thân ảnh trước mắt, phải nói rằng thân ảnh này đồ sộ tới cực điểm, Tử Phong đứng trước thân ảnh này giống như là một con vi trùng nhỏ bé đứng trước một siêu tân tinh, nhỏ bé đến mức khó có thể nhỏ bé hơn được nữa.

Chúa Tể Hư Không hiện thân, không hề có uy áp phủ xuống nhưng Tử Phong cũng có cảm giác muốn quỳ xuống triều bái thực thể thần thánh vô hạn này, hắn phải cực kì cố gắng mới có thể chống chọi lại thứ ham muốn đó tới từ tận sâu linh hồn mình.

Đấy là Tử Phong, còn Huyết Mị Ma Cơ thì thảm rồi, trước khí tức khủng bố vô song của Chúa Tể Hư Không thì nó trực tiếp sụp đổ, hai chân trực tiếp quỳ xuống, đầu cúi xuống hết cỡ, đến cả thở mạnh cũng không dám.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Âm thanh của Chúa Tể Hư Không vang lên, vẫn là âm thanh quen thuộc mang theo thứ ma lực thần thánh đó, chỉ là Tử Phong hiện tại đã quá quen thuộc rồi nên không đến mức bị ảnh hưởng nữa.

“Ngươi có cảm thấy dạo này mình xuất hiện hơi nhiều không??” Tử Phong cười mỉa.

“Chẳng phải mỗi lần ta xuất hiện ngươi đều được lợi ư?” Chúa Tể Hư Không nói.

“Ta không thích cuộc đời mình bị người khác nhào qua nặn lại theo ý mình, ngươi chắc hẳn là hiểu ý ta đang nói mà.”

“Đừng có hiểu lầm, ta đúng là người đã đưa ngươi qua thế giới này, thậm chí một vài lần nhúng tay can thiệp vào vận mệnh của ngươi, nhưng tất cả cũng chỉ là một bài kiểm tra mà thôi, ta không hề muốn điều khiển ngươi theo ý của mình, nếu ta muốn thì ta có thể tự tay thay đổi mọi thứ, không cần phải nhờ đến một con rối như ngươi.”. truyện teen hay

Giọng nói của Chúa Tể Hư Không có chút ngạo nghễ, giống như mọi thứ y nói đều là sự thật. Cơ mà y nói cũng đúng, Tử Phong không cho rằng sự tồn tại của mình thật sự quan trọng đến thế, có được hệ thống không có nghĩa hắn sẽ là người có được vòng hào quang nhân vật chính, minh chứng rõ ràng nhất đó chính là bản thân cái hệ thống này đã trải qua nhiều đời chủ nhân, hầu hết những người đó đều chết yểu giữa đường cả.

Tử Phong biết điều đó nhưng vẫn muốn nói lên tiếng lòng của mình, Chúa Tể Hư Không đưa hắn xuyên việt qua thế giới mới, có được thực lực, có được tự do, thậm chí đến cả gia đình người thân cũng có, hắn thật sự mang ơn Chúa Tể, nhưng cuộc đời của hắn là do hắn sống, nếu sống chỉ như con rối trong tay người khác thì hắn thà chết còn hơn.

“Được rồi, vậy ngươi xuất hiện là để làm gì?” Tử Phong thở ra một hơi.

“Thực ra ta không phải là người muốn gặp ngươi, là có người muốn gặp ngươi nên ta tiện tay thôi.”

“Là ai??”

“Là ta!!”

Một giọng nói nữ tính đột ngột cất lên, ngay sau đó thì vũ trụ tinh không trước mắt Tử Phong dường như bị tách ra làm hai mảnh, một thân ảnh có vài phần tương tự với Chúa Tể Hư Không đột nhiên xuất hiện, điều khác biệt duy nhất đó là hình dáng cơ thể của thân ảnh này có vẻ mềm mại hơn, kết hợp với giọng nói thì có vẻ như đây là một nữ nhân.

Chỉ là nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, khí tức người này toả ra gần như không chút thua kém gì so với Chúa Tể Hư Không, nếu như Chúa Tể Hư Không mang theo cảm giác thần thánh vô hạn khiến vạn vật có cảm giác sợ hãi khuất phục thì nữ nhân này lại mang theo hơi thở sinh mệnh cao quý đến cực điểm, bất kì sinh vật sống nào khi đối mặt với thực thể này đều có cảm giác tôn kính đến từ tận đáy lòng như là đang đối mặt với đấng sinh thành của mình vậy.

Đến cả Tử Phong cả hai kiếp làm người đều không biết một chút gì đến cái thứ cảm xúc dành cho cha mẹ mình cũng có cảm giác như vậy, hắn bất giác toát mồ hôi lạnh đầy lưng, rốt cuộc hai vị đại lão khủng bố này hiện thân để làm gì?

“Chủ nhân, lúc trước ngài nói rằng hắn ta là một tên thú vị thì ta đã nghi ngờ, dù sao thì ngài nói câu đó không biết bao nhiêu lần rồi, cơ mà gặp mặt thì mới thấy hắn thật sự thú vị đó, chưa từng có ai nhìn thấy hai người chúng ta mà có thể thoải mái nói chuyện như thế này đâu.”

Lúc trước chỉ nghe hai từ nên không sao, hiện tại sau khi nghe nữ nhân thần bí này nói một câu dài, chân tay Tử Phong thiếu chút nữa thì nhũn ra, cả người hắn bủn rủn vô lực một cách không thể kiểm soát được. Giọng nói của nữ nhân này ẩn chứa trong đó lại là một thứ sức mạnh không thể cưỡng lại được, không một chút quyến rũ, thay một thứ âm thanh tràn ngập hào quang mẫu tính đến cực điểm, hiền từ, nhẹ nhàng, ôn nhu khiến vạn vật trầm mê không thể thoát ra.

Thực sự khi nghe giọng nói này, Tử Phong có cảm giác như nếu người này bảo hắn đi chết, giây sau hắn sẽ lập tức tự sát mà trên mặt còn nở một nụ cười mãn nguyện, giống như việc làm theo lời nữ nhân này mới là việc quan trọng nhất trong vũ trụ vậy. Nghĩ đến đây hắn không khỏi khiếp sợ, đây mới là đẳng cấp cao nhất của mị hoặc, không cần phải quyến rũ khêu gợi, chỉ cần cất tiếng lên là có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện đi theo không oán không hối, mị mà như không mị, hưu hư thực thực.

Cơ mà có như vậy thì cũng thế nào, Tử Phong biết rằng bản thân mình đứng trước mặt hai vị đại năng này thì chỉ là con kiến, đại khái là con kiến hơi to một chút, hắn chẳng có gì để mất cả, mà đã như vậy thì chẳng cần phải tỏ ra sợ hãi làm gì.

“Nếu ngài muốn gặp ta, thì cũng phải chuẩn bị quà ra mắt chứ, hơn nữa ta phải gọi ngài là gì?” Tử Phong nhếch mép lên cười.

“Ngươi đúng là một tên thú vị, ta giống như chủ nhân, có nhiều tên lắm, nhưng ở thế giới này thì ngươi có thể gọi ta là Verthandi – Nữ thần của…..” nữ nhân thần bí, hay còn gọi là Verthandi đang nói dở thì Chúa Tể Hư Không ở một bên hắng giọng một cái, nàng liền ngay lập tức ngừng nói, một hồi lâu sau mới tiếp tục lên tiếng.

“Ngươi cứ gọi ta là Verthandi là được, còn về quả gặp mặt, chẳng phải ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi đấy rồi hay sao?” nói đoạn giơ tay lên chỉ về một phía.

Tử Phong nhìn theo hướng mà Verthandi chỉ, khoé miệng hắn không khỏi giật giật

“Đấy là quà dành cho ta ư??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.