Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 53: Đột nhập



Đêm tối, hôm nay là ngày trăng tròn, nhưng những đám mây che khuất đi phần lớn mặt trăng khiến cho bầu trời có chút u ám. Tuy vậy, trên trời là chuyện trên trời, dưới mặt đất, cái thứ gọi là u ám không hề tồn tại. Thiên Ưng thành từ đêm hôm qua, sau khi Mạc thiếu gia, con trai độc nhất của thành chủ đại nhân, người được chỉ định sẽ là thành chủ đời tiếp theo bị một võ giả thần bí tập kích, lệnh giới nghiêm đã được ban ra không lâu sau đó, cổng thành được đóng kín, lính canh trên đỉnh tường thành được tăng lên, khắp nơi đều có binh lính tuần tra ráo riết, cả thành giống như bị quấy lên tưng bừng.

Mặc dù lệnh giới nghiêm được ban ra, không khí toàn thành trở nên căng thẳng, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản được sự phồn hoa của Thiên Ưng thành, tất cả mọi người vẫn làm những công việc thường ngày của họ, suy cho cùng thì không có ai liên can trong vụ việc lần này cả, binh lính tuần tra thế chứ có tuần tra nữa cũng không ảnh hưởng, thậm chí, những hàng quán phục vụ đồ ăn thức uống lại còn tăng thêm doanh thu nhờ phục vụ đám binh lính này.

Một nhóm người mặc giáp, hông đeo bội đao, sau lưng có kí hiệu hình chim ưng, đích thị là binh lính của Thiên Ưng thành, lúc này đang tuần tra trên con phố gần với phủ thành chủ. Một người bỗng cất lời:

“Đội trưởng, rốt cuộc chúng ta tăng cường cảnh giới, tuần tra khắp nơi để làm gì vậy, lấy thực lực của cái tên quái vật đó, có tìm được thì chắc người chết là chúng ta a.”

Tên đội trưởng nghe vậy liền lắc đầu: “Ta nào có biết đâu, cấp trên ra lệnh như vậy thì cứ làm theo thôi, vả lại chúng ta chỉ cần tìm ra hắn ta và cảnh giới xung quanh phủ thành chủ thôi, cũng không có gì to tát lắm, đâu có ai bắt chúng ta phải động thủ đâu.”

“Chậc, may quá, nói đùa chứ thuộc hạ khi nghe đội trưởng kêu đi tuần tra rồi tìm kiếm cái tên quái vật kia thiếu chút nữa ngất xỉu rồi, nếu lời kể của mọi người là thật thì cả đám chúng ta cũng không đỡ nổi một quyền của tên đó, mọi người đồn rằng hắn là cường giả Tướng cấp đó!” một tên lâu la tiếp lời.

“Nào có phải là lời đồn, hôm đó ta chính là một trong những người đi theo Mạc thiếu chủ, nói ra có hơi xấu hổ, lúc đó thấy đồng đội bị giết chết, ta quá hoảng sợ mà chạy trốn, thật may mắn là tên điên đó không đuổi theo, và tin đồn chính là sự thực, hắn đúng là quái vật thật, một con quái vật có thực lực Tướng cấp, nghĩ lại vẫn thấy sợ!” tên đội trưởng rùng mình một cái, trên mặt toát lên vẻ sợ sệt.

Mấy tên lính nhìn nhau, có thể làm vị đội trưởng nổi tiếng là một hảo hán tử lộ ra vẻ mặt sợ sệt như vậy, chứng tỏ người mà bọn hắn tìm không hề đơn giản chút nào, bất giác, bọn họ có chút lo lắng cho chính bản thân mình. Giống như là cảm nhận được nỗi lo lắng của đám lính dưới quyền, tên đội trưởng cười khà khà nói: “Thôi nào, đừng lo lắng, mặc dù hắn ta lợi hại nhưng cả thành có bao nhiêu nhóm binh lính đang đi tuần tra chứ, chẳng lẽ chúng ta xui xẻo đến mức sẽ đụng độ hắn ư, ta vẫn luôn thấy bản thân mình may mắn a………hắt xì!”

Tên đội trưởng đang cố nâng cao sĩ khí cho đám ính, bất ngờ hắt xì một cái, bỗng nhiên không khí căng thẳng chợt trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, gãi gãi múi, tên đội trưởng hơi có chút xấu hổ cười nói: “Chậc, tự nhiên ngửi thấy mùi gì đó tanh tanh, đâm ra ngứa mũi quá, thôi, tiếp tục tuần tra nào, cấp trên thấy chúng ta lười biếng là ăn phạt nặng đó.” Đám lính nghe vậy liền cười hỉ hả mà đi theo tên đội trưởng tiếp tục tuần tra.

Ngay sau lưng bọn họ, một thân ảnh dần dần hiện ra từ trong hư không, Tử Phong nhìn đám lính đang bước đi trước mắt mà lắc đầu buồn cười, chậc, bọn mi cũng quá “may mắn” đó chứ, trực tiếp gặp mặt ta luôn cơ mà, cơ thể hắn vẫn còn dính máu chưa rửa sạch sẽ khiến cho tên đội trưởng kia hắt xì. Liếc nhìn phủ thành chủ nguy nga tráng lệ trước mặt, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đi săn đêm nào!”, nói đoạn tái kích hoạt kĩ năng Ngụy trang, rảo bước tiến về phía phủ thành chủ.

Mục tiêu tối nay của Tử Phong không gì khác ngoài việc đột nhập vào phủ đệ của thành chủ đại nhân, tiễn tên Mạc thiếu gia kia xuống địa phủ chơi với Diêm vương. Thực ra mà nói thì cũng không thể nói hắn đột nhập được, dù gì thì hắn cũng quang minh chính đại bước thẳng qua cổng chính của phủ mà, tuy nhiên không ai có thể nhìn thấy hắn mà thôi. Một đường nghênh ngang đi vào trong, sau khi loanh quanh một hồi, Tử Phong không khỏi thầm kêu khổ, cái phủ thành chủ này…….quá lớn mà, hắn đã đi vài vòng quanh phủ rồi mà vẫn chưa thể tìm được đâu là chỗ ở của cái tên Mạc thiếu gia chết tiệt kia.

Tử Phong đoán chắc rằng mục tiêu của mình vẫn trốn ở trong nội phủ, dù gì thì sau vụ việc ngày hôm qua, hẳn là không có tên ngu ngốc nào đủ dũng khí vác mặt ra ngoài đường nữa, mọi thứ xảy ra ngày hôm qua quá kì lạ, kì lạ đến mức khiến người khác cảm giác sợ hãi. Tiện tay túm lấy một tên lính đang đi tuần xung quanh vào một góc tối, hắn ngay lập tức đập gãy chân tay của tên lính xấu số đó để tránh phản kháng, sau đó bắt đầu tra hỏi vị trí của Mạc thiếu chủ. Rất tiếc rằng tên lính canh không hề biết thiếu chủ của hắn ở đâu cả, có chút thất vọng, Tử Phong tiện tay bẻ gãy cổ tên lính, sau đó ném xác vào trong không gian giới chỉ phi tang.

Lặp đi lặp lại liên tục 7-8 lần như thế, vẫn không có chút thông tin gì về chỗ của tên Mạc thiếu gia cả, Tử Phong không khỏi bực mình, cái tên khốn kiếp kia chẳng lẽ đã bốc hơi rồi hả, không một ai biết hắn đang ở đâu là sao. Đúng lúc hắn đang vô cùng bực bội, một đám người bỗng đi ngang qua ngay trước mặt hắn, mấy người này ăn mặc khác hẳn với những binh lính bình thường, diện mạo của bọn chúng đều có chút giống với tên Mạc thiếu gia, có chút……..khốn kiếp. Bọn chúng vừa đi vừa tán gẫu, cười đùa ầm ỹ, hồn nhiên không biết có một tên sát nhân máu lạnh đang tàng hình đứng ở ngay cạnh.

“Ha ha, con bà nó chứ con nhóc thiếu gia thưởng cho ta hôm trước quá tuyệt, thân hình thon thả mềm mại như lụa, còn cặp đùi đó nữa, tối hôm qua ta lúc ta làm nó, được cặp đùi thon dài đó quặp vào lưng mà sảng khoái hết cả người, mỗi tội phải dùng xuân dược mới có thể khuất phục được con thỏ nhỏ đó, hừ, dân nữ nhà lành cái gì chứ, vào tay lão tử thì trinh nữ cũng thành dâm oa đãng phụ hết.” một tên cười lớn nói.

“Bổn sự dùng thuốc của ngươi bọn ta đều biết rồi, nghe nói thiếu gia đang ở trong Ngự nữ phòng hưởng thụ một em hàng mới về, chúng ta đến đó xem thử xem, chậc, hàng lọt vào nhãn quang của thiếu gia đứa nào cũng thơm ngon mọng nước hết, chậc, nghĩ đến mà ta đã thấy thèm rồi…” một tên khác nở một nụ cười dâm đãng, vừa quẹt nước miếng vừa nói.

“Mặc dù chúng ta toàn chơi đồ thừa của thiếu gia, nhưng mà ai nói đồ thừa không ngon nào, cái Thiên Ưng thành này đúng là lắm gái đẹp thật, thiếu gia mấy năm nay bắt về không tám trăm thì cũng cả ngàn mĩ nữ rồi, mà số lượng vẫn còn tăng thêm, chỉ tiếc là vị thiếu gia của chúng ta có hơi biến thái quá, toàn chơi chết nữ nhân mà thôi, thật là tiếc của a…” tên ban đầu khoe mẽ xuân dược chợt lắc đầu than thở, một bộ dáng tiếc nuối khôn cùng.

Tử Phong ở ngay bên cạnh nghe hết toàn bộ mà không khỏi choáng váng, cả ngàn mĩ nữ!? Tên khốn kiếp này không biết đã hại bao nhiêu nữ tử trong sạch rồi a, chưa nói đến việc Mạc thiếu là mục tiêu ám sát của Tử Phong, chỉ riêng việc hắn cưỡng gian nữ nhân thôi đã đủ để Tử Phong băm hắn thành thịt vụn rồi ném cho chó ăn rồi, đúng là súc sinh đội lốt người mà.

Nhìn cái đám súc vật trước mắt, Tử Phong nở một nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí: “Đúng là chủ nào chó nấy, mượn tạm mạng bọn mi để làm nóng người vậy!”

Hắc bạch song kiếm xuất hiện trên tay, nheo nheo mắt nhìn vào 4 thân ảnh phía trước, hai chân đạp mạnh xuống đất, cơ thể hiện hình khỏi trạng thái Ngụy trang lao nhanh tới phía bọn chúng. Mấy người này đều là võ giả, mặc dù tu vi cũng chả ra làm sao cả, ba Sĩ cấp cửu phẩm, một Sư cấp nhị phẩm, nhưng chung quy phản ứng cùng linh giác vẫn mạnh mẽ hơn thường nhân tới cả trăm lần, vừa nghe thấy tiếng động đằng sau lưng liền quay lại. Nhưng quay lại cũng không để làm gì, chỉ thấy mấy ánh kiếm lóe lên, đã có hai người bị dính kiếm, người bị chém ngang eo, đứt lìa thành hai mảnh, Tử Phong lật cổ tay, động tác cực kì nhanh gọn, hai chiếc đầu lâu bay lên cao. Hai người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Tử Phong tay cầm hai thanh đoản kiếm đâm tới, hai mũi kiếm xuyên thẳng qua xương sọ của một tên, ngay khi đắc thủ, Tử Phong buông hai tay đang cầm kiếm ra, bàn tay tóm lấy đầu tên còn lại, tặng hắn một cú tiếp xúc “thân mật” với đầu gối, khiến tên này bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.

Nói thì dài nhưng trên thực tế, mọi thứ từ lúc Tử Phong rút kiếm cho đến lúc đập bất tỉnh người cuối cùng, chỉ chưa đầy hai giây trôi qua, mấy tên này còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị Tử Phong xử lí gọn gàng. Phất tay phi tang mấy cái xác, hay đúng hơn là mấy “mảnh” cơ thể trên mặt đất vào trong không gian giới chỉ, Tử Phong cũng mặc kệ mấy vết máu trên mặt đất, chỗ này là chỗ vắng người qua lại, hắn chỉ cần tìm được tên Mạc thiếu gia rồi sau đó giết chết là được, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian khi hắn đã có đầu mối trong tay rồi.

Lôi tên lâu la đang bất tỉnh nhân sự ra sau một bụi cây, Tử Phong cầm lấy tay hắn, “rắc” một tiếng bẻ gãy, cơn đau kịch liệt khiến tên lâu la đang bất tỉnh liền bật dậy gào thét đau đớn. Tiếng kêu còn chauw thoát khỏi miệng, một bàn tay cứng như thép đã bịt chặt miệng hắn lại, một bàn tay khác thì bóp chặt cổ họng khiến hắn khó thở. Tử Phong nhìn người trước mặt đang chảy mồ hôi đầm đìa, gằn giọng hỏi: “Thiếu chủ của ngươi đang ở đâu?”

Tên thủ hạ lúc này mới định thần lại, sau khi nhìn thấy chiếc mặt nạ tu la đang ở ngay trước mắt mình, sắc mặt hắn không khỏi tái nhợt không còn chút máu, miệng lắp bắp: “Ngươi…ngươi là…….ngươi là con quái vật đó!”

Chiếc mặt nạ cũ đã hỏng, Tử Phong tiêu tốn một vạn điểm tích lũy đã đổi từ hệ thống một chiếc mặt nạ khác, lần này là một Hoàng giai thượng phẩm Huyền khí, so với chiếc mặt nạ cũ thì tốt hơn vài phần, hình dáng thay đổi nhưng chung quy vẫn là hình mặt quỷ tu la, tên thủ hạ kia nhận ra cũng dễ hiểu thôi, dù gì thì đặc điểm nhận dạng của hắn đã được lan truyền khắp Thiên Ưng thành rồi.

Túm lấy cái tay lành lặn còn lại của tên thủ hạ, Tử Phong lạnh lùng bẻ gãy giống như bẻ một que tăm, đau đớn thấu xương khiến tên kia không khỏi thoát mồ hôi hột, miệng há ra nhưng không dám phát ra tiếng, hắn sợ cái tên quái vật trước mắt đem hắn chẻ ra thành mấy mảnh giống như đồng bạn của hắn vài phút trước.

“Mạc thiếu chủ của ngươi đang ở đâu, nói hoặc là đi cùng bạn ngươi xuống địa ngục?” Tử Phong lạnh lẽo hỏi, toàn thân phát ra sát khí kinh thiên.

Bị sát khí của Tử Phong chấn áp, tên kia sợ hãi trả lời ngay lập tức: “Thiếu chủ đang ở trong Ngự nữ phòng, xin đại nhân tha mạng cho tiểu nhân a, nhà ta còn mẹ già tám mươi tuổi, con thơ mười tuổi đang trông chờ vào tiểu nhân cả…..”

“Đừng nói nhiều, Ngự nữ phòng ở đâu?”

“Ở ở….dãy nhà phía đông, bên cạnh một hồ nước nhỏ có một sương phòng lớn, đó chính là Ngự nữ phòng, nơi thiếu chủ cưỡng…..à nhầm sủng hạnh nữ nhân của ngài ấy.”

Thấy Tử Phong gật gù ra vẻ đã hiểu, tên này vội vàng cầu xin: “Ta đã trả lời mấy câu hỏi của đại nhân rồi, xin ngài rủ lòng từ bi tha cho cái mạng nhỏ của tiểu nhân, tiểu nhân thực ra là người vô tội, tất cả đều là do Mạc thiếu….à không tên khốn kiếp kia bức tiểu nhân làm mà thôi…hự”, không muốn nghe tên này lải nhải, Tử Phong tiện tay bóp nát cổ họng hắn, làm gì có chuyện bức hay không bức, cùng với tên thiếu gia chó đội lốt người kia làm điều xấu khiến quỷ thần công phẫn thì phải đền mạng, thế thôi. Tử Phong hắn không quan tâm đến việc người khác giết người vô tội hay gì, bởi vì hắn cũng như vậy mà thôi, nhưng chỉ cần động đến nữ nhân thì hắn vô cùng căm ghét, có thể nói hắn rất tôn trọng phụ nữ a, điều đó vô cùng hiếm thấy ở trong thế giới nam tôn nữ ti này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.