Chuyện Tử Phong thu nhận đệ tử ngay lập tức khiến cả Lăng Hư Cung chó sủa gà bay loạn lên một trận, cái gì cơ, ngươi nói rằng vị trưởng lão không có sở trường gì khác ngoại trừ giết người đó nổi hứng thu đệ tử hả, rốt cuộc là hài tử nhà ai mà xấu số như vậy?
Thanh âm nghị luận tương tự như vậy vang lên khắp ngõ ngách của Lăng Hư Cung, từ thái thượng trưởng lão đến cả lao công tạp dịch ở tầng dưới chót nhất cũng đều biết đến chuyện này, tất cả đều không thèm quan tâm tới người được cái tên quái thai này nhận làm đệ tử thân truyền là ai, tất cả không ngờ lại dẹp bỏ đấu tranh nội bộ mà cùng chung một suy nghĩ, đó là cầu phúc cho hai đệ tử của Tử Phong đừng bị hắn dày vò đến chết là được.
Đương sự Tử Phong thì hồn nhiên như không, hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ trong lòng mọi người, đoán chừng hắn mà biết thì sẽ trợn mắt lên chửi: “Đó là nhân vật chính đấy, lão tử còn thiếu điều đem hắn đội lên đầu mà cung phụng thôi, cái gì mà dày vò đến chết hả???”
Tử Phong lúc này đang đứng trước mặt phong chủ và phó phong chủ Thanh Long phong, hiếm khi theo đúng quy củ mà báo cáo lại việc mình nhận đệ tử thân truyền.
Phong chủ Thanh Long phong tên là Bạch Nghiệp, tu vi Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong, nghe nói là đã đặt một chân vào Thánh Tôn, mệnh danh là đệ nhất cường giả Lăng Hư Cung dưới Thánh Tôn, là một trung niên nhân tiên phong đạo cốt mà trong mắt Tử Phong trông không khác gì mấy tên thầy bói chuyên lừa tiền bên lề đường.
Vị phong chủ này tính tình bạo hãn, một lời không hợp liền động thủ, hơn nữa lại rất ưa nịnh, cực kỳ thích người khác gọi hắn là Bạch Tôn giả, biểu thị bản thân đã trở thành Thánh Tôn cường giả.
À, mệnh danh đệ nhất cường giả dưới Thánh Tôn trong Lăng Hư Cung của Bạch Nghiệp là người ngoài biết thế, còn trong lòng hắn thì biết rất rõ cái tên bệnh hoạn biến thái thích chém người trước mặt mới xứng với danh hiệu đó.
Mọi thứ kể ra thì cũng không có gì nhiều, chỉ là hắn không ngờ cũng là một trong những người đã từng theo đuổi Tuyết Phi Nhan lúc còn trẻ, nhìn thấy nữ thần trong lòng của mình một thời nay lại như con chim nhỏ nép vào người Tử Phong khiến Bạch Nghiệp nóng máu, trực tiếp lấy cớ “chỉ đạo tu luyện” mà kéo Tử Phong ra một nơi đồng không mông quạnh đòi “tỉ thí”, nói trắng ra là muốn đập Tử Phong một trận cho hả dạ.
Không ai biết trận chiến đó kinh thiên động địa ra sao, chỉ biết là hai người đi một mạch mất nửa canh giờ, Tử Phong trở về xách theo Bạch Nghiệp lúc này đã bất tỉnh nhân sự, một thân quần áo rách nát tả tơi như ăn mày, khắp người ướt sũng một mảnh, da thịt loang lổ những vết cháy nám đen toả ra mùi thịt nướng khó ngửi, tiện tay ném hắn cho phó phong chủ rồi huýt sáo rời đi.
Vì bảo toàn mặt mũi nên chuyện này không truyền ra ngoài, ngoại trừ Tử Phong và Bạch Nghiệp thì cũng chỉ có phó phong chủ biết tới.
Nhắc đến phó phong chủ, người này tên Tần Giác, là sư đệ cùng một sư phụ với Bạch Nghiệp, tu vi Thánh Hoàng cao giai trung đoạn, cách sư huynh của mình một tiểu cảnh giới, người này trông hiền lành hơn nhiều so với Bạch Nghiệp, hơn nữa ngoại hình cũng thập phần trẻ trung, đại khái chỉ như thanh niên 24-25 tuổi.
Cơ mà nếu nói Bạch Nghiệp là dạng não cơ bắp chỉ được cái trâu bò, thì Tần Giác là thể loại đâm chết người mà trên mặt vẫn nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, trên giang hồ còn có biệt hiệu Tiếu Diện Công Tử.
Chỉ là Tiếu Diện Công Tử danh chấn thiên hạ lúc này đang trừng mắt nhìn thân ảnh hắc y trước mặt, cáu gắt nói
“Ngươi thu đệ tử chân truyền thì liên quan quái gì đến bọn ta mà phải tới đây báo cáo??”
“Không phải quy củ chính là…..”
“Quy củ cái búa, sao lúc trước ngươi đánh lục trưởng lão thừa sống thiếu chết rồi treo ngược lên trên cây thì không nói tới quy củ đi.” Tần Giác rít lên qua kẽ răng nói.
“Đã nói là lúc đó ta lỡ tay mà, ai biết được lục trưởng lão là Thánh Hoàng cường giả mà không chịu nổi một kích, mới chạm nhẹ cái đã lăn ra đất giãy đành đạch rồi.” Tử Phong làm một bộ dáng ngây thơ vô số tội nói, chỉ thiếu điều hai mắt chớp chớp chảy nước mắt, mỗi tội cố gắng hết sức hắn cũng chỉ thấy hai mắt mình căng lên như muốn lồi ra, không hề nặn ra được giọt nước nào nên đành bỏ cuộc.
“Vậy ngươi nói thế nào về việc đá bất tỉnh bát trưởng lão của Huyền Vũ phong, hơn nữa lại còn cướp lấy không gian giới chỉ của hắn nữa.” Tần Giác trực tiếp ném vẻ ngoài điềm tĩnh của mình lên chín tầng mây, mỗi lần đối mặt với Tử Phong là hắn muốn phát điên, nếu không phải là đánh không lại thì hắn dám xách kiếm lên xiên cái tên trước mặt thành thịt xiên nướng lắm.
“Này này, là hắn ta xông lên sơn phong của ta muốn đánh nhau nhé, ta chỉ là tự vệ mà thôi, hơn nữa là ai nhìn thấy ta lấy không gian giới chỉ của hắn, ngài muốn buộc tội thì cũng phải có chứng cứ xác thực chớ!”
“Toàn bộ đệ tử của Thanh Long phong đều tận mắt nhìn thấy ngươi lấy không gian giới chỉ của Huyền Vũ bát trưởng lão!” Tần Giác gầm lên một tiếng.
“Bọn hắn hoa mắt đấy.” Tử Phong một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, tuỳ ý nhún vai nói.
“Được rồi sư đệ, đừng tức giận nữa……..ta không muốn bị ăn đòn thêm lần nữa đâu.” Bạch Nghiệp nổi tiếng là dạng não cơ bắp không ngờ lại ngăn cản Tần Giác muốn phát tác lại, nói đi nói lại thì cái tên trước mắt này thuộc dạng bác sĩ bó tay, bệnh viện trả về, đến cả tông chủ cũng lười không muốn quản, bọn hắn cũng là lực bất tòng tâm a.
“Việc ngươi thu đệ tử thân truyền thì không có vấn đề gì, nhưng để bảo đảm thì ta vẫn sẽ để Cháp Pháp Đoàn điều tra rõ lai lịch của hai đệ tử ngươi mới thu nhận, không có ý kiến gì chứ?” Bạch Nghiệp nói.
Tử Phong gật đầu coi như đồng ý, dù sao thì mấy thể loại nhân vật chính đi lên từ con số không như Trần Duệ hắn đã thấy rất nhiều, trước khi hoàn toàn quật khởi thì có điều tra đến mười tám đời tổ tông của y cũng không thu được cái gì bất thường cả, có hai cái Chấp Pháp Đoàn điều tra cũng vô dụng.
“Thêm nữa….” Tần Giác lúc này đã bình tĩnh lại liền lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng
“Ngươi muốn dạy dỗ đệ tử của mình như thế nào thì ta không muốn can thiệp, chỉ là ngươi nên nghĩ đến việc không phải ai cũng quái thai như ngươi, cân nhắc nhẹ nhẹ tay một chút a.”
Tử Phong cực kỳ khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên, hắn đương nhiên biết bản thân mình thuộc dạng gì, lấy tiêu chuẩn của hắn áp lên người bình thường thì dù đó có là nhân vật chính nghịch thiên đi nữa thì cũng quá nửa là chết sớm, căn bản không thể so sánh một Thiên Ma với một con người a.
Hơn nữa hiện tại Tử Phong đã khác xưa, lượng tri thức về tu luyện của hắn đã danh xứng với thực cùng với tu vi bản thân, dù có tư tâm khi thu nhận Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên làm đệ tử nhưng hắn vẫn sẽ hành động như một người sư phụ đích thực.
Đương nhiên chúng ta đang nói đến Tử Phong, hắn có thể đã thay đổi nhưng bản chất vẫn vậy, nếu một vài chuyện đi theo hướng ngoài ý muốn, quản Trần Duệ là nhân vật chính hay là cái củ khoai gì, cứ giết chết ngừa hậu hoạ đã rồi tính sau, Tử Phong chưa từng phủ nhận mình là ác nhân chân chính a.
Trở về nơi ở của mình, Tử Phong nhất thời không biết phải làm gì, Trần Duệ cùng với Nạp Lan Yên Nhiên đã được Diệp Ngưng Tuyết an bài thoả đáng, hiện tại đoán chừng đang hồi thần sau một phen sốc văn hoá, hoặc là đang tu luyện theo lời hắn căn dặn, chuyện này nhất thời không cần phải để ý tới.
Diệp Ngưng Tuyết đa phần thời gian đều tập trung cho tu luyện, có một vị ca ca mạnh đến mức khiến người khác thổ huyết đôi khi cũng không phải chuyện gì sung sướng, ít nhất nàng cũng không muốn bản thân mình là gánh nặng phải sống nhờ vào sự bảo hộ của ca ca mãi mãi.
Đương nhiên tu vi của Diệp Ngưng Tuyết vẫn còn chưa cao, ở Vương cấp thì lĩnh ngộ chỉ chiếm hai phần, tám phần vẫn là tích luỹ linh lực, bế quan tu luyện thường xuyên cũng không có tai hoạ ngầm gì nhiều.
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đều là trưởng lão, có công việc riêng của mình, hơn nữa nhờ vào việc Tử Phong ném đan dược cửu phẩm như ném đậu, cả hai đều ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá, tranh thủ tu luyện một phen.
Con gái nuôi của hắn là Tuyết Liên thì đại khái giờ này chắc đang ngủ, con bé vốn là Băng Sơn Tuyết Liên vạn năm hoá thành nhân hình, nhờ vào ăn vô số linh thảo mà có tu vi Thánh Hoàng sơ giai, từ lúc đi theo Tử Phong thì được hắn cưng chiều hết mức, đan dược các loại tuỳ ý lấy đơn vị hàng cân đem cho tiểu nha đầu ăn trừ bữa, tích luỹ dần dần cũng muốn đột phá, dạo gần đây thường xuyên ngủ vùi tiêu hoá dược lực.
Nghĩ đến đây, Tử Phong chợt nhớ ra một chuyện, khẽ cất giọng nói
“Nhạc Tư Kỳ!!”
Một thân ảnh nữ tính vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Tử Phong, váy dài đen tuyền không che giấu được vóc người ngạo nhân của nàng, trên mặt che lấy một tầng diện sa nhưng ẩn ẩn có thể nhìn thấy được dung nhan khuynh thành đằng sau, Nhạc Tư Kỳ lúc này đang quỳ một gối xuống đất, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn hắn, cung kính nói
“Chủ nhân cho gọi nô tì?”
“Dạo gần đây việc tu luyện của ngươi như thế nào rồi, có gặp trục trặc gì không?” Tử Phong vẫn nhớ thân phận của Nhạc Tư Kỳ vốn là trưởng lão của Âm Dương Dâm Giáo à nhầm, là Âm Dương Thánh Giáo, tu luyện công pháp Cửu Chuyển Càn Khôn, vốn là công pháp lấy song tu làm trọng điểm.
Nhạc Tư Kỳ cho tới nay vẫn là xử nữ, chính là đi ngược lại với công pháp mà mình tu luyện, về lâu về dài chắc chắn sẽ xuất hiện tệ đoan, hắn cũng không muốn tự nhiên mất đi một nô bộc Thánh cấp bên cạnh mình.
“Nô…nô tì không cảm thấy có vấn đề gì cả…”
Không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Nhạc Tư Kỳ đằng sau diện sa, nhưng hai tai của nàng đã đỏ lên, ấp úng hàm hồ cho qua chuyện, nàng cũng không thể cứ như vậy nói ra việc gần đây nàng thường xuyên bị phản phệ của công pháp, dục hoả thiêu thân không ngờ lại không kiềm chế được, phải tự an ủi bản thân để “hạ hoả” được.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhớ tới mỗi lần mình “tự an ủi”, hình ảnh của Tử Phong thường xuyên hiện lên khiến nàng xấu hổ muốn chết, hơn nữa sâu trong lòng cũng có chút oán hận, dù gì bản thân cũng là một mỹ nữ khuynh thành, chẳng lẽ chủ nhân không có chút động tâm nào hay sao.
Phải biết rằng Nhạc Tư Kỳ không thể kháng cự lại bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn, dù hắn bảo nàng lập tức tự sát thì nàng cũng chỉ có thể làm theo, nàng căn bản không tin một vị đã từng là “Thiên Tôn” siêu cấp cường giả như Tử Phong lại không biết được trạng thái hiện tại của mình, chẳng lẽ nàng lại phải tự cởi y phục cầu hiến thân lần nữa à.
Tâm tình của nàng lúc này cực kỳ mâu thuẫn, một mặt không muốn cứ như vậy mà hồ đồ mất đi tấm thân xử nữ, một mặt khác lại có chút khát vọng cùng mơ màng muốn được Tử Phong chiếm hữu, đến chính nàng cũng không biết bản thân mình muốn gì.
Tử Phong không phải là một tên đầu gỗ, mà hắn chính là một tên đầu bê tông cốt thép bọc titan, nhiều lúc hắn rất tinh minh nhưng tâm lý nữ nhân luôn là thứ mà hắn không thực sự hiểu rõ, thấy Nhạc Tư Kỳ nói vậy cũng không muốn đào sâu thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nói
“Nếu có vấn đề gì thì nên cho ta biết, đừng để đến lúc quá muộn, dù ngươi có muốn trùng tu lại công pháp khác thì ta cũng có rất nhiều công pháp Thiên giai cho ngươi tuỳ chọn, đừng ngại hỏi ta.
Tu vi của ngươi hiện tại là Thánh Giả cao giai đỉnh phong, có cơ hội rất lớn trùng kích Thánh Hoàng, nhưng mà hiện tại nên tạm gác lại chuyện đó một thời gian ngắn, ta có việc muốn ngươi đi làm.”
“Xin chủ nhân phân phó!” Nhạc Tư Kỳ hồi phục tinh thần, cung kính nói.
“Ngươi nhìn hai đệ tử ta mới thu nhận rồi đấy, hiện tại bọn chúng còn rất yếu, trong Lăng Hư Cung có không ít người căm ghét ta nhưng không làm gì được, hai đệ tử của ta rất có thể sẽ trở thành bia nhắm.
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ngươi đi theo bảo vệ hai người bọn họ, ưu tiên bảo vệ Trần Duệ, còn Nạp Lan Yên Nhiên có bảo vệ được thì được mà không được thì thôi.
Nhớ kỹ một việc, nếu mọi thứ chuyển biến quá xấu thì hãy bảo vệ bản thân trước, so với hai đệ tử của ta thì ngươi quan trọng hơn nhiều.”
Nghe thấy Tử Phong bảo mình còn quan trọng hơn cả hai đệ tử thân truyền, trong lòng Nhạc Tư Kỳ hơi nhảy lên một cái, cơ mà tại sao lại ưu tiên bảo vệ Trần Duệ mà không phải Nạp Lan Yên Nhiên, nàng ta là một mỹ nữ hiếm có cơ mà? Xuất thân từ Âm Dương Thánh Giáo, còn cái thể loại xxx nào mà nàng chưa từng thấy qua, nhất thời nghĩ tới một khả năng khiến mồ hôi lạnh chảy đầy đầu
“Chẳng lẽ chủ nhân thuộc dạng nam nữ ăn sạch không nhả xương?? Có lẽ đó chính là lí do chủ nhân thấy ta chướng mắt đi….”
Chủ - Bộc Khế Ước tạo ra liên kết không thể tách rời giữa Tử Phong và Nhạc Tư Kỳ, nhưng rất tiếc là hắn không thể đọc được suy nghĩ trong đầu nàng.
Cơ mà không biết thì vẫn tốt hơn, bởi nếu hắn mà biết nàng đang nghĩ gì thì dám cá là Tử Phong sẽ trực tiếp phiến một cái tát đi qua, thổi bay đầu Nhạc Tư Kỳ ra khỏi cổ, quản ngươi là đỉnh cấp mỹ nữ hay không, dám nghĩ bậy như thế thì chỉ có chết.