Màn đêm buông xuống, ánh trăng đêm nay bị những đám mây lớn che khuất phần lớn, chỉ còn lại một ít ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong phòng, Tử Phong ở bên trong yên lặng ngồi đó, không biết là do ánh trăng ban đêm không đủ sáng hay là vì lí do gì khác mà không gian xung quanh người hắn tối hơn bình thường rất nhiều, loáng thoáng có thể thấy được mấy cái bóng in lên bức tường đằng sau hắn đang ngọ nguậy như có như không.
Tử Phong tĩnh tọa trong bóng đêm, gương mặt vốn không có nhiều cảm xúc của hắn lúc này lạnh lẽo tựa như huyền băng vạn năm, đôi mắt phát ra tử quang lập lòe trong bóng tối, một tay hắn chống lấy cằm, một tay còn lại đặt hờ lên trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
"Cộc......cộc.....cộc.....cộc......"
Giữa buổi đêm yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi thoáng qua khiến cây cối xung quanh phát ra từng tiếng xào xạc ở phía bên ngoài phòng, tiếng đầu ngón tay của Tử Phong gõ lên mặt bàn phá lệ nổi bật, nếu lúc này có ai đó ở trong phòng thì có thể dễ dàng nhận thấy không khí bên trong cực kỳ đè nén, áp lực vô hình không biết từ chỗ nào phát ra khiến người khác cảm thấy tim đập nhanh một trận.
Tử Phong đột nhiên thở hắt ra một hơi, ánh mắt mang theo lệ khí nồng đậm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không rõ là hắn đang nhìn cái gì, miệng thoáng lẩm bẩm
"Lăng Hư Cung à, được lắm, các ngươi rất được!"
Lúc trước Tử Phong biết được ngày hôm nay Triệu Thanh Thanh có tiếp sứ đoàn đến từ một siêu nhất lưu thế lực, đại khái để thông báo hỉ sự, rồi tiếp theo sau đó hắn biết được cô cô của Triệu Thanh Thanh là mật thám nằm vùng bên trong thế lực đó, đồng thời lại biết được đó chính là Mai Tôn Giả, người quen cũ của hắn.
Những chuyện này tưởng chừng như có chút oan gia ngõ hẹp, nhưng Tử Phong không để ở trong lòng, hỉ sự của Lăng Hư Cung không hề liên quan đến hắn, gặp lại Mai Tôn Giả ngược lại là một sự tình đáng vui mừng.
Cơ mà những lời Mai Tôn Giả nói với hắn về sau lại khiến Tử Phong khó có thể kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng của mình lại.
Hỉ sự của Lăng Hư Cung xác thực là không liên quan đến hắn, cơ mà đấy là hắn cho rằng như thế, trên thực tế thì chuyện này không những liên quan đến hắn, mà chính là bởi vì hắn mà xuất hiện.
Kể từ ngày Tử Phong biến mất khỏi Lăng Hư Cung, sau đó trên giang hồ xuất hiện lệnh truy nã hắn đã hơn bảy năm.
Bảy năm nói nhiều thì nhiều nói ít thì cũng ít, với cường giả thì chừng đó thời gian cũng chỉ coi như là một lần bế quan, phảng phất như là nhắm mắt vào một cái rồi mở mắt ra là bảy năm đã trôi qua.
Nhưng mà với Lăng Hư Cung thì không như vậy, thân phận Thiên Ma của Tử Phong đã hấp thụ ánh sáng, Diễm Quang Đế Quân đích thân ra lệnh cho Lăng Hư Cung phải tìm bằng được hắn bất chấp mọi giá, bảy năm nay đừng nói là có thể tìm thấy hắn, đến cả một chút xíu tin tức về Tử Phong cũng không thu được, tưởng chừng như hắn đã tiêu thất không còn trên đời nữa.
Sinh mệnh ngọc bài của Tử Phong vẫn còn ở Lăng Hư Cung, bọn họ biết rằng hắn vẫn sống, nhưng ở trong tình cảnh như vậy mà từng đấy năm vẫn không thể tìm được hắn, bọn họ có thể không gấp hay sao? Chưa nói đến việc chính Diễm Quang Đế Quân đã ra lệnh truy tìm, chỉ riêng việc một quái vật thực lực cường hãn kinh khủng như Tử Phong vẫn còn lởn vởn bên ngoài đã đủ khiến Lăng Hư Cung sứt đầu mẻ trán, thế lực của bọn hắn xác thực rất mạnh, nhưng bị một Thiên Ma thực lực sánh ngang với Thánh Tôn cường giả nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện gì dễ chịu.
Trên thực tế Lăng Hư Cung cũng không phải là không có biện pháp đối phó với Tử Phong, trong tay họ vẫn còn nắm giữ láy hai con tin trọng yếu đối với hắn đó chính là Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan.
Cả hai đều là đạo lữ của Tử Phong, đó là chuyện mà trên dưới Lăng Hư Cung đều rõ ràng, hơn nữa cũng đồng thời là trưởng lão trong tông, kể từ khi Tử Phong bỏ trốn thì vẫn luôn bị giam giữ.
Cao tầng Lăng Hư Cung không phải là chưa từng nghĩ đến việc dùng hai người này để uy hiếp Tử Phong phải hiện thân, nhưng trong tông môn cũng xuất hiện mấy lời phản đối, thứ nhất đó là cả Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đều là trưởng lão lâu đời trong tông môn, không thể cứ như vậy mà đem ra làm mồi nhử được, các đệ tử trong tông sẽ nghĩ như thế nào, các thế lực khác sẽ nhìn Lăng Hư Cung như thế nào, mặt mũi này bọn hắn khó bỏ xuống được.
Đó là chưa kể nếu Tử Phong thực sự nhẫn tâm, mặc kệ sống chết của Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, vậy Lăng Hư Cung phải làm gì bây giờ, không giết thì không thể ép Tử Phong hiện thân, mà nếu giết rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi của hắn đâu, chẳng phải tự nhiên là mất toi hai quân cờ quan trọng mà lại khiến hận thù giữa hai bên trở nên trầm trọng hơn gấp bội?
Thế tiến thối lưỡng nan của Lăng Hư Cung rất nhanh liền bị phá vỡ, không phải vì có ai đó nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo có thể ép Tử Phong xuất hiện hay là tìm được tung tích của hắn, mà đơn giản bởi vì một sự kiện ngẫu nhiên đến từ thế lực khác.
Thiếu tông chủ của Thiên Cơ Tông, Thiên Cơ Ngạo mang theo vô số thiên tài địa bảo, năm kiện khôi lỗi cấp bậc Thánh Tôn, ba kiện khôi lỗi cấp bậc Thánh Quân, một kiện khôi lỗi Bán Bộ Thiên Tôn, thành ý mười phần hướng tới Lăng Hư Cung ngỏ ý muốn liên hôn kết minh, đối tượng nhắm đến chính là Tuyết Phi Nhan trưởng lão.
Tuyết Phi Nhan không những là cường giả Thánh Giai thành danh đã lâu, cũng là mỹ nữ đỉnh cấp nổi tiếng trong nội bộ các thế lực nhất lưu và siêu nhất lưu, người truy cầu nàng tuyệt đối không ít, Thiên Cơ Ngạo lúc trước đã từng có một thời gian theo đuổi nàng một cách điên cuồng, chuyện này ai cũng biết, hắn muốn cưới nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Nếu là lúc trước thì có lẽ Lăng Hư Cung sẽ cân nhắc thiệt hơn với lời đề nghị này, à không, hậu lễ như vậy, bọn hắn trước kia cũng căn bản không thể từ chối, đừng nói là hiện tại tình cảnh của bọn hắn đang rất không ổn.
Ngày hôm đó Lăng Hư Cung tổn thất thảm trọng dưới tay Tử Phong, cường giả Thánh Giai tử thương quá nửa, thiếu chút nữa trực tiếp khiến cả tông môn sụp đổ, lễ vật của Thiên Cơ Ngạo tuy không thể trực tiếp khiến Lăng Hư Cung khôi phục toàn thịnh, nhưng có thể nhanh chóng khiến thực lực bọn hắn ổn định trở lại.
Đồng thời có thể lợi dụng chuyện này để tìm ra cách xử lí Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên, lại có thể khiến Tử Phong phải xuất hiện, Lăng Hư Cung quyết định trực tiếp đồng ý mối hôn sự này, cùng lúc ngỏ ý muốn Thiên Cơ Ngạo thu thêm Diệu Yên làm thiếp.
Thiên Cơ Ngạo đối với chuyện này không có chút nào do dự liền đồng ý, thậm chí còn hào phóng nói rằng một lúc cưới hai người mà chỉ có chút lễ vật này thì không khỏi quá mức chiếm tiện nghi, hắn nguyện ý tặng thêm một phần sính lễ không kém nhiều như thế nữa.
Cao tầng Lăng Hư Cung đến cầu còn không được, nhanh chóng sắp xếp nhân thủ đem chuyện này truyền ra khắp thiên hạ, bất kỳ tông môn hay ẩn thế gia tộc nào, không kể lớn nhỏ đều nhận được thiệp mời của Lăng Hư Cung, mục đích chính là để Tử Phong dù có trốn ở nơi nào cũng có thể tiếp được đạo tin tức này, đến lúc đó không tin là hắn không muốn hiện thân.
Một nam nhân có thể nhẫn tâm không quan tâm tới sống chết nữ nhân của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận được việc trên đầu mình xuất hiện một cái nón xanh biếc.
Ý đồ của Lăng Hư Cung tuyệt đối là hảo mưu kế, căn bản là dương mưu trắng trợn, nhưng thân là nam nhân, dù biết đó chính là bẫy rập nhưng vẫn không thể không nhảy vào.
Tử Phong đương nhiên cũng như vậy, hắn là một nam nhân rất rộng rãi, nếu có một ngày nào đó nữ nhân của hắn nói rằng nàng không còn yêu hắn nữa mà yêu một nam tử khác, hắn sẽ không tức giận cũng sẽ không thù hận gì, đơn giản từ đó cả hai ân đoạn nghĩa tuyệt, mỗi người đi một ngả mà thôi, hắn có tính chiếm dụng rất mạnh nhưng trong truyện tình cảm hắn cũng hiểu được rằng không thể cưỡng cầu.
Nhưng chuyện nào đi chuyện đó, Tử Phong sẽ tuyệt đối không để nữ nhân của mình chịu áp bức uy hiếp mà thất thân cho kẻ khác.
Giả sử Tuyết Phi Nhan thật sự bị ép buộc mà thất thân vào tay Thiên Cơ Ngạo, Tử Phong đương nhiên sẽ tức giận, nhưng hắn sẽ không đổ cơn thịnh nộ lên đầu nữ nhân của mình, lại càng sẽ không vì nàng không còn trong sạch mà ghét bỏ nàng.
Nàng đã ăn đủ khổ sở cả về thể xác và tâm lí rồi, hắn có lẽ chính là chỗ dựa cuối cùng của nàng, nếu đến cả việc an ủi chữa lành tổn thương cho nàng hắn còn không làm được, vậy thì dứt khoát tịnh thân làm thái giám luôn đi cho xong.
Giả thiết thì vẫn là giả thiết, dĩ nhiên Tử Phong sẽ không để chuyện tồi tệ đó xảy ra, chỉ là hành vi này của Lăng Hư Cung khiến hắn triệt để thất vọng.
Nếu nói lúc trước Lăng Hư Cung vứt bỏ hắn bởi vì trường hợp bất khả kháng, không thể chống lại mệnh lệnh của Diễm Quang Đế Quân thì hắn có thể hiểu được, vậy nên cho đến tận gần đây, hắn cũng không mang quá nhiều lòng thù hận đối với Lăng Hư Cung, dù sao thì lúc trước mình cũng đem quá nửa căn cơ của tông môn này đập nát rồi, coi như là đủ để trả giá.
Với thực lực hiện tại của Tử Phong, Lăng Hư Cung về cơ bản chính là rác rưởi có thể tùy ý gạt bỏ, sở dĩ hắn vẫn chậm chạp không cứu Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan ra ngoài là bởi không muốn đánh động đến Thái Diễn Thánh Địa, đặc biệt là Diễm Quang Đế Quân, ai biết được cái tên Diễm Quang lão cẩu này có đang một mực nhìn chằm chằm muốn bắt lấy hắn hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vả lại Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đại khái vẫn an toàn, tính mạng không lo, hắn không nhất thiết phải vội vã quá mức mà để lộ hành tung.
Chỉ là hành động lần này của Lăng Hư Cung khiến Tử Phong động chân nộ, dám đem thê tử của hắn giống như hàng hóa để trao đổi, lại còn trắng trợn bày Hồng Môn Yến dụ hắn xông vào, long có nghịch lân không thể xâm phạm, Tử Phong không phải long nhưng còn đáng sợ hơn long vô số lần, Lăng Hư Cung tuyệt đối sẽ phải trả giá!!
Hiện tại thì Tử Phong dù có biết rằng đấy là đầm rồng hang hổ thì hắn cũng dám xông, đừng nói đây chỉ là một cái Lăng Hư Cung nhỏ nhoi.
Đương nhiên không thể không tính đến trường hợp bọn chúng cầu viện Thái Diễn Thánh Địa, nhưng lấy hiểu biết của bọn hắn về thực lực của Tử Phong, tối đa Thái Diễn Thánh Địa sẽ chỉ phái đến mấy tên Thiên Tôn mà thôi, không đáng phải lo.
Không phải là Tử Phong không nghĩ đến trường hợp Thái Diễn Thánh Địa trực tiếp phái Linh Đế siêu cấp cường giả đến mai phục, mà đơn giản bởi vì lúc trước bản thân hắn chỉ có tu vi Thánh Hoàng, lúc cuối cùng bộc phát lực lượng viễn siêu Thánh Quân nhưng không phải là đối thủ của Thiên Tôn đại lão, mới chỉ có bảy năm trôi qua, tu vi của hắn có thể tăng tiến được bao nhiêu chứ, vài tên Thiên Tôn trung kỳ hoặc hậu kỳ tuyệt đối dư dả.
Hơn nữa kể cả ở trong siêu cấp thế lực ngạo thị đại lục như Thái Diễn Thánh Địa, Linh Đế cường giả cũng không phải là rau cải tùy tiện trảo một cái liền ra cả bó lớn, bọn họ mỗi người đều là lực lượng trung kiên nhất, là căn cơ của Thánh Địa a, sao có thể cứ như vậy phái ra ngoài làm việc được, ít nhất Tử Phong không cho rằng Diễm Quang lão cẩu có đủ tư cách để điều động một Đế Quân khác.
Sáng hôm sau, Tử Phong tập hợp tất cả mọi người trong nhà, đồng thời gọi luôn cả Mai Tôn Giả đến để thông báo.
"Sắp tới ta sẽ rời khỏi đây một đoạn thời gian!" Tử Phong trầm giọng nói.
Tử Phong bình thường vẫn sẽ ngẫu nhiên ra ngoài một chuyến vài ba ngày gì đó, hầu như đều không thông báo, lần này tuyên bố như vậy tuyệt đối là có đại sự, Lãnh Băng Băng minh bạch điều này nên có chút bất ngờ mà hỏi lại
"Phu quân định đi đâu?"
"Lăng Hư Cung!!"
Ngoại trừ Mai Tôn Giả đã biết chuyện, mọi người xung quanh bao hàm cả Hồ Tâm Nguyệt đều sửng sốt, bọn họ vô cùng rõ ràng ân oán giữa Tử Phong và Lăng Hư Cung, lúc này hắn lại tuyên bố sẽ tiến về nơi đó, chắc chắn không phải chỉ là đi dạo chơi.
"Tại sao chủ nhân lại đột nhiên muốn tới Lăng Hư Cung?" Nhạc Tư Kỳ đoán rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng nàng vẫn phải hỏi lại.
"Để ta nói rõ ràng đi." Mai Tôn Giả lên tiếng, sau đó một năm một mười đem mọi thứ kể lại.
Chúng nữ sau khi hiểu được mọi chuyện, tất cả không hẹn mà cùng ngẩn người, bọn họ không ngờ tình cảnh của Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan lại đột nhiên trở nên tồi tệ như vậy, đồng thời cũng hiểu lí do tại sao Tử Phong bất chấp rủi ro bại lộ hành tung nhất quyết phải xông tới Lăng Hư Cung một chuyến.
Lấy sự hiểu biết của chúng nữ về Tử Phong, hai người Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan nếu thực sự thất thân chỉ là chuyện nhỏ, hắn sẽ không vì thế mà bài xích các nàng, nhưng xét tính cách của hai người kia, một khi chuyện kia thực sự xảy ra, chỉ sợ rằng cả hai sẽ trực tiếp tự sát tại chỗ!
Ngoại trừ Hồ Tâm Nguyệt không quá rõ ràng sự lợi hại trong đó, chúng nữ đều không hẹn mà cùng nghĩ về tình huống xấu nhất đó, trong thâm tâm một trận run rẩy.
Mất đi Hồ Phi Nguyệt khiến Tử Phong trở thành như vậy, nếu cả Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan cũng ra đi, nguyên do lại còn là bởi vì chính hắn nữa, các nàng căn bản không thể tưởng tượng nổi Tử Phong sẽ phát điên thành cái dạng gì.
Đến lúc đó không chỉ các nàng sẽ mất đi Tử Phong, đồng thời cả đại lục sẽ gánh chịu một trận hạo kiếp diệt thế không thể ngăn cản nổi, chúng nữ đều có niềm tin chắc chắn rằng chuyện đó sẽ xảy ra không thể nghi ngờ.
"Lăng Hư Cung cũng là thủ phạm dẫn đến cái chết của muội muội ta?" Hồ Tâm Nguyệt đột nhiên hỏi.
"Tuy không phải là nguyên nhân trực tiếp, nhưng Lăng Hư Cung xác thực có tham gia vào chuyện đó." Tử Phong gật đầu nói.
"Vậy lần này tính thêm cả ta nữa!!" Hồ Tâm Nguyệt kiên định nói.
"Đừng có hồ nháo, một Thánh Tôn như ngươi có thể làm được gì?" Tử Phong ngay lập tức phủ quyết.
"Làm sao? Chỉ cho phép ngươi trả thù cho thê tử mình mà không cho phép ta báo thù cho muội muội ư?" Hồ Tâm Nguyệt nhướn mày, giọng nói có chút bất mãn.
"Không ai nói như vậy cả, nhưng Lăng Hư Cung không phải dễ trêu, ít nhất là với ngươi, Thánh Tôn hay là Thánh Quân cường giả bọn hắn có không ít, ngươi đi cùng ta chỉ là vướng bận mà thôi." Tử Phong thẳng thắn nói.
"Hừ, mạng sống của ta do chính ta chịu trách nhiệm, không cần ai phải quan tâm!" Hồ Tâm Nguyệt hừ lạnh.
"Bất quá ta quan tâm a." Tử Phong cười nhạt một tiếng, đầu ngón tay giơ lên sau đó nhấn xuống.
Hồ Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng áp lực giống như thái sơn ức vạn trượng đè lên, cả người uốn cong lại sau đó nằm rạp xuống cái bàn trước mặt, đến cả mí mắt cũng không mở ra nổi.
"Đến chính bản thân ta cũng không có đủ mười thành nắm chắc chuyến đi này sẽ không có biến cố hung hiểm xảy ra, ngươi đến một đầu ngón tay của ta cũng không tiếp được, đừng có sinh cường mà mang thêm phiền phức cho ta, ngoan ngoãn ở lại đây mà tu luyện đi."
Tử Phong không chút khách khí nói, căn bản chẳng để lại tí mặt mũi nào cho Hồ Tâm Nguyệt, vừa dứt lời liền đứng lên rời khỏi, trước khi đi còn nói thêm một câu.
"Ta sẽ đi một mình cùng với Mai Tôn Giả, chỉ vậy thôi!"
Tử Phong bá đạo tuyên bố, căn bản không cho ai được phép có ý kiến, nói xong liền quay lưng đi thẳng, hắn còn cần phải thông báo cho Triệu Thanh Thanh một tiếng.
Mai Tôn Giả nhìn chúng nữ yên lặng không có một ai lên tiếng, sau đó lại liếc Hồ Tâm Nguyệt lúc này vẫn đang nằm úp sấp trên bàn thở dốc, nàng lắc đầu một cái sau đó nhanh chân đuổi theo Tử Phong.
"Từ giờ đến lúc diễn ra hôn lễ vẫn còn 41 ngày nữa, ngươi định bao giờ mới xuất phát?" Mai Tôn Giả rảo bước sóng vai với Tử Phong, một lúc sau mới mở miệng hỏi.
"Để ta báo cho bệ hạ một tiếng, sau đó ngày mai chúng ta sẽ khởi hành ngay lập tức!"
"Nhanh như vậy ư? Lấy thực lực hiện tại của ngươi, Lăng Hư Cung tuyệt đối không phải là đối thủ, ngươi sợ đêm dài lắm mộng, muốn động thủ càng nhanh càng tốt?" Mai Tôn Giả nghi hoặc nói.
"Ta không sợ đêm dài lắm mộng, chỉ là ta cần phải đi tới nơi này, chuẩn bị một thứ để làm bảo hiểm trước khi đột kích Lăng Hư Cung."
"Nếu sử dụng truyền tống trận của Triệu gia ta, đến Lăng Hư Cung chỉ mất chưa đến ba ngày, ngươi rốt cuộc định đi đến chỗ nào mà phải xuất phát trước đến hơn một tháng vậy?" Mai Tôn Giả hơi bất ngờ nói.
"Xuất Vân đế quốc - Tử Vong Cốc!!" Tròng mắt Tử Phong lóe ra tinh quang, chậm rãi trả lời.
.