Tử Phong chậm rãi mở mắt ra, hắn ngồi dậy đưa tay bóp bóp trán, nhìn sang bên cạnh mình mà nở một nụ cười khổ.
Lúc này phía bên tay phải hắn đang nằm lấy một thân ảnh thướt tha, làn da trắng nõn như tuyết đọng, đôi tay thon vươn ra ôm ngang eo hổ của hắn, gương mặt mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mang theo vẻ hạnh phúc mà chìm sâu vào trong giấc ngủ, thần thái có hơi chút mỏi mệt nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào, hiển nhiên là không có vấn đề gì to tát lắm.
Nhạc Tư Kỳ kể từ ngày trở thành nữ nhân của Tử Phong thì việc cùng giường chung gối với hắn cũng là chuyện bình thường, đối với việc này hắn cũng không có dị nghị gì cả, tuy rằng bản thân không phải là dạng quỷ háo sắc tối ngày chìm đắm trong chuyện mây mưa, nhưng đơn giản "ngủ" với nữ nhân của mình thì hắn không có vấn đề gì cả, chung quy lại hắn cũng vẫn là nam nhân có nhu cầu như bao người bình thường khác.
Nhưng mà vấn đề không phải nằm ở việc Nhạc Tư Kỳ ngủ cùng với hắn, mà là......nghĩ đến đây, Tử Phong không tự chủ được lại nhìn sang bên trai một lần nữa, khóe mắt giật giật.
Chỉ thấy ở phía đó, một thân ảnh kiều diễm với làn da nâu rám nắng màu bánh mật khỏe mạnh cũng đồng dạng đang ngủ say.
Nữ nhân này thật sự rất cao, những thớ cơ bắp kéo dài ẩn hiện sau làn da, không hề mang lại cảm giác thô kệch mà ngược lại là một mỹ cảm hoang dã quyến rũ vô ngần.
Cơ thể nàng trước lồi sau vểnh, vòng eo thon phập phồng theo từng nhịp thở để lộ rõ một hàng cơ bụng, đôi gò bồng đảo lớn hơn nữ nhân thông thường lúc này đang trần trụi áp sát vào người Tử Phong, mang lại xúc cảm khó có thể dùng lời để diễn tả.
Gương mặt nàng tuyệt đối là ở cấp bậc hồng nhan họa thủy, không chỉ xinh đẹp vô ngần mà lại kèm theo từng tia mị hoặc vô cùng tự nhiên nhưng lại khiến tâm thần người khác phải chìm đắm vào không dứt ra được.
Tử Phong nhìn nữ nhân toàn thân lộ ra một vẻ đẹp hoang dại mị hoặc đến cực điểm kia đang dùng một cái tư thể ngủ vô cùng bất nhã, tay ôm ngang người hắn thì cũng thôi đi, cặp chân thon dài đầy đặn trực tiếp gác lên hai chân của hắn, khóe miệng Tử Phong hơi méo, không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua....
Nhạc Tư Kỳ thành công độ kiếp, trở thành cường giả Thiên Tôn hàng thật giá thật, tuy căn cơ vô cùng vững chắc nhưng tu vi một mạch từ Thánh Hoàng leo thẳng lên Thiên Tôn là một khoảng cách lớn vô cùng, dù được Tử Phong trợ giúp rất nhiều cũng không thể tránh khỏi việc bế quan củng cố tu vi.
Võ giả tu luyện chính là chạy đua với thời gian, số người đến chết cũng không thể đột phá bình cảnh nhiều không đếm xuể, dù có là thiên tài đỉnh cấp ngàn vạn người có một, muốn tu luyện từ Thánh Hoàng lên tới Thiên Tôn cũng không phải là chuyện trăm phần trăm.
Dù bằng một cách kì diệu nào đó, một thiên tài căn bản không có bình cảnh gì đáng nói, thiên phú tu luyện thuộc hàng đỉnh cấp trong đỉnh cấp, muốn từ Thánh Hoàng lên đến Thiên Tôn cũng phải nhẹ nhàng mất đến mấy chục năm, đấy là còn chưa tình đến một khối lượng tài nguyên tu luyện khổng lồ đè lên trên mới có thể tạo nên thành quả to lớn như vậy.
Nhạc Tư Kỳ gần như cái gì cũng không làm, nói một cách thô bỉ liền chính là nằm uốn éo rên rỉ một đêm liền đột phá Thiên Tôn, nếu nói ra đủ khiến mười thành võ giả trong thiên hạ ghen tị đến đỏ mắt, dù sau đó có mất đến vài năm bế tử quan củng cố tu vi cũng là một vụ mua bán có lãi lớn vô cùng.
Nhưng đối với Nhạc Tư Kỳ là người vừa mới được hưởng tư vị tình yêu mà nói, phải rời xa tình lang của mình chẳng khác gì tra tấn, nàng thà rằng bản thân chưa từng đột phá cũng không muốn rời xa Tử Phong nửa bước.
Nói là nói như thế, nàng trong lòng đồng thời vô cùng minh bạch việc củng cố tu vi là không thể tránh khỏi, tuy biết rằng mang tiếng là bế quan nhưng căn bản cũng chẳng ở cách xa phòng ngủ của Tử Phong là mấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy khổ sở a.
Cơ mà vào thời điểm Nhạc Tư Kỳ hạ quyết tâm bế quan, Tử Phong nói ra một câu khiến nàng hụt hẫng
"Bế quan củng cố tu vi? Nàng đang nói gì vậy, cái này căn bản là không cần thiết a!"
"Hả?" Nhạc Tư Kỳ ngẩn người.
Tử Phong nhìn gương mặt xinh đẹp lúc bình thường vẫn một bộ dáng thanh lãnh cao ngạo lúc này lại lộ ra vẻ ngơ ngơ trông vô cùng đáng yêu mà không khỏi bật cười, hắn đưa tay vuốt vuốt má của nàng, miệng nói
"Thiên Tôn cường giả tu luyện khác với cảnh giới thông thường, tôi luyện linh lực hay nhục thân là một chuyện, nhưng quan trọng nhất vẫn là tu luyện đạo căn của mình.
Trước kia ta đã nói với nàng rồi, mỗi một Thiên Tôn đại năng đều có một đạo của riêng mình, chỉ có không ngừng khiến đạo của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì tu vi mới có thể tinh tiến, lúc này ngộ tính chính là thứ mang tính quyết định.
Củng cố tu vi nói trắng ra chính là tu luyện đạo căn của mình, đạo của mỗi người một khác căn bản không thể đánh đồng, đừng nói với ta là nàng quên mất luôn đạo của mình là gì rồi nhé."
Nhạc Tư Kỳ bất chợt đỏ mặt, không biết là do lúc này bàn tay nóng hừng hực của tình lang đang trìu mến vuốt ve gò má của mình, hay là nghĩ lại đạo của bản thân mà xấu hổ nữa.
"Đạo của nàng chính là bản thân ta, bế quan tu luyện này nọ chính là nói nhảm, nửa phần tác dụng cũng không có, nàng chỉ cần ở cạnh ta là tự khắc đạo căn của bản thân sẽ vô cùng vững vàng, củng cố tu vi cái gì chứ, việc thừa thãi mà thôi." Tử Phong lắc đầu cười cười.
Mọi chuyện cứ như vậy mà thuận lí thành chương, việc Nhạc Tư Kỳ trở thành nữ nhân của Tử Phong cũng nhanh chóng được chúng nữ biết đến, dù sao cũng không phải là bí mật gì cho cam, vả lại chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn, trong tâm lí mỗi người đều không chút ngạc nhiên gì cả, chỉ có sự chúc phúc thuần túy đối với Nhạc Tư Kỳ lúc này đã hoàn thành tâm nguyện.
Vậy nên hiện tại Nhạc Tư Kỳ nghiễm nhiên từ thân phận nô lệ biến thành nha hoàn làm ấm giường (tự nhận) của Tử Phong, khiến hắn có chút câm nín đó là dù có thuyết phục nàng đến mức nào thì nàng vẫn một mực gọi hắn là chủ nhân, lúc bình thường thì cũng thôi đi, nhưng đến cả lúc cùng giường chung gối nàng cũng vẫn nỉ non gọi ra hai chữ "chủ nhân" khiến hắn không khỏi liên tưởng tới mấy thứ hỏng bét.
Ngày hôm qua Tử Phong vừa mới làm xong chút "vận động" với Nhạc Tư Kỳ, đang định dỗ dành mỹ nhân đi ngủ thì Diệp Mị Nhi bất chợt tông cửa xông vào, sau đó hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến việc trong phòng vẫn còn hai người đang trần như nhộng, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang mà nhào vào trong lòng Tử Phong.
"Chủ nhân~!"
Giọng nói nũng nịu mang theo vẻ mị hoặc của Diệp Mị Nhi vang lên khiến Tử Phong không khỏi nổi gai ốc, hắn vội vàng đẩy nàng ra nhưng hai tay của nàng giống như biến thành kim loại, ôm chặt lấy hắn nhất quyết không buông ra.
Thử mấy lần không được, Tử Phong cũng đành chịu thua, ôn tồn nói
"Mị Nhi tự nhiên lại làm gì vậy?"
"Chủ nhân không cần Mị Nhi nữa phải không?" Diệp Mị Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh lệ quang, cắn cắn môi nói.
"Ta không cần Mị Nhi lúc nào?" Tử Phong không khỏi sửng sốt, dù biết rằng nữ nhân này thường xuyên không theo lẽ thường nhưng hắn vẫn không hiểu trong đầu nàng đang nghĩ cái gì mà lại có thể thốt ra mấy lời như vậy nữa.
Diệp Mị Nhi nghe vậy lại càng ôm chặt lấy Tử Phong hơn nữa, cả người giống như con gấu túi mà treo trên người hắn, tứ chi như bạch tuộc dính chặt lấy.
Lấy thực lực của Tử Phong muốn tách Diệp Mị Nhi ra cũng không quá khó khăn, nhưng nếu hắn làm thế thì sẽ không thể tránh khỏi việc nàng bị thương, tuy bị thương đối với một Huyết Ma như nàng nó chẳng khác vì bị muỗi cắn, nhưng đó cũng không có nghĩa là hắn có thể hạ thủ được.
Nhạc Tư Kỳ trông thấy Tử Phong đưa ánh mắt cầu cứu, nàng không khỏi bật cười, cũng không để ý cơ thể lõa lồ bại lộ ra mà ngồi hẳn dậy, vươn ngọc thủ cầm lấy tay Diệp Mị Nhi, ôn nhu nói
"Chủ nhân vẫn luôn thương yêu Mị Nhi mà, sao lại nói bỏ là bỏ được."
"Nói dối!! Chủ nhân rõ ràng là không muốn Mị Nhi nữa mà!" Diệp Mị Nhi lắc đầu nguầy nguậy.
"Vì cớ gì lại nói như vậy?" Tử Phong nhức đầu nói.
"Gần đây chủ nhân chẳng quan tâm gì đến Mị Nhi nữa, ngày chỉ biết đến Nhạc tỷ tỷ mà thôi, đến cả buổi tối cũng chỉ ngủ cùng Nhạc tỷ tỷ, không cho Mị Nhi ngủ cùng, rõ ràng là chủ nhân chán Mị Nhi rồi!" Giọng nói vốn mang theo vẻ mị hoặc tự nhiên lúc này lại tràn ngập vẻ ủy khuất giống như tiểu hài tử bị khi dễ vô cùng trái ngược với nhau vang lên khiến Tử Phong và Nhạc Tư Kỳ không khỏi dở khóc dở cười.
Diệp Mị Nhi nghe thấy tiếng cười của hai người lại càng tủi thân hơn, hai tay hai chân càng siết chặt lại, dụi dụi mặt vào trong lồng ngực của Tử Phong mà làm nũng.
"Kỳ nhi là nữ nhân của ta, ban đêm ngủ cùng là chuyện đương nhiên, hơn nữa Mị Nhi cũng biết đạo căn của Kỳ nhi là gì, nàng ấy ở gần ta sẽ có lợi lớn cho việc tu luyện, nào có liên quan gì đến việc ta chán ghét Mị Nhi hay không." Tử Phong vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của Diệp Mị Nhi, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con mà nói.
Trông thấy vị chủ nhân chí cao vô thượng của mình lúc này đang ôm lấy một mỹ nhân thành thục dùng tông giọng như đang vỗ về hài tử mà Nhạc Tư Kỳ không khỏi bật cười, nàng biết chủ nhân đối với người thân cực độ ôn nhu nhưng cũng không ngờ lại có thể ôn nhu cưng chiều đến mức như thế này.
"Nhạc tỷ tỷ là nữ nhân của chủ nhân nên được ngủ cùng ngài?" Diệp Mị Nhi ngước lên nhìn Tử Phong, đột nhiên hỏi.
"Ách, chuyện này....đúng vậy a." Tử Phong bị hỏi cho bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh liền trả lời.
Diệp Mị Nhi nghe vậy liền đột ngột rời khỏi người Tử Phong, nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì đã thấy nàng trực tiếp nhảy bổ lên đè hắn xuống, hạ thân ngồi lên bụng hắn, hai cánh tay thon dài chống ngực hắn.
Bộ dạng lê hoa đái vũ ban nãy đã biến đi đâu mất tiêu, Diệp Mi Nhi lúc này gương mặt đỏ ửng, đôi mắt hơi híp lại có vẻ mê li, nàng cúi người xuống sát mặt Tử Phong, đôi môi căng mọng tươi tắn phả ra từng hơi thở nóng bỏng thơm tho như lan xạ, đầu lưỡi linh hoạt ẩm ướt vươn ra ngoài liếm môi, một bộ dáng mị hoặc đến cực điểm.
"Nếu vậy thì Mị Nhi chỉ cần trở thành nữ nhân của ngài là được rồi!"
"Khoan...khoan đã...." Tử Phong còn chưa kịp nói lên lời thì Diệp Mị Nhi đã trực tiếp dùng miệng chặn họng hắn lại.
Hắn bối rối muốn đẩy Diệp Mị Nhi ra nhưng căn bản là không được, hai cán tay thon của nàng đang quấn lấy cổ hắn không rời, lực đạo cường đại đủ để bóp nát cả một gốc cây cổ thụ, nếu không phải cơ thể hắn chẳng khác nào quái vật thì lúc này xương cổ của Tử Phong hẳn đã gãy thành mười mấy đoạn rồi.
Thực tế là không phải hắn không thể đẩy Diệp Mị Nhi ra, lấy sự chênh lệch thực lực giữa hai người thì việc đó không quá khó, nhưng nếu làm như vậy thì nàng sẽ bị thương là cái chắc, và cũng như ban nãy, hắn không muốn làm như vậy.
Hơn nữa còn một nguyên nhân khác đó là chính bản thân hắn cũng không phản đối việc này.
Tử Phong có đầy đủ nhu cầu về sinh lí giống như mọi nam nhân khác, chẳng qua hắn sẽ không đói bụng ăn quàng, cũng sẽ không chủ động trêu chọc nữ nhân, theo lời của hắn thì tình tới theo tự nhiên vẫn là tốt nhất, không nhất thiết phải cưỡng cầu.
Nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ từ chối Diệp Mị Nhi một phen, đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại Tử Phong sẽ không làm như vậy.
Kể từ khi hắn dung hợp với Hắc và Bạch, tuy nhân cách chiếm quyền chủ đạo là hắn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không bị hai nhân cách kia ảnh hưởng.
Điểm chung của Hắc và Bạch đó là sự tự do phóng khoáng, muốn làm gì thì làm tuyệt đối không đắn do, so với một người luôn suy tính thiệt hơn như Tử Phong thì khác biệt rất nhiều.
Tuy sự ảnh hưởng không thực sự quá rõ ràng, nhưng chắc chắn là có ảnh hưởng ít nhiều đến tâm tính của hắn.
Theo suy nghĩ của Tử Phong, Diệp Mị Nhi dưới hiệu quả của "Chủ Bộc Khế Ước", cả đời căn bản không có cơ hội li khai khỏi hắn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ nhân của hắn mà thôi.
Hơn nữa tận trong thâm tâm của mình, giống như Nhạc Tư Kỳ, hắn cũng coi Diệp Mị Nhi như người nhà của mình, nếu như chắc chắn nàng sẽ trở thành nữ nhân của mình, làm chuyện đó vào hiện tại hay mai sau thì có gì khác.
Không phải là Tử Phong muốn giảo biện, mà hắn cảm thấy giống như Nhạc Tư Kỳ, thân phận của Diệp Mị Nhi có chút vi diệu, trong lòng có xuất hiện chút lo lắng về việc mình bị bỏ rơi cũng là chuyện thường tình, trực tiếp biến Diệp Mị Nhi trở thành nữ nhân của mình giống như cho nàng ăn một viên Định Tâm Hoàn, lấy sự hiểu biết của chúng nữ đối với hắn, việc hắn từ bỏ nữ nhân của mình là chuyện không thể nào.
Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng Diệp Mị Nhi thực sự rất hấp dẫn, Tử Phong phải thừa nhận bản thân mình đói với nàng cũng tồn tại dục vọng chiếm hữu và chinh phục rất cường liệt, chẳng qua hắn vẫn muốn bồi dưỡng tình cảm trước khi tiến đến một bước cuối cùng này.
Dưới ảnh hưởng của hai nhân cách Hắc-Bạch, lại thêm suy nghĩ của chính bản thân mình, Tử Phong trong nháy mắt liền đưa ra quyết định, cũng không thể để nữ nhân tự mình chủ động đến mức này mà mình vẫn ngồi yên được.
Khẽ động thân mình, Tử Phong trực tiếp xoay người đảo khách thành chủ, sau đó.......không có sau đó nữa, chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra, chỉ biết rằng sau một đêm phiên vân khúc vũ, Diệp Mị Nhi thuận lí thành chương trở thành nữ nhân của Tử Phong.
Nhớ lại "trận chiến" điên cuồng đêm qua, Tử Phong cười cười lắc đầu, hắn dùng một ánh mắt ôn nhu đến cực hạn mà nhìn hai nữ nhân đang say giấc nồng bên cạnh mình, bàn tay hắn không tự chủ được mà sờ lên chiếc mề đay vẫn đeo trên cổ.
Gân xanh trên tay hắn nổi lên, năm ngón tay nắm chặt chiếc mề đay có hình của Hồ Phi Nguyệt mà run lên từng hồi, nhưng ngay sau đó, hắn lại thả lỏng bản thân, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, miệng khẽ lẩm bẩm
"Người chết thì vẫn mãi là người chết, ta sẽ không quên nàng, nàng vĩnh viễn chính là thê tử mà ta đem hết tâm can yêu thương, nhưng ta không thể để sự bi thương của mình làm ảnh hưởng tới mọi người xung quanh được."
Ngừng lại một lúc, Tử Phong nở một nụ cười tự giễu
"Trách nhiệm của ta chính ta sẽ đến gánh vác, sự bi thương đau đớn này chỉ cần một mình ta đến gánh chịu là đủ, người sống còn có cuộc sống của riêng mình, ta cần phải đảm bảo tất cả đều hạnh phúc."
Khí tức trên người hắn đột nhiên biến đổi, giống như cây cỏ khô cằn được mưa rào tẩy lễ, tỏa ra sinh cơ mãnh liệt không gì sánh được, mặc dù ngoại hình hay biểu cảm của hắn vẫn như vậy, nhưng bất kì ai nhìn vào cũng có thể thấy được biến hóa của hắn.
Bên trong Thế Giới, sinh mệnh lực trần ngập khắp không gian khiến tất cả sinh linh trong này bừng lên sức sống cuộn trào như sóng vỗ ngoài khơi.
"Đến lúc cần phải thay đổi bản thân rồi!!" giọng nói của Tử Phong vang lên, không còn âm trầm lạnh nhạt như lúc trước, thay vào đó là một cảm giác tự do phóng khoáng giống như thiên địa tứ hải, bất kể đâu cũng là nhà.