“Sư phụ, ngài gọi bọn con tới đây để làm gì?” Trần Duệ nhìn ngó xung quanh, sau đó nghi hoặc hỏi.
Lúc này Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đang ở trên sơn phong riêng của Tử Phong, đúng hơn là đang đứng ở cái hồ nước nhân tạo mà trước kia Tử Phong thường dùng để luyện thể bằng Thần Huyết.
“Còn làm cái gì nữa, chỉ còn xấp xỉ một tháng nữa là đến kì tỉ thí của tông môn, nhân dịp này vi sư phải tìm cách để nhanh chóng tăng cường tu vi của hai con lên.” Tử Phong nói.
Nghe vậy cả hai người Trần Duệ không biết ý của sư phụ bọn hắn là gì, sự thực thì đúng là chỉ còn từng đó thời gian cho đến sự kiện kia, hai người sau khi trải qua mấy tháng “hành xác” trong Ngoạ Long Sơn Mạch cũng có thu hoạch không tệ, khả năng chiến đấu xác thực đúng là tăng lên một mảng lớn.
Chỉ là vấn đề lớn nhất đó là khởi điểm của cả hai quá thấp, hơn nữa thời gian lại không cho phép, dù được hỗ trợ bởi tài nguyên tu luyện cực kỳ sung túc nhưng bây giờ cũng chỉ đạt tới Vương cấp nhị phẩm, tốc độ tu luyện như thế này đã là cực nhanh rồi.
Nhưng mà tu vi như vậy cũng chỉ miễn cưỡng đủ điều kiện tham gia tỉ thí mà thôi, đối mặt với những đệ tử nội môn chân truyền khác đã có nhiều năm tích luỹ thì chừng đó vẫn chưa đủ.
Nói đùa sao, những người tham gia tỉ thí đa phần đều là Vương cấp hậu kỳ, cá biệt còn có cả Tôn cấp, tu vi Vương cấp nhị phẩm của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên căn bản không đáng để nhắc tới.
Vốn Trần Duệ nghĩ rằng sư phụ của mình đã bỏ cuộc, bởi vì thời gian chỉ còn một tháng nữa, về lí mà nói thì chẳng còn cách nào có thể tăng cường tu vi của bọn họ một cách nhanh chóng đủ để tham gia cả.
Nhưng mà đấy là hắn nghĩ trong lòng mà thôi, tu vi tăng lên không phải là chuyện xấu, hơn nữa hắn cũng tin rằng Tử Phong sẽ không cưỡng ép phá hỏng căn cơ của mình để đề thăng tu vi một cách mù quáng.
“Nhưng mà muốn tham gia tỉ thí thì ít nhất bọn con cũng phải đạt tới Vương cấp hậu kỳ, hiện tại con cũng chỉ vừa đột phá Vương cấp nhị phẩm, đến cả cảnh giới còn chưa ổn định lại, sao có thể chỉ trong một tháng mà đề thăng nhiều phẩm cấp như vậy được?” Nạp Lan Yên Nhiên thắc mắc hỏi.
“Nếu sư phụ không có cách để đề thăng tu vi trong thời gian ngắn thì còn gọi hai con tới đây làm gì.
Cứ ở yên đấy mà chờ đi!”
Tử Phong nói xong liền vung tay lên, một núi linh thạch thượng phẩm cao ngất ngưởng ngay lập tức rơi xuống đáy hồ vốn cạn khô nước.
Hắn không dừng lại tại đó, bàn tay tiếp tục vung vẩy, mỗi một lần là một núi linh thạch chồng chất thi nhau rơi xuống đáy hồ, trong nháy mắt đã đổ đầy phân nửa.
Linh lực ngoại phóng cuốn lấy toàn bộ chỗ linh thạch sau đó nâng lên không trung, Tử Phong vận dụng Hỗn Độn Quyết, rút lấy toàn bộ linh khí có trong đống linh thạch đó, đồng thời một bên điều khiển thuỷ chi pháp tắc, tạo ra nước sạch rót đầy hồ.
Núi linh thạch lấp lánh nhanh chóng trở nên ảm đạm sau đó biến thành những viên đá xám xịt, dần dần bị phong hoá rồi vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Tử Phong tiện tay ném chỗ linh thạch đã biến thành phế thải qua một bên, lúc này trước mặt mọi người là một đoàn chất lỏng chỉ cỡ một cái chậu lớn đang được linh lực của hắn giữ lơ lửng trên không trung, chính là linh dịch thuần tuý chứa đầy linh khí thiên địa cực kỳ tinh thuần.
Lấy ra khoảng hơn 60 chiếc bình ngọc, Tử Phong đổ chỗ linh dịch đó vào tất cả các bình.
Nhưng chỗ linh dịch đó vẫn còn lại một lượng kha khá, hắn liền hoà tan khối linh dịch đó vào trong hồ nước.
Linh dịch hoà tan vào trong nước, ngay lập tức cả hồ nước toả ra hương thơm ngào ngạt, khu vực xung quanh dày đặc linh khí gấp hàng trăm lần so với bình thường, làn nước trong suốt nay đã hoá thành một màu trắng sữa ngà ngà.
Tử Phong lấy ra hai viên đan dược không rõ là loại gì, khẽ miết một cái liền nghiền nát cả hai thành bột, sau đó ném chỗ bột trong tay vào trong hồ linh thuỷ.
“Đây là linh dịch thuần khiết không có tạp chất, so với linh thạch bình thường thì ẩn chứa linh khí nhiều và tinh thuần hơn rất nhiều.
Mỗi người cầm lấy 30 bình linh dịch, sau đó đi xuống ngâm mình trong hồ nước kia đi.” Tử Phong nói.
“Sư….sư phụ…chuyện này….có chút không ổn ạ.” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ đỏ mặt nói.
Trần Duệ nhìn bộ dáng xoắn xuýt của Nạp Lan Yên Nhiên mà không khỏi ngẩn người, tuy hồ nước này đã thành một dạng linh thuỷ đặc biệt tràn ngập linh khí nhưng về cơ bản thì nó vẫn là nước, chỉ là ngâm mình trong hồ nước thôi thì có gì mà không ổn?
“Ta không có bảo con phải cởi quần áo, cứ thế mà nhảy xuống hồ là được.” Tử Phong hời hợt nói.
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền thở phào một cái, nhưng ngay sau đó trong lòng nàng xuất hiện một chút bất mãn nho nhỏ, bản thân mình là một mỹ nữ hiếm thấy như thế này mà sư phụ không động lòng một chút gì hay sao.
Cũng may là hai mắt Tử Phong không có chức năng đọc suy nghĩ, bằng không thì hắn sẽ ngay lập tức treo Nạp Lan Yên Nhiên lên cây như phơi cá khô suốt mấy ngày đêm, cho chừa cái tật nghĩ bậy bạ.
Hai người Trần Duệ theo lệnh nhảy xuống hồ, mực nước trong hồ cũng không sâu lắm, dù có khoanh chân ngồi xuống thì vẫn có phần đầu là vươn lên khỏi mặt nước.
Nước trong hồ hơi lạnh khiến hai người rùng mình một cái, nhưng ngay sau đó thì là một cảm giác khoan khoái giống như khắp người được tẩy rửa khỏi các loại tạp chất.
“Lấy linh dịch ra, mỗi người uống một giọt vào sau đó chuyên tâm luyện hoá!” tiếng của Tử Phong vang lên.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức liền làm theo, linh dịch vừa vào đến miệng đã tan ra, hoá thành một dòng nước ấm chui vào bụng, ngay lập tức linh khí tinh thuần tràn ra lấp đầy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể mỗi người.
Cả hai vội vàng bình tâm tĩnh khí, cật lực kiềm chế không cho linh khí thoát ra khỏi cơ thể, công pháp vận chuyển đến mức tận cùng, cố gắng luyện hoá chỗ linh khí khổng lồ đó.
Tử Phong xếp bằng trên hư không, lơ lửng ngay phía trên hai đệ tử của mình, hai tay hắn vươn ra sau đó đặt lên đầu cả hai người, khẽ nói
“Tiếp theo bất kể ta làm gì cũng không được vọng động, thả lỏng tinh thần, chỉ chuyên tâm vào luyện hoá hấp thu linh khí mà thôi, nghe rõ chưa??”
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu ra vẻ đã hiểu, thấy thế Tử Phong cũng nhắm mắt lại, sau một vài giây bình ổn tâm tình bản thân, hắn mở hai mắt ra, linh lực trong người di chuyển theo lộ tuyến cực kỳ quái lạ, miệng thở ra một hơi
“Thề Hồ Quán Đỉnh!!”
Linh lực trong người Tử Phong ngay lập tức lấy thế như chẻ tre xâm nhập vào kinh mạch của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, trong nháy mắt liền hình thành tầng tầng lớp lớp những hộ tráo bảo vệ cho kinh mạch, đồng thời dùng một tốc độ bất khả tư nghị mà chuyển hoá linh khí tràn ngập trong kinh mạch trở thành linh lực sau đó cưỡng ép mà bơm vào trong thể nội của hai người.
Trần Duệ ngay sau khi nghe thấy giọng nói khẽ của Tử Phong liền cảm thấy kinh mạch của mình xuất hiện chút đau đớn khi vô số linh lực cưỡng ép tiến nhập thể nội hắn, nhưng rất nhanh kinh mạch của hắn giống như được bọc một lớp bảo vệ vô kiên bất tồi, chút đau đớn ban đầu cũng biến mất, thay vào đó hắn có thể cảm nhận được linh lực tích luỹ của mình đang đề thăng nhanh chóng, mới chỉ có hơn chục giây trôi qua mà số lượng linh lực hắn thu được còn hơn mấy canh giờ tĩnh tu của hắn.
Xuyên việt qua thế giới này tuy không quá lâu nhưng Trần Duệ cũng có một số hiểu biết nhất định về tu luyện ở Huyền Linh Đại Lục, hắn biết rất rõ bí pháp “Thề Hồ Quán Đỉnh” là thứ gì.
Với thân phận là kẻ xuyên việt thì Trần Duệ hiển nhiên đã từng nghe qua “Thề Hồ Quán Đỉnh” trong mấy tiểu thuyết võ hiệp thường thấy, nói nôm na thì chính là truyền công lực của mình cho kẻ khác.
Trong tiểu thuyết võ hiệp thì sử dụng “Thề Hồ Quán Đỉnh” truyền nội công cho người khác thì bản thân cùng lắm cũng chỉ mất hết nội công hiện tại, nếu chịu khó tu luyện lại từ đầu thì việc khôi phục lại cảnh giới cũng không phải là không thể, chỉ có cá biệt một vài trường hợp truyền nội công quá mức chịu đựng của cơ thể chính mình mới dẫn đến thương tổn kinh mạch mà thôi.
Nhưng bí pháp “Thề Hồ Quán Đỉnh” ở Huyền Linh đại lục thì lại khác, thay vì nói rằng Tử Phong đang truyền nội công hay linh lực trực tiếp cho Trần Duệ, bí pháp này cho phép người thi thuật sử dụng linh lực của mình làm vật dẫn, tăng cường khả năng chuyển đổi linh khí thiên địa chở thành linh lực cho đối tượng thụ hưởng, đương nhiên kèm theo đó cũng là khả năng bảo vệ kinh mạch của người thụ hưởng trước áp lực quá lớn.
Bởi vì bản chất linh lực so với nội công các thứ này nọ có tác dụng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, việc truyền linh lực là bất khả thi, nhưng sử dụng một võ giả cao giai khác như một chiếc máy chuyển hoá làm trung gian thì lại không vấn đề gì cả.
Đương nhiên nếu như bí pháp này tốt như vậy thì đã chả cần đệ tử phải tự thân tu luyện để làm gì, chỉ cần sư phụ hay trưởng bối trong nhà có tu vi cao hơn liên tục sử dụng bí pháp là tu vi cứ như vậy sẽ tăng vùn vụt.
Sở dĩ không ai làm như vậy bởi vì bí pháp này đi kèm với tác dụng phụ vô cùng tệ hại.
Bản thân người thụ hưởng ở đây là Trần Duệ không gặp vấn đề gì cả, linh lực hắn thu được thông qua “Thề Hồ Quán Đỉnh” sẽ trực tiếp dung nhập vào trong thể nội của hắn không khác gì so với tự mình tu luyện, thậm chí còn dễ dàng hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa kinh mạch được bảo vệ và tẩm bổ bởi linh lực hùng hậu của Tử Phong cũng trở nên mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, căn bản không có tệ đoan gì đáng nói ngoại trừ việc cần phải củng cố tu vi sau khi được tăng lên quá nhanh chóng.
Nhưng người thi thuật là Tử Phong thì lại khác, trên đời không có cái gì gọi là bữa cơm miễn phí, cái giá phải trả ở đây đó là bí pháp này sẽ liên tục ăn mòn cơ thể của hắn, làm tổn hại kinh mạch và linh căn một cách nặng nề khó có thể khôi phục lại như trước, dù may mắn tu vi có không tụt lùi thì cũng coi như là không còn tương lai nữa, tu vi sẽ chỉ dậm chân tại chỗ mãi không tiến lên được.
Đối với võ giả mà nói thì tệ hơn cái chết đó là bị phế tu vi, mà tồi tệ không kém phế tu vi thì đó chính là không thể tăng tu vi được nữa bất kể tu luyện ra sao.
Bởi vì cái giá phải trả của “Thề Hồ Quán Đỉnh” quá trầm trọng như vậy nên căn bản cực ít người sử dụng, chỉ có trưởng bối trong gia tộc hay sư phụ tu vi đã đạt tới bình cảnh, tuổi thọ không còn nhiều, hoàn toàn hết hi vọng đột phá trước khi chết thì mới dùng cách này để thành toàn cho đệ tử của mình.
Trần Duệ biết rất rõ tệ đoan của bí pháp này ra sao, hắn đương nhiên không nghĩ rằng một nhân vật nghịch thiên 27 tuổi đạt tới tu vi Thánh Hoàng như sư phụ mình đã không còn cơ hội đột phá bình cảnh, cũng hoàn toàn hiểu được tuổi thọ của Tử Phong còn rất nhiều, việc sử dụng “Thề Hồ Quán Đỉnh” đối với chính bản thân chỉ có hại không có lợi, chung quy lại cũng chỉ có Trần Duệ hắn được hưởng lợi mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Duệ không khỏi cực kỳ cảm động, có được một người sư phụ hết lòng quan tâm như thế này thì bảo hắn có chết thay Tử Phong cũng không tiếc, còn có thể đòi hỏi gì nữa cơ chứ.
Hắn âm thầm thề trong lòng rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ tuyệt đối không phản bội sư phụ của mình, đây chính là lời thề với võ đạo chi tâm của hắn!
Trong khi đó thì Tử Phong hoàn toàn không biết trong đầu đệ tử của mình đang nghĩ cái gì, thực tế thì hắn còn không ngờ hành động này của mình lại có giá trị “tẩy não nhân vật chính” tốt đến như vậy, hắn làm thế này thuần tuý chỉ vì không muốn thua cược với Mai Tôn Giả mà thôi.
Còn cái gì mà tổn hại kinh mạch, tàn phá linh căn? Ha ha, ngay khi biết được cái giá phải trả cho bí pháp này, Tử Phong lập tức ngửa mặt lên song song với bầu trời mà cất tiếng người ha hả.
Kinh mạch của hắn có bị nghiền nát thành cám vụn cũng chỉ có thể coi là vết thương nhẹ, mà vết thương nhẹ đối với loại quái thai như hắn thì cũng bằng với không có vấn đề gì cả.
Trong khi đó thì tàn phá linh căn lại càng nực cười, Tiểu Linh trong một lần nói chuyện đã tiết lộ cho Tử Phong một chuyện, kể từ lúc hắn đột phá Thánh cấp, tiến hành tu luyện theo quy tắc của hệ thống thì kể cả linh căn của hắn có trực tiếp biến mất đi chăng nữa thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa với khả năng hồi phục của hắn, dù chỉ còn lại mỗi một trái tim nằm chỏng chơ trên mặt đất thì cũng có thể tái tạo lại nguyên bản hoàn chỉnh toàn bộ cơ thể lại y như cũ, tái tạo lại một cái linh căn chỉ là chuyện nhỏ như ăn cơm uống nước, không có tính khiêu chiến.