Sáng sớm tinh mơ, thời điểm đa phần người dân sống ở kinh thành Thiên Hành đế quốc còn chưa thức dậy, nhưng lúc này trong hoàng cung đã tấp nập người qua lại, ít nhất là ở đại điện.
Đếm sơ sơ thì cũng phải có ít nhất mấy chục người đang tụ tập ở trong đại điện, những người này đều là nhân vật có tiếng tăm nắm trong tay thực quyền của đế quốc, nói cách khác, bọn họ chính là những quan viên ở tầng thứ cao nhất của đế quốc.
Hệ thống bộ máy nhà nước cầm quyền của Thiên Hành đế quốc có phần giống với vương triều phong kiến phương đông ở kiếp trước của Tử Phong, đương nhiên với sự tồn tại của võ giả thì cũng có ít nhiều sự khác biệt, nhưng đại khái vẫn có thể tóm gọn lại thành hai dạng văn thần và võ tướng.
Cùng với sự tồn tại của những siêu cấp đại gia tộc như là Mạnh gia, Lý gia này nọ, đa phần những quan viên này đều là người của các đại gia tộc đó.
Huyền Linh đại lục tôn thờ võ lực, đại đa số những siêu cấp thế gia hay tông môn lớn đều không đặt quyền lực thế tục vào mắt, những đại gia tộc ở Thiên Hành đế quốc cũng như vậy, nhưng điều đó cũng không đại biểu rằng những quan viên này chỉ là mấy tên phế vật của các đại gia tộc đưa ra cho đủ quân số, ngược lại những người này đều là nhân tài kiệt suất ở đủ mọi lĩnh vực của các gia tộc.
Lí do thì rất đơn giản, quyền lực thế tục có thể không vừa nhãn quan của mấy vị cường giả cao cao tại thượng, nhưng nếu một quốc gia không chỉ đơn thuần ở cấp bậc “thế tục” như là Thiên Hành đế quốc thì sao, đó lại là một câu chuyện khác.
Thực tế mà nói thì đã là con người thì luôn có lòng tham không đáy, người yếu muốn trở nên mạnh hơn, người mạnh thì lại càng muốn bản thân trở nên vô địch, nhưng nếu không làm được thì chỉ còn một thứ có thể thỏa mãn lòng tham đấy, đó chính là quyền lực.
Những siêu cấp đại thế gia như là Mạnh gia chẳng hạn, quyền lực thế tục đúng là không được xem trọng, dù sao thì mấy người này ai cũng cao cao tại thượng, có xuất lực điều khiển vài ba quốc gia nhỏ bé là chuyện dễ dàng, chỉ là như vậy thì chẳng khác nào một đám cường nhân đi chăn nuôi động vật cả, không hề có tính khiêu chiến.
Thiên Hành đế quốc thì khác, tuy là một đế quốc, đứng chung một chỗ với mấy đế quốc “thế tục” như là Càn Nguyên đế quốc hay Xuất Vân đế quốc, nhưng ai cũng không cho rằng hai đại đế quốc kia có thể so sánh với Thiên Hành đế quốc.
Quyền lực thì ở đâu cũng như nhau cả, nhưng mỗi tầng thứ lại có sự hấp dẫn riêng của nó, chỉ có ở Thiên Hành đế quốc thì những đại thế gia này mới cảm thấy việc tranh giành quyền lực có ý nghĩa, có được cảm giác thành tự không nhỏ.
Vì lí do đơn giản đó, những quan viên trong triều đình có thể không phải là những người có võ lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối phải là những người nắm trong tay quyền hành thực chất ở trong các gia tộc đó, từ đó tiến hành minh tranh ám đấu, tranh giành lợi ích cho gia tộc của mình.
Có lẽ chỉ có một số ít quan viên xuất thân từ bên ngoài các đại gia tộc là thực sự nghĩ cho đế quốc, còn những người còn lại đa phần đều chỉ quan tâm tới lợi ích gia tộc của mình, lợi ích của đất nước xếp sau gia tộc, nếu không phải là hoàng thất Triệu gia thực sự quá cường đại, ép cho các đại gia tộc khác đến cả cơ hội ngóc đầu lên cũng không được, trong lòng dù có tâm tư khác cũng không dám thể hiện ra thì chắc cái đế quốc này đã xong đời từ bao giờ rồi.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, việc Triệu Thanh Thanh được cứng rắn đặt lên vương vị đã khiến cái chỉnh thể triều đình Thiên Hành đế quốc vốn tương đối bền chắc đã rạn nứt ở khắp nơi, nếu lúc trước việc chia bè kết cách diễn ra một cách âm thầm thì nay đã trực tiếp đưa lên mặt bàn, dù là người mù chính trị cũng có thể nhìn ra kinh thành cuồn cuộn sóng ngầm không dứt, ai thua ai thắng khó mà nói rõ được, nhưng tương lai khi mà một vài gia tộc nào đó suy bại rồi biến mất là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Lí do khiến toàn bộ quan viên cao cấp nhất tập trung ở hoàng cung ngày hôm nay là bởi một tin tức động trời, nữ hoàng bệ hạ Triệu Thanh Thanh sau một thời gian dài mất tích đã quay trở lại, yêu cầu triệu tập tất cả mọi người lên triều có điều quan trọng muốn nói.
Với những quan viên nhỏ bé không ảnh hưởng đến đại cục lại cũng chẳng thuộc về phe phái nào thì cũng chỉ như là nước đổ lá khoai, lời nói rót vào tai này chảy ra ngoài tai kia, nhưng với năm đại gia tộc Mạnh-Lý-Đường-Quân và Đông Phương thế gia thì tin tức này chẳng khác gì sấm nổ giữa trời quang.
Có thể Đông Phương thế gia vốn bảo trì trạng thái trung lập, chỉ một lòng kiếm tiền không tham dự đấu tranh chính trị thì đại khái có thể ngồi yên, nhưng với bốn gia tộc còn lại thì không hẳn.
Mạnh gia và Lý gia là người đứng sau, đương nhiên biết được lí do mất tích của Triệu Thanh Thanh là gì, vốn bọn hắn khi biết tin Lã tướng quân đã mất mạng thì một mực thấp thỏm ngồi không yên, nhưng đã quá lâu mà không thấy Triệu Thanh Thanh trở về nên trong lòng vẫn còn ôm chút tâm lý may mắn, chỉ là hiện tại nàng đột nhiên xuất hiện, đánh nát ảo tưởng trong lòng bọn họ.
Gia chủ Mạnh gia và lão tổ tông của Lý gia tuy không gặp mặt nhau, nhưng ý tưởng của hai người đều không hẹn mà cùng một mạch, lực lượng của Triệu Thanh Thanh tuyệt đối không thể nào chống lại được kế hoạch ám sát của bọn họ, chắc chắn là đã được ngoại lực giúp đỡ, nhưng vấn đề đó là ai đã trợ giúp nàng.
Thân là đồng minh của Nhị Thân Vương, bọn họ vô cùng rõ ràng lực lượng nắm giữ trong tay Triệu Thanh Thanh, ngoại trừ hai vị trưởng lão Triệu gia ra thì gần như không có ai là thực lòng đi theo phò tá nàng cả.
Triệu gia thì có thể bỏ qua, nếu nội bộ Triệu gia có biến đổi gì thì Nhị Thân Vương sẽ là người hành động đầu tiên, vậy thì chỉ còn lại Đường gia và Quân gia là đáng để nghi ngờ.
Chỉ là hai gia tộc này mặt ngoài thì đầu nhập về phe của Triệu Thanh Thanh, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, gia chủ của hai nhà này đều là lão cáo già đã thành tinh, tuyệt đối không cho nàng một chút trợ lực thực tế nào.
Triệu Thanh Thanh vẫn bình an vô sự mà Lã tướng quân cùng với một loạt cường giả của Mạnh gia và Lý gia thất bại, chẳng lẽ hai nhà kia đã quyết định sẽ thực sự đi theo nàng hay sao?
Trong khi đó thì Đường gia và Quân gia khi biết tin này cũng sửng sốt không kém, hai nhà kia mặc dù giữ kín bí mật hành động của mình nhưng kết hợp giữa động thái của bọn họ và sự mất tích bí ẩn của Triệu Thanh Thanh, không khó để có thể đoán được ý định của hai nhà này.
Chỉ là khi mà gia chủ hai nhà Đường-Quân đang gật gù tự đắc bản thân có lựa chọn sáng suốt, bảo toàn được thực lực của gia tộc mình thì Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên xuất hiện.
Người trong cuộc như Đường-Quân hai nhà biết rất rõ chuyện này sẽ khiến bản thân bị hai nhà còn lại nghi ngờ, nhưng bọn hắn cũng có thể làm được gì, có trời đất chứng giám bọn hắn căn bản không hề viện thủ cho Triệu Thanh Thanh, nhưng cũng không thể giơ mặt ra nói rằng chuyện này không liên quan tới chúng ta chứ, ai mà tin được.
Cuối cùng hai nhà Đường-Quân từ những manh mối này đưa ra một kết luận, phải chăng nội bộ Triệu gia cuối cùng đã quyết định rằng sẽ toàn lực trợ giúp Triệu Thanh Thanh ngồi yên trên vương vị ư?
Nếu chuyện này là thật thì bọn họ phải cân nhắc lại biểu hiện của bản thân mình một lần nữa mới được, mặc dù lúc này đã muộn, không còn được hiệu quả như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng ít nhất thì dệt hoa trên gấm cũng không phải là vô dụng, chung quy thì đánh kẻ chạy đi cũng không ai đánh kẻ chạy lại, chỉ cần bọn hắn biểu hiện ra đủ thành ý thì dù không nhận được sự ưu ái cũng sẽ không khiến vị nữ hoàng kia chướng mắt.
Vậy nên mới nói rằng bất kể là ở đâu, kể cả ở Huyền Linh đại lục nơi võ giả bay đầy trời thì thông tin tình báo chính xác vẫn thập phần quan trọng, tác dụng của nó giống hệt như một con dao hai lưỡi, Mạnh-Lý hai nhà vì nắm giữ một phần tình báo bên trong Triệu gia mà hiểu lầm, trong khi hai nhà Đường-Quân bởi vì không có được tình báo nội bộ của Triệu gia mà đưa ra phán đoán sai lầm, có thể nói lần này Triệu Thanh Thanh xuất hiện là một cử động thập phần sáng suốt.
“Bệ hạ giá đáo!!!”
Trong lúc mọi người còn đang nhốn nháo mất trật tự, lời qua tiếng lại có phần hỗn loạn thì một thanh âm thông báo vang dội cất lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng trở về vị trí của bản thân mình, ai nấy đều sửa sang lại y phục trên người, tận lực bình ổn tâm tình của mình lại.
Triệu Thanh Thanh trên đầu đội vương miện, một thân y phục màu vàng vô cùng hoa lệ từ bên trong đại điện đi ra, không hề vội vàng cũng chẳng chút chậm trễ, những bước đi nhẹ nhàng trầm ổn mà vô cùng vững chắc, trên mặt không hề thể hiện ra một chút hỉ nộ ái ố nào, cứ như vậy đi đến vương vị mà ngồi xuống.
Văn võ bá quan đều có chút không tin vào mắt mình, đây có phải là cô gái nhỏ ngày trước khi lên triều vẫn còn lộ vẻ non nớt và thiếu kiểm soát cảm xúc hay không?
Hãy nhìn biểu hiện của Triệu Thanh Thanh bây giờ, chưa nói đến cái gì mà khí độ vương giả, chỉ riêng khuôn mặt vô cảm lạnh nhạt kia đã có đến bốn phần thần vận của gia gia nàng, hơn nữa không như lúc trước, khí chất của nàng cũng biến đổi một trời một vực, lộ ra một vẻ tự tin thong dong hiếm thấy giống như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của mình, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trong lúc nàng mất tích để dẫn tới biến hóa lớn như vậy, sự tự tin đó của nàng là từ đâu mà có được?
Toàn bộ mọi người trong đại điện có cảm giác giống như đang có một cặp mắt mang theo uy áp nhàn nhạt từ trên ngai vàng nhìn xuống, ai nấy đều không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc, tâm tình lại càng trở nên khẩn trương hơn nữa.
Trong khi đó thì người của mấy đại gia tộc không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ, quả nhiên suy đoán của bọn họ đã đúng!
Văn võ bá quan đồng loạt hành lễ khi Triệu Thanh Thanh đã an vị, đây chỉ là thủ tục thông thường nhưng không một ai dám tỏ ra tùy tiện như mọi khi, đừng nói là chỉ làm cho có lệ, đến cả thở mạnh bọn họ cũng không dám, đôi mắt lạnh nhạt của nữ hoàng bệ hạ thật sự quá lợi hại, không biết từ lúc nào nàng lại sở hữu một cặp nhãn thần như muốn xuyên thấu tâm can của mọi người như vậy.
“Miễn lễ!!” Âm thanh nhàn nhạt của Triệu Thanh Thanh vang lên, không ngờ lại mang theo một chút khí thế không giận mà uy, lúc này nàng giống như là một đễ vương chân chính đang nhìn xuống những bề tôi trung thành của mình vậy.
“Một đoạn thời gian này ta không ở trong hoàng cung, chuyện này tin rằng tất cả các ngươi đã biết, bổn nhân không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng mà không biết rằng các ngươi có tự hỏi tại sao ta lại không có mặt ở đây không?”
Triệu Thanh Thanh vừa mới mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề không hề vòng vo khiến người của bốn đại gia tộc giật mình đánh thót, trong lòng không khỏi rung động, bệ hạ hôm nay thượng triều rốt cuộc là muốn làm gì?
“Làm sao? Tự nhiên các ngươi lại im lặng hết cả một lượt thế, mọi khi mặc kệ ta nói gì thì các ngươi vẫn mạnh ai người nấy làm mà, vì cớ gì hôm nay lại câm như hến thế!!” Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói.
Tất cả mọi người không biết phải phản ứng ra sao nữa, chỉ cần nghe ngữ điệu thôi cũng có thể nhận ra bệ hạ đang tức giận, vào lúc này ai dám mở miệng ra đứng đầu ngọn gió cơ chứ, ánh mắt của mọi người đồng loạt tập trung về phía một lão già đang tựa lưng vào cột ngủ gà ngủ gật trong góc.
Đừng nhìn vị lão thần này trông như già đến mức có thể mua sẵn quan tài để trong nhà cũng không sợ không dùng đến, chứ người này chính là gia chủ hiện tại của Đông Phương thế gia, có tên là Đông Phương Vô Địch.
Cái tên khí phách đến rối tung rối mù đấy đặt trên người một lão già nhăn nheo có chút không hợp, nhưng ai cũng biết người này năm xưa chính là một vị đại tướng quân, sủng thần của hoàng đế đời trước, thống lĩnh tứ đại quân đoàn của Thiên Hành đế quốc, đánh đâu thắng đó, một thân tu vi khủng bố Thất Bộ Thiên Tôn, dậm chân một cái cũng khiến cả kinh thành gặp động đất, chỉ là không biết vì lí do gì mà từ khi rời khỏi quân đội tới nay đều một mực bảo trì thế trung lập, chỉ tận lực kiếm tiền, mệnh danh là vị gia chủ tham tiền nhất cả đế quốc.
Cũng chỉ có Đông Phương Vô Địch là cựu thần từ thời tiền triều, hơn nữa luôn luôn trung lập vào lúc này mới có đủ cân lượng để lên tiếng, mọi người nhìn lão là có lí do cả.
Cơ mà mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của tất cả mọi người, lão già Đông Phương Vô Địch vẫn cứ dựa lưng vào cột nhà mà ngủ gật, chốc chốc còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, hồn nhiên không thèm quan tâm tới khung cảnh xung quanh, lão cũng là người duy nhất vừa rồi không hành lễ với Triệu Thanh Thanh.
“Đông Phương đại tướng quân, ngài có lời gì muốn nói hay không?” khóe mắt Triệu Thanh Thanh hơi giật giật, miệng cất tiếng nói.
Đồng Phương Vô Địch vẫn y nguyên ngủ gật, thậm chí miệng còn nói mớ lung tung, nước dãi thiếu điều chảy ra quần áo, phải đến khi Triệu Thanh Thanh lặp lại câu nói đến lần thứ ba thì lão mới mở mắt ra, làm bộ choàng tỉnh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó mới cúi đầu hành lễ với Triệu Thanh Thanh, miệng nói
“Vi thần có lỗi! Tuổi già sức yếu nên hay bị mất ngủ ban đêm, vừa rồi xung quanh yên lặng quá nên không tự chủ được mà ngủ quên, hơn nữa tai của vi thần cũng không còn nghe rõ nữa nên không nghe thấy ngài gọi, xin bệ hạ trách tội!”
Mọi người nhìn bộ dáng thành khẩn nhận lỗi của Đông Phương Vô Địch mà không khỏi trợn mắt lên, đúng là càng già thì da mặt càng dày, lời nói vô liêm sỉ như vậy mà cũng phun ra được, ngươi là cường giả Thiên Tôn, sống đến mấy ngàn năm cũng được, tuổi già sức yếu ở chỗ nào.
Còn về lí do tai không nghe rõ thì lại càng nực cười hơn nữa, Thiên Tôn cường giả lục giác linh mẫn, người ở cách xa trăm mét phóng một cái rắm cũng có thể nghe thấy rõ ràng kể cả lúc đang ngủ, ngươi có muốn viện cớ này nọ thì cũng tìm lí do gì dễ nghe hơn chút đi chứ.
“Câu hỏi lúc nãy ta đặt ra, không biết Đông Phương đại tướng quân có lời gì muốn nói hay không?” Triệu Thanh Thanh nhướn mày nói.
Mặc dù đã không còn là đại tướng quân, hiện tại Đông Phương Vô Địch chỉ nắm trong tay một chức quan không cao không thấp chả có mấy quyền lực nhưng không một ai dám coi thường vị lão tướng này, phải biết rằng chức vụ không còn nhưng uy vọng vẫn còn đó, chỉ cần lão ho lên một tiếng thôi thì đến tám thành lực lượng quân đội của cả đế quốc sẽ trang bị đầy đủ đứng trước cửa nhà đợi lệnh của lão, dù lực lượng quân đội này không đáng kể trong mắt chí cường giả nhưng vẫn không thể xem nhẹ được, dù sao thì thực lực có mạnh cũng không có nghĩa là quyền lực nắm trong tay sẽ lớn, chính trị và vũ lực tuy không quá tách biệt nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định.
“Ha hả, chuyện này lão thần chả biết gì để mà nói cả, chi bằng bệ hạ xin hãy mở lời trước đi.” Đông Phương Vô Địch cười cười nói, ánh mắt đục ngầu nhìn Triệu Thanh Thanh lóe lên vài tia quang mang kỳ lạ.